Chương 133: Đại Việt quốc gia
Thật ra toàn vẹn lãnh thổ là điều không thể nào khác được. Đời nào Nguyên Quốc lại chịu chia Giao Châu của người Việt cho Lã Đại, nhưng quả thật Nguyên Quốc đang cần thời gian thở dốc một chút… Lã Đại vì thong tin phong bế nên không biết Đông Ngô viện quân đã đến Khúc Dương rồi. Lúc Này đây Đại Việt đang là hai mặt thọ địch và dàng là lúc tình thế khó khăn nhất. Nhưng vì thông tin Lã Đại bị bế tắc vậy nên muốn hòa hoãn tất nhiên Nguyên Quốc mừng còn không hết nên hắn phải tận dụng cơ hội thở dốc này. Nhưng tất nhiên hắn còn phải lợi dụng để chiếm thêm càng nhiều lợi ích cho bản thân thì càng tốt. Chỉ cần Nguyên Quốc ngăn chặn được lần tấn công này của quân Đông Ngô tại Khúc Dương thì đảm bảo hắn sẽ có một thời gian khá dài an ổn mà phát triển… Đông Ngô chiến thuyền và binh lính cũng không phải củ cải trắng. Đã mất đi đến gần 150 chiến thuyền cùng 2 vạn quân gốc Đông Ngô thì không phải muốn là xuất quân tiếp được. mà khi Nguyên Quốc ổn định lại rồi thì dĩ nhiên Lã Đại là con mồi của hắn… Nguyên Quốc tin tưởng với trí tuệ thế kỉ 21 của mình thì chắc chắn Lã Thị Quốc không thể phát triển nhanh như Đại Việt quốc được… Đây chính là lý do Nguyên Quốc quyết định hòa đàm cùng lã Đại…
Cuối cùng thì Lã Đại cũng chấp nhận thả trở về 2 vạn quân Bắc Việt cho Đại Việt. Nhưng cũng không phải đơn giản mà trao trả như vậy. Lã Đại dự tính sẽ cài cắm thật nhiều nội gián của hắn vào trong nhóm người Âu Việt này… thêm vào đó hắn đòi Nguyên Quốc phải cung cấp 200 tấn lương thực để coi như trao đổi con tin… Nguyên Quốc đồng ý nhưng chỉ trả trong vòng 2 năm vì hắn than vãn giờ đây Đại Việt cũng không đào đâu ra lương thực nữa rồi.
Ngang ngang dọc dọc thì cũng coi như cuộc đàm phán đã thành công tốt đẹp với ai cũng nghĩ mình được hưởng lợi mà ra về trong vui vẻ….
Ba ngày sau thì quân Lã Đại đã biến mất khỏi tầm mắt của Nguyên Quốc rồi. Thám tử đã theo đại quân của Lã Đại tới Câu Lậu Thành thì mới dừng lại. Giờ đây khoảng trống giữ An Định và Câu Lậu chính là thiên đường của thám báo hai bên… tất nhiên họ chỉ dám thị hành động của hai bên mà không ra tay với nhau… hiệp ước hòa bình tạm thời vẫn có hiệu lực… cho đến khi bị xé bỏ. Có câu nói rất hay đó là hiệp nghi sinh ra để bị xé bỏ mà thôi, câu này vẫn luôn đúng với mọi thời đại….
chính vì sự kiện ngày 19 tháng tư mà quân Đại Việt trởi nên dễ thở hơn bao giờ hết. Việc di dân vẫn được tiến hành, việc canh gác song Hồng vẫn diễn ra một cách quy củ, nhưng tất cả trở nên thong thả hơn nhiều. Di dân là bắt buộc vì Cổ Loa và Luy Lâu không hề an toàn. Bất kì lúc nào Lã Đại cũng có thể xé rách hiệp nghị. Quân Đông Ngô trong vài tháng tới khả năng sẽ tiến về Giao Châu thêm một lần nữa vậy nên mảnh đất màu mỡ Luy Lâu, Cổ Loa, Bắc Đái và cả Kê Từ đều trở thành khu quân sự…. nơi đây chỉ có quân đội mà thôi… nhưng có một điểm tuyệt diệu đó là 2 vạn quân Bắc Việt chuẩn bị được thả về… họ sẽ được biên vào dân quân vừa canh tác vừa chiến đấu tại Đồng Bằng Bắc Bộ còn dân chúng sẽ được đưa về Long Uyên và Hữu Lũng để đảm bảo an toàn….
