Chương 132: Gặp mặt
Ngày 19 tháng 4, một ngày lịch sử trọng đại của "Đại Việt quốc" diễn tra tron không khí khẩn trương vô cùng. Số là nhận được tin sứ giả của Lã Thị Quốc vào ba ngày trước thì Nguyên Quốc không thể dùng danh phận tù trưởng mà tiếp kiến, như vậy vô hình chung sẽ hạ thấp chính vị thế của mình. Vậy nên lâm thời hắn lập ra quốc gia Đại Việt và hắn cũng tự xưng Địa Việt Vương Lý Nguyên Quốc để tiếp kiến sứ giả Lã Thị Quốc. Ngày hôm nay là sự kiện " trọng đại" nhất kể từ Đại Việt quốc được thành lập đến nay… bởi vì họ chỉ mới thành lập được 3 ngày àm thôi… 64 chiến thuyền quân kì phấp phới gươm giáp chỉnh tế xếp hàng ngang đài đến cả km bên bờ hữu Sông Hồng, 23 chiến thuyền từ Long Uyên đã quay lại để kịp thời tham gia vào buổi phô chương sức mạnh của thủy quân Đại Việt. Quân Đại Việt quốc dàn trận hình thủy quân quả thật làm cho Lã Đại cũng như quân sĩ Lã Thị Quốc có chút ngạc nhiên không thôi. Số chiến thuyền này khả năng cao là Đại Việt quốc chiếm được từ Đông Ngô nhưng nhiều đến như vậy thì quả thật là bất khả tư nghị. Chỉ riêng thủy binh chưng bày tại nơi đây thì Lã Đại cũng không nghĩ rằng mình có khả năng vượt qua Sông Hồng cho được. Quan trọng nhất chính là địa hình Giao Châu cạnh biển và sông ngòi chằng chịt. Vậy nên với đội hình thủy quân đến 64 chiếc chiến thuyền như vậy nếu giao chiến thì quân Đại Việt có thể tấn công đến bất cứ vị trí nào của Lã Thị Quốc.
Nhưng quân Lã Thị cũng không phải dạng vừa khi xếp dang hàng 2 vạn quân tinh kì phấp phới bên sông. Lã Đại bày thế trận như muốn nói cho Nguyên Quốc biết " Ừ thì ngươi cứ làm hà bá của ngươi nhưng mò lên bờ thì cẩn thận ta đấy". Nói chung lần này gặp mặt cũng là một lần đe dọa lẫn nhau không của cả hai bên thế lực…
Chuyện gì đến cũng sẽ đến hai bên thủ lãnh cũng lên thuyền nhỏ chỉ có một phụ chèo mà thôi. Nguyên Quốc cũng khinh thường chơi âm mưu nhưng hắn vẫn bố trí tất cả những chiêu có thể để phòng bị có trá của kẻ địch…. Một số khoái thuyền là được chờ sẵn bên bờ chỉ cần có biến là xông qua ngay. Tuy nói cả hai bên không được mang theo vũ khí nhưng áo giáp sắt đã được Nguyên Quốc mặc trong người, ống dày nhét dao găm… thân thuyễn để sẵn thuẫn bài và Katân dấu kín… Người chèo thuyền chính là Hà Thương với thân thủ thuộc dạng cao nhất của Đại Việt quân… Lê Loi muốn đảm nhận chức vụ bảo kê này nhưng hắn giao thủ không lại Hà Thương nên đành ngậm ngùi đứng bên bờ làm nhiệm vụ canh gác bên khoái thuyền…
Hai chiếc thuyền nhỏ gặp nhau tại giữa sông, nơi này là vùng ngoài tầm bắn của cả hai bên Hai chiếc thuyền đều có nối với dây kéo từ đầu bên bờ của mình để nếu có bất kì bị biến nào chiếc thuyền sẽ được kéo về quân doanh ngay tức khắc. Vì vậy khi hai chiến thuyền nhỏ mấu vào nhau thì sợi dây từ hai bên lại như cái neo mà níu giữ hai thuyền nhỏ tại giữa dòng khiến nó không trôi xuống hạ lưu.
Lã Đại đứng dậy mà chắp hai tay làm một cái lễ quy củ chào hỏi….
- Đại Việt Vương hạnh ngộ hạnh ngộ…
Do Nguyên Quốc cũng đã học qua tiếng hán trong thời gian qua từ các Việt binh gốc Hán nên hắn cũng không khó khăn gì khi đáp lời, thong qua một cái lễ chào cũng quy quy chuẩn chẩn.
