Chương 146: Hùng biện
Thế nhưng sự việc không dừng ở đó khi Khả Nhi tiếp tục nhanh như chớp chép gục thêm một người nữa. Hai nữ binh sĩ quan trong tích tắc đã bị giết hại không lý do trên bàn yến tiệc. Các thân vệ của Hương Lan bạt kiếm muốn tiến lên thì bị ả này ngăn lại, trong tích tắc sự việc diễn ra đúng là Hương Lan có kinh ngạc và sợ hãi vì cảnh tanh máu, nhưng khi kết hợp giữ việc Khả Nhi được đáp ứng thỉnh cầu và hành động này của nàng thì một mối liên hệ như có như không khiến Hương Lan hiểu ra điều gì đó mà ra hiệu cản các thân vệ hành động.
Đến người thứ 2 bị chém thì "các vị khách" trong buổi hồng môn yến này loạn như cào cào, vì mắt thường cũng có thể thấy được Khả Nhi tướng quân không có ý định dừng lại mà quét mắt vào đâm đông đang nhốn nháo kia.
- Khả Nhi tỉ ngươi điên sao, tất cả đều là tỉ muội...
- Lý tướng quân có gì từ từ nói chuyện....
- Lý Khả Nhi người điên rồi, trước mặt nương nương mà dám làm càn...
- Nương nương kính xin chém giết kẻ điên này.
Tiếng kêu la loạn khắp cả đám sĩ quan cấm trung và thấp của nữ binh. Song đáp lại họ là sự im lặng và ánh mắt đầy sát khí của Khả Nhi, ả vẫn lăm lăm thanh đao trong tay mà từng bước như ma thần đòi mạng tiến về phía các nữ sĩ quan quân cân vệ. Lập tức một số sĩ quan mang theo vũ khí hoặc nếu không mang cũng dục dịch đánh chủ ý lên những thanh đao để trên bàn tiệc. Sự việc đang đi đến chiều hướng mất khống chế thì một âm thanh lạnh lùng như từ địa ngục vọng lên.
- Ngoại trừ Khả Nhi kẻ nào chạm tay vào cán đao coi như địch nhân của Tô Hương Lan ta... Khả Nhi, ngươi cần giữ lại người sống để tìm hiểu thông tin....
Lúc này mà Hương Lan không hiểu ra dụng ý của Khả Nhi thì nàng cũng không xứng đáng để trở thành thủ lãnh nữa. Lúc ấy có lẽ Hương Lan nên từ bỏ kế hoặc phản kháng mà trở thành một con điếm chính xác cả nghĩa đen và nghĩa bóng sau đó sống hết cuộc đời dưới háng của những kẻ đàn ông cầm thú.
Câu nói của Hương Lan cũng như một lời giải thích cho hành động của Khả Nhi, những sĩ quan thực sự ngả theo Hương Lan thì thở ra một hơi an tâm, họ không có làm gì hổ thẹn lương tâm cả nên hoàn toàn không sợ bị thanh toán, một số sĩ quan thần kinh thô còn chống mắt xem kịch vui, cá biệt một số còn ngồi xuống tiếp tụ thưởng thức mĩ vị của thức ăn. Những kẻ đang còn lưỡng lự giữa hai phe Tôn Thượng Hương và Hương Lan thì đang bối rối không thôi, quả thật trong lòng những người này có quỷ nên không sợ mới lạ. Còn lại 4 người dứt khoát rút ra kiếm bén tiến vào thế phòng thủ, họ chính là những người trung thành tuyệt đối với Tôn Thượng Hương mà những người này biết thừa không thể tránh thoát kiếp nạn vì Khả Nhi quá hiểu rõ về nhóm người trung thành Thượng Hương giả vờ đầu nhập Hương Lan để làm tay trong này. Đúng lúc tình hình trở nên căng cứng, chạm vào có thể nổ thì một tiếng thở dài nổi lên...
- Thôi đi..... Khả Nhi tha cho bọn họ.... ai có chủ nấy.... bọn họ cũng không sai..... không cần chém giết thêm nữa, dù gì tất cả đều là chị em tỉ muội của nhau một thời gian dài rồi... nhốt vào là được... ngăn cản thông tin lộ ra mà thôi. Haizzzzzz......