Giờ đây Đại Việt quốc đã thành lập vậy nên cơ cấu hành chính là phải có… nhưng thời gian gấp gáp nên Nguyên Quốc vẫn chưa thể tiến hành định đoạt tất cả… cũng may trong một năm nay số người được đào tạo từ mười người ban đầu do Nguyên Quốc chỉ bảo đã tăng đến hơn 200 người có thể lo lắng về mặt dân chính và pháp luật… đa số họ đều là những người theo lam việc dưới chướng của 10 người ban đầu mà học thành theo lối cầm tay chỉ việc. Tuy không thành một hệ thống nhưng Nguyên Quốc không có nề hà nhiều… làm được việc là tốt lắm rồi lấy đâu ra mà kén chọn cho lắm…
Công việc di rời và thuyên chuyển các đơn vị cũng diễn ra khá nhịp nhàng khi không có sự quấy nhiễu của Lã Đại phía nam. Mà Lục Y tại Khúc Dương cũng án binh bất động nên Đại Việt quốc đang bước vào giai đoạn ổn định lại sau những biến cố trong thời gian gần đây…
20 ngàn tù binh đã được trao trả cho Đại Việt, nhưng Nguyên Quốc biết trong đó có không ít thám tử của đối phương… Phương pháp loại trừ bắt đầu được tiến hành. Căn bản là dựa vào hình săm đặc chưng của ngời Bắc Việt mà thôi. Nhưng phương pháp này cực kì hiệu quả… mấy kẻ có hình săm mới đang còn sung tấy kia lập tức bị bắt đi cách ly ngay lập tức… sau đó là quá trình tra tấn, dụ lợi, v.v… để tìm ra những đồng bọn liên quan…. phương pháp tưởng như đơn giản này đã loại bỏ được gần 400 tên mật thám của Lã Đại. Tất nhiên còn có cá lọt lưới nhưng cũng đánh chịu mà thôi…. việc chứng minh nhân thân rất tốn thời gian. Nhất là trong hoàn cảnh loạn ly như vậy… do đó Nguyên Quốc cũng tính đến một lúc nào đó hắn sẽ tổ chức ra một nhóm kiểu như bộ nội vụ chuyên làm nhiệm vụ phản gián cũng như một nhóm chuyên làm gián điệp thâm nhập các quốc gia lân bang…
Nhưng đó là chuyện sau này… vì đang có một chuyện quan trọng hơn chờ đợi Nguyên Quốc. Đã không còn nỗi lo về Lã Đại thì Nguyên Quốc quyết định đẩy lui quân địch tại Khúc Dương thành. Tấn công vào Khúc Dương là chuyện vô cùng khó khăn vì thành Khúc Dương là do chính Nguyên Quốc một tay gây dựng. Hắn hiểu rõ độ chắc chắn của tòa thành này… Đừng nói với 6 ngàn quân chính quy cùng hai vạn quân dự bị mà hắn đang có. Cho dù hắn có 5 vạn quân chính quy cũng đừng mong công phá tòa thành này với 1 vạn quân Đông Ngô phòng thủ bên trong.
Thế nhưng có một cách đơn giản hơn dể làm chuyện này đó chính là ép quân Đông Ngô phải lui lại rồi tiến hành chặn đánh trên đường di chuyển của chúng. Mà ép chúng lui lại chỉ có một cách đó là tấn công vào lương thực khiến quân Đông Ngô tại Khúc Dương thiếu lương mà lui thôi. Kế hoạch dùng thủy quân bao vây vùng biển cùng săn lung 10 chiến thuyền còn lại của Đông Ngô đã được Đại Việt tiến hành, nhưng sự việc nào có đơn giản như bàn trên giấy.