- Lã Vương hạnh ngộ….
Thật ra trước đây khi sứ giả cầu kiến thì Nguyên Quốc đã biết vương hiệu của Lã Đại tự phong là Trấn Nam Vương nhưng hắn quyết không gọi như vậy. Nếu gọi Trấn Nam Vương hóa ra cả vùng phía nam của Đông Ngô được Trấn giữ bởi Lã Đại sao.. Nhưng Nguyên Quốc cũng không phản đối Lã Đại tự phong, bởi có phản đối cũng không được, nhưng hắn quyết không gọi như vậy….
Việc bàn bạc thật ra cũng đã qua lại vài lần giữa các sứ giả rồi, việc ngày hôm này chỉ là hai thủ lĩnh xác nhận lại mà thôi…. Lã Đại và Nguyên Quốc thống nhất không xâm phạm lẫn nhau. Từ Vũ Định trở về phía Bắc thuộc về Đại Việt cong từ Vũ Định về phía Nam thuộc về Lã Thị. Tất nhiên thách kẹo thì Nguyên Quốc cũng không dám cho dân và đóng binh tại Vũ Định. Đây là nơi tứ chiến… một ngày nào đó Lã Đại không vui hắn vác quân đánh ra Vũ Định thì đảm bảo có bao nhiêu quân đóng tại thành Vũ Định cũng coi như bánh bao thịt ném chó. Nhưng vấn có một vấn đề khiến cả hai tranh cải đến này lửa đó chính là 2 vạn tù binh Bắc Việt mà Lã Đại Đang nắm giữ Nguyên Quốc muốn thu về. còn Lã Đại thì nói hắn nhường ra Vũ Định với 10 ngàn dân tại chỗ không dộng chạm gì vào đã là thành ý lắm rồi…
- Lã Vương người tự tự là Định Công, người quận Quảng Lăng huyện Hải Lăng thời trẻ làm huyện lại trong quận Quảng Lăng, vì tránh loạn đến huyện Nam Độ ở Giang Nam. Có công thống lĩnh Tôn Mậu gồm mười tướng quân theo đi đánh quận Trường Sa đang ở trong tay Quan Vũ. lại thêm công trạng đánh chiếm huyện An Thành, Du, Vĩnh Tân, Trà Lăng cùng vào thành Âm Sơn. Sau đó được Tôn Quyền lưu Lã Đại lại trấn thủ Trường Sa. Ta nói không có sai chứ…. chiến công hiển hách như vậy mà đến tầm tuổi này vẫn phải trinh chiến nơi xa cả ngàn dặm với Kiến Nghiệp thì chắc cuộc sống tại Đông Ngô cũng không dễ nhỉ…. Bè phái Đông Ngô như rừng, bài ngoại đến vậy thì ngươi có thể làm gì…. Nay tự lập làm Vương mặc dù không công bố rộng rãi vì lo Đại Việt ta chống không được Đông Ngô thì ngươi vẫn có thể quay về làm một lão già bất đắc trí tại Đông Ngô…. lĩnh mấy cái chức hữu danh vô thực… Nhưng ngươi nghĩ qua chưa Cửu Chân ngươi đã ổn định?… chỉ cần ta dây dưa cùng ngươi tại đây… Cho mộ đám binh theo thuyền vào Cửu Chân kích động, tập kích thì ngươi chịu được bao lâu? nói cho ngươi biết quân Đại Việt cũng có 3 vạn không kém quân ngươi… cộng thêm ta có 64 thuyền chiến thi ngươi nghĩ mình có thể chịu được bao lâu? Việc trả lại tù binh người Bắc Việt là phải làm không thể có điều kiện nào khác… nếu không chỉ có thể đao thương gặp nhau thôi…
Về vấn đề này Nguyên Quốc không hề có một chút nhượng bộ nào cả, dựa vào kiến thức lịch sử mà hắn đọc vanh vách ra tiểu sử của Lã Đại khiến cho lão giả buồn vui không lộ mặt này cũng biến sắc không thôi. Thế nhưng con cáo già Lã Đại rất nhanh mà bình tĩnh lại..
- Người thanh niên, người ta có câu tham thì thâm… Trong tay ngươi có 3 vạn binh? tính cả Bắc Bộ khi ta rời đi thì cũng chỉ có đến 6 vạn người mà thôi, lại còn tứ tán khắp nơi…. khà khà ngươi cho ta là trẻ con….
Nguyên Quốc giơ một bàn tay lên ra hiệu cho Lã Đại ngưng lại….