Chương 131: Tự lập môn hộ
Nguyên Quốc biết đuổi theo là không kịp nữa rồi…. bọn lính Mân bỏ lại hết tất cả trang bị nặng mà gần như chỉ mang kiếm ngắn cùng trang bị nhẹ mà bỏ trốn… thời này chay trước 1 giờ đồng hồ khả năng là đuổi không kịp …. ý nghĩ chém cùng giết tận là khó có thể thực hiện được rồi…
Nhìn những ánh mắt đờ đẫn không còn cảm giác của người dân Kê Từ mà lòng Nguyên Quốc như nhỏ máu. Hắn càng hận hơn lũ khốn phương Bắc này… không làm được gì quân Đại Việt thì chúng trút giận lên đầu những người dân vô tội….
Mặc dù thực sự muốn chém tận giết tuyệt lũ khốn phương Bắc nhưng Nguyên Quốc còn nhiều việc phải làm hơn… việc lo lắng cho số dân chúng còn sống sót này còn quan trọng gấp vạn lần chuyện giết người…. lần này rút kinh nghiệm thì Nguyên Quốc để lại 100 lính tại thành Kê Từ sau đó vận chuyển mấy đợt để đưa hết dân Kê Từ qua sông… những người này đã như những cái xác không hồn rồi, họ cần thời gian để khôi phục sau qua nhiều hoảng loạn và trấn thương tâm lý. Chính vì lẽ đó việc để họ tự kết bè qua sông là không thể đấy. Lương thực và khí giới tai Kê Từ không ít… Nguyên Quốc chỉ để lại 100 người ở lại với tính chất là thám báo và trông coi mà thôi. Có thời gian hắn sẽ chuyển số vật tư này đi. Chi có 100 người thì không làm được nhiệm vụ bảo vệ tòa thành… những binh sĩ này ở lại chỉ để làm nhiệm vụ canh gác… nếu có quan Đông Ngô xuất hiện thì họ sẽ nhanh nhất báo cho thủy quân Đại Việt nhắm chuẩn bị đánh nhau trên sông… Nguyên Quốc có thuyền tốt, có vũ khí tân tiến nên chả tội gì hắn muốn vật lộn trên tường thành cùng giặc Bắc… giờ đây những dòng sông lại chở thành tường lũy cho quân Đại Việt.
Lúc này đây thủy quân tại Sông Hồng đang lặng lẽ tiến lên thượng nguồn rồi… những trinh sát của Triệu Quốc Đạt đã báo cáo quân Lã Đại bắt đầu dục dịch thu lều trại… khả năng cao họ sẽ tiến quân trong thời gian rất gần. Quân Đại Việt tại Sông Hồng cũng muốn dùng kế sách tương tự như thủy quân Cự Kình tại Sông Kinh Thầy, chờ cho địch nhân kết bè qua sông sẽ xuôi dòng xuống đánh. Nếu kế hoạch thực hiện trót lọt thì có ít nhất cả vạn quân Đông Ngô sẽ trôn thây tại dòng song này. Vì Sông Hồng lớn hơn sông Kinh Thầy rất nhiều và thêm vào đó dòng chảy khá xiết vào mùa này… Ngoài ra nơi này tụ tập đến 30 chiến thuyền Đại Việt chỉ nghĩ đến 30 chiến thuyền này tung hoành sẽ gây nên sự phá hoại kinh dị đến nhường nào…
Nhưng sự việc đâu có dễ nhằn như vậy. Lã Đại là ai… trong khoảng hơn 50 năm dưới chính quyền Đông Ngô, Lã Đại chỉ tham gia những trận chiến dẹp yên nội bộ lãnh thổ nước Ngô nên không được La Quán Trung nhắc đến trong tiểu thuyết Tam Quốc diễn nghĩa. Nhưng tron lịch sử thật tên này cực kì thiện chiến, chẳng thế mà năm 243, Lục Tốn chết, Gia Cát Khác lên thay, Tôn Quyền bèn chia Vũ Xương làm hai bộ, để Lã Đại làm Đốc hữu bộ, từ Vũ Xương Thượng đến Bồ Kỳ, lại thăng ông lên chức Thượng Đại tướng quân. Một người làm đến thượng tướng quân tại Đông Ngô một trong 3 đại tài phiệt lớn nhất Trung Hoa mà là tầm thường sao…. Giờ đây trong khu nhà sang trọng cao cấp nhất tại thành Vũ Định hai cha con Lã Đại và Lã Khải đang ngồi bàn bạc..
- Phụ thân, chẳng nhẽ cần phải rút quân về Cửu Chân sao?
Người lên tiếng là Lã Khải, chính tên này thống lãnh 12 chiến thuyền về miền Bắc Giao Châu tính đập tan quân khởi nghĩa nhưng lại bị Hà Tùng đánh bại trên Sông Đuống mà bỏ chạy về Cổ Loa… từ đây hắn lại bỏ chạy một