Hương Lan thở dài mệt mỏi, quả thật nàng rất mệt mỏi... nếu không tỉnh táo lại mà chìm đắm trong nhục dục và hận thù có khi một màn máu tanh này ả lại thấy hứng thú đấy. Nhưng giờ đây nàng lại thấy hơi mệt mỏi rồi.
- Bẩm nương nương, đây là những người có gốc gác từ bộ tộc mẹ đẻ của Thượng Hương... họ cực kì trung thành với ả và rất nguy hiểm...
Khả Nhi vẫn không từ bỏ ý đồ, nếu đã xác định đứng về phía Hương Lan thì cô ả võ tướng này làm rất triệt để. Nghe thấy vậy thì Hương Lan cũng nhíu mày mà suy ngẫm, sau đó ả tỏ ra từ ái, ôn tồn mà quay về phía bốn người đang cầm đao kiếm đang hoảng loạn co cụm lại một chỗ kia.
- Du Xuân, Lễ Thủy, Tần Nhị Nương, Tần Tam Nương... ta hỏi các ngươi tại sao phải sống chết theo Thượng Hương... phải mẫu thân của ả đúng là một người vĩ đại của Bách Việt vừng Giang Nam chúng ta... người phụ nữ đó vì cuộc sống của tộc Bách Việt Giang Nam mà làm tất cả để chống lại lũ khốn người Hán tại Giang Đông. Nhưng Thượng Hương ngoài việc là con gái của nữ vương đáng kính trọng của chúng ta thì ả có gì.... các ngươi ở bên người ả lâu nhất, biết rỡ nhất về ả... Ta hỏi toàn bộ các ngươi ở nơi này, kể cả nam binh, nữ binh.... ả Tôn Thượng Hương ấy đã từng bao giờ coi mình là người Bách Việt mà cùng chia ngọt sẻ bùi cùng chúng ta, đã bao giờ ả hạ mình đến nơi này cùng chúng ta....? Các ngươi trả lời cho ta....
Tiếng nói của Hương Lan ngày càng lớn, càng dõng dạc, biểu hiện mỗi lúc càng trở nên bất bình cho Bách Việt Tộc Giang Nam. ả thể hiện tốt đến nỗi nếu người ngoài nhìn vào cưa tưởng như chính ả bị người ta ức hiếp vậy. Thế mới nói kẻ làm chính trị phải có một cái đầu lạnh, có một khả năng diễn kịch tuyệt vời, cộng thêm có một túi nước mắt có thể chảy bất kì lúc nào.
Gần như tất cả sĩ quan và binh lính trong vườn hậu hoa viên của Phủ Nương Nương đều hô vang và dõng rạc: " ả chưa từng có". Đến ngày cả bốn kẻ được gọi là trung thành tận tâm kia cũng tâm thần bất định mà thì thào trong mồm cùng chung với ý của mọi người nơi đây. Mặc dù họ trung thành nhưng không thể chối cãi sự thật là bản chất của Tôn Thượng Hương là vậy, ả đã Hán hóa hoàn toàn và tách mình ra khỏi Bách Việt tộc một cách khá triệt để. ả chỉ coi họ là công cụ, là quyền sở hữu của mình để từ đó nhận được cung phụng, nhận được bảo hộ khi nắm trong tay một lực lượng mà thôi.
- Tiếp theo ta lại hỏi các ngươi, Tôn Thượng Hương đã bao giờ coi các ngươi là người văn minh, coi các ngươi không phải Man Di chưa… có một lúc nào đó ả thực sự coi các ngươi là tỉ muội chưa. Hay bạn bè ả toàn là con cháu Vương tông quý tộc người Hán…. ả đang xấu hổ vì dòng máu Bách Việt trong người mà cố tỏ ra mình là người Hán hoàn toàn… Liệu một người như vậy có xứng lãnh đạo chúng ta không?
