Chương 93: Miệng nam mô bụng bồ dao găm
Với thế trận hai quân đan xen nhau như mắc cửi người đối người Voi đối Voi thì Âu- Lạc hai bộ không thể làm gì chỉ có thể chấp nhận chuyện bị đánh tan là sớm hay muộn mà thôi. Nhưng nghe thấy tiếng là giúp Âu bình loạn thì đám Âu Việt mừng đến rơi nước mắt mà kêu la vội vã…
- Đồng chí thân yêu chúng ta là Âu Việt bộ… (ta đùa tí cho vui thực chất à Huynh Đệ chớ đánh chúng ta là Âu Việt)
Cả một đám phía cánh trái nhao nhao hò hét. Họ bị đội quân trang bị tận răng bằng vũ khí sắt thép bất ngờ đánh thọc sườn nên không có được một hiệu quả gì trong việc phòng thủ trước nhánh quân Đại Việt này.
- Trời tối không rõ, tất cả bỏ vũ khí xuống thì không giết. Lạc hay Âu đều bỏ vũ khí ngay….hai bên lui ra ngoài 50 bước.
Tất nhiên chỉ có Âu bộ là từ từ rút lại vì họ quả thật thương vong quá thảm trọng rồi, từ 1300 binh giờ đây chỉ còn có 500 người mà thôi. Mà trong đó bị thương là rất nhiều… Tất cả cũng chỉ vì họ không có được sự lãnh đạo thống nhất. Các Lang cun của họ chết gần như hết rồi. Kẻ chưa chết thì cũng say túy lúy tại khu Vực Trung tâm nhà sàn. Tình hình của Lạc Việt bộ cũng chả khá khẩm là bao khi 50 lính đặc nhiệm của Đại Việt nhân lúc hai bên chiến đấu hăng say thì từng tốp nhỏ tiềm nhập vào khu vực nhậu nhẹt mà giết hại tang lớp Quý tộc của Lạc Việt bộ. Giờ đây cả Long Uyên quý tộc dường như chết hết chỉ còn lại mấy tên dẫn đội của Lạc Bộ đang chiến đấu nơi đây. Nhưng trong thời gian vừa qua họ cũng chết không ít do các cung thủ Đại Việt cực kì quan tâm tới những kẻ đeo long chim trên đầu. Với tầm xa đến 160m sát thương hiệu quả thì gần như không mấy tên Quý Tộc đeo lông chim tại đây thoát được truy kích của quân Đại Việt.
Số quân của Lạc Việt vốn dĩ có 700 nay hạ xuống cong chỉ gần 400 thôi. Họ đang bị bao vây bởi 800 quân Đại Việt giáp mũ chỉnh tề đội hình quy củ…. tỉ lệ thắng của nhóm quân Lạc Việt có lẽ là dưới 0%. Nhưng lúc này một tên có vẻ là Quý Tộc Lạc Việt bộ đang ngồi trên Voi chiến mà là lớn:
- Mệ lũ Đại Việt không kiếp… chính các ngươi……
Chỉ nghe phụp một tiếng vang lên tên quý tộc này lập tức ôm lấy cổ họn mà lăn khỏi lưng voi. Nói đùa a Nguyên Quốc giờ đây cũng cưỡi một con Voi Chiến Uy phong lẫm lẫm mà quan sát toàn trường. Chiếc nỏ có gắn hệ thống dò đường bằn laser của hắn không phải để làm cảnh. Đã hơn 6 Tháng rồi nhưng hắn rất ít khi dùng đến laser hệ thống. Pin là hắn tháo ra để riêng chỉ dùng cho những trường hợp đặc biệt như hôm nay mà thôi. Không dừng ở đó hắn núp sau tấm thuẫn mà lên dây nỏ tiếp tục quan sát. Chỉ cần kẻ nào mở miệng nói nhăng là hắn sẽ tặng cho một mũi tên sắt vào họng ấy.