Hương Lan rất mạnh mẽ công kích trực tiếp vào các nhược điểm của Tôn Thượng Hương, các ưu điểm thì mặc nhiên ả không nhắc đến. Mà những nhược điểm của Thượng Hương mang màu sắc dân tộc nên khá nguy hiểm đối với sự trung thành. Nó chính là một con dao sắc bén nếu gặp phải một đối thủ chính trị biết hung biện như Hương Lan…
- Ả KHÔNG XỨNG…. Ả KHÔNG XỨNG….
Đến lúc này thì tiếng hô vang to hơn nhiều rồi, quần chúng trong hậu hoa viên khá là kích động. Bài diễn thuyết mang tính chất tương tác cùng người nghe của Hương Lan đang tỏ ra khá hiệu quả. Minh chứng rõ nhất mà bốn kẻ chống cự cũng hai mắt mờ mịt hạ dần đao xuống mà lẩm bẩm trong miệng gì đó.
- Tôn Thượng Hương ở lì trong phủ đệ của ả tại Vũ Xương với lý do là tìm kiếm lợi ích thiết thực cho các bộ lạc Giang Nam… ta nhổ vào… lý do thực sự là ả không muốn về Linh Lăng và Quế Dương, vì nơi đây ả coi là man hoang không có đủ vật chất cho ả hưởng lạc… thêm vào đó ả sợ bè lũ quý tộc người Hán tại Vũ Xương chê cười nên không dám về đây…. Các ngươi thấy đó, ta chỉ về dây 6 tháng, thi triển một số kế sách … hiệu quả ra sao… người dân các bộ lạc của chúng ta sống như thế nào???
- Bộ LẠC RẤT TỐT… CÁM ƠN NƯƠNG NƯƠNG… NƯƠNG NƯƠNG VẠN TUẾ….
Hương Lan dùng ngôn từ khá chọn lọc, khi nhắc tới bộ lạc các tộc thì ả luôn dùng từ "chúng ta" vô hình chung ả đang ghép mình vào với các bộ tộc Bách Việt tại Giang Nam này. Nếu xét một cách chuẩn xác thì Bách Việt chỉ là tên gọi chung của hàng ngàn tộc lớn nhỏ vùng Nam Sông Dương Tử mà thôi. Âu - Lạc hai tộc là tiền thân của người Việt Nam hiện đại. Nhưng không thể đánh đồng rằng Bách Việt là Việt Nam cho được. Vậy nên có một số chiều ý kiến cho rằng nơi nào Bách Việt ở nơi đó là đất Việt Nam, vậy cho nên mới có chuyện Vị hoàng đế lừng lẫy người Việt là quang Trung Nguyễn Huệ muốn đòi lại Lưỡng Quảng từ tay Càn Long vua Trung Hoa. Nhưng nếu xét một cách khách quan thì nếu ôm cả nắm bách Việt rồi nói đó là cảu người Việt Nam thì khá ấu trĩ. Nên phân định danh giới nơi nào cáo Âu Lạc hai việt sinh sống với tỉ lệ cao thì nơi đó là của đất Đại Việt. Nếu theo cách phân chia này thì Một dải từ Hợp phố đến Hàm An là của Đại Việt. Vùng Hải Nam. Xương Ngô, Uất Lâm, Linh Lăng, Quế Dương, Tương Dương, Trường Sa, Diêm Bình, Kiến An (Chiết Giang ngày nay) thì thuộc vào vùng đệm "Bách quốc" của các tộc người khác nhau ở Giang Nam. Hãy tưởng tượng đây là một cái bánh ngọt vô chủ mà Âu Lạc cũng muốn, Hán tộc cũng muốn. Chỉ xem ai có kha năng và có sức thu phục trước mà thôi. Trong công cuộc này thì người Hán tại Giang Đông có vẻ lấn lướt khi họ đã đặt được nền móng cai trị nên nơi này và quả thật trong lịch sử thì nơi này đã bị họ chiếm đóng và hán hóa thành công. Vậy nên nếu vớ cả Bách Việt thành Đại Việt thì có phần không hợp lý. Cùng là một chữ Việt nhưng ý nghĩa khác nhau quá nhiều. Tất nhiên nếu lịch sử thanh đổi Âu Lạc chanh chấp được các vùng đất này thì đó là của người Việt Âu Lạc mà không phải bàn cãi gì (tức là không đánh trung quốc nhé, dcm đừng có ban truyện em).