Thực sự nếu có ai quan sát tên Nguyên Quốc này từ lúc mới bước chân vèo thế giới này để giả thần giả quỷ để lừa gạt Lý Đại Hổ. Nhưng giờ đây một kẻ "trong trắng" như thế đã vì mục đích cá nhân mà triệt hạ không biết bao nhiều nhân mạng chỉ vì họ không tuân theo ý chí thống nhất Đại Việt của hắn. Sự thật là Nguyên Quốc hoàn toàn có thể thong qua Long Uyên trở về Khúc Dương tìm cách đánh bại quân Đông Ngô ở bờ đông sông Lục Hải sau đó xua quân xuống Nam giáp công Lữ Đại. Nhưng nếu làm như vậy chắc chắn Lữ Đại sẽ đại bại, lúc đó Sĩ Huy và các quý tộc Âu Lạc sẽ còn tồn tại nguyên. Sử lý sau đó sẽ rất khó khăn… Nguyên Quốc tính là thà để hi sinh vài vạn người Âu Lạc nơi đó, làm suy yếu Lữ Đại rồi hắn sẽ một mẻ hốt gọn. Vừa dễ dàng thống nhất Đại Việt vừa mang được danh tiếng tốt. Nhưng đây là mưu kế dựa trên xác chết của vài vạn người Việt cổ a. Thật không ngờ một con người đã từng hiên lành mà có thể biến đổi đến kinh người như vậy. Người ta có câu thời thế tạo anh hung nhưng ta thấy thời thế đào tạo ra những kẻ quái vật máu lạnh thì đúng hơn. Quả đúng là trong thời loạn mạng người còn không quý bằng súc sinh…. quá tàn nhẫn.
Người Lạc Việt bi bắt buộc phải đầu hàng vô điều kiện, chỉ trong một đêm chiến tranh không hiểu lý do thì quý tộc Long Uyên dường như chết không còn, số ít còn lại thì đang bị nhốt riêng và có lẽ sẽ được xử trí một cách êm đẹp. Cả một đêm dài nhóm quân sĩ đánh nhau sống chết lại quay qua phá nhà để tránh cho ngọn lửa lan rộng. Đến tận sáng sớm thì ngọn lửa mới được khống chế và dập tắt. Tất cả binh sĩ ba bên cũng như người dân nơi đây đều lấm lem đen thui cả. Một đên vừa chiến tranh vừa phải vật lộn với cứu hỏa đã lấy đi tất cả sức lực của họ. Nguyên Quốc cũng đang thở phì phò mà nằm ngả lưng luôn lên bãi cỏ ven đường, Hắn quá mệt mỏi rồi, giờ đây hắn chỉ muốn ngủ một giấc nhưng còn rất nhiều công việc đang chờ đợi khiến hắn không thể chợp mắt mà thiếp di một giấc.
Lúc này đây dân chúng Long Uyên gần như tụ tập hết tại trung tâm của thung lũng. Kể cả những kẻ trê nương cũng nhìn thấy ánh lửa cháy đêm qua mà vội vàng chạy về thung lũng. Tổng nhân số của Long Uyên vào khoảng 7500 người nhưng đêm qua đánh nhau thì binh sĩ chết đi đến gần ngàn người, cộng thêm hỏa hoạn gây cháy đến thiệt mạng thêm gần ngàn người dân thường. Vậy nên số người tụ tập dưới kia chỉ còn trên 5 ngàn người mà thôi. Kể cả như vậy thì dân số nơi này cũng bằng một nửa của Khúc Dương thành rồi. Nhưng vấn đền lúc này đây dân chúng Long Uyên quả thật rất hoang mang, Lang cun của họ chết hết cả rồi, tất nhiên có một số ít lọt lưới cũng đã bị bắt nhốt cả. Những dân chúng Long Uyên thật ra cũng không có nhiều ý kiến về chuyện này, vì ai cũng biết được một chuyện đó là các Lang Cun vì nội chiến mà chết cả. Nếu không có nhóm quân đội tên Đại Việt này thì có lẽ các quân đội hai bên Âu -Lạc hai bộ tàn sát nhau đến chết hết cả rồi, tiếp theo đó là đám cháy lan to thì dân chúng nơi này chết càng nhiều hơn. Trong mắt dân chúng thì các binh sĩ Đại Việt này chính là ân nhân của họ, chỉ có binh sĩ Lạc Tộc là hơi ngờ ngợ cái gì đó nhưng họ cũng thực sự không rõ ràng lắm. Những người biết chuyện là các Lang cun của Lạc Việt bộ đã bị chết hoặc bị bắt nhốt cả rồi. Giờ đây những Jan (bình dân) cùng Tróc Nọi của Long Uyên đang luôn mồm cảm tạ quân đội Đại Việt nhưng họ nào biết rằng chính những kẻ giả nhân giả nghĩa này mới là đầu mối gây ra mọi tai họa khủng khiếp cho bọn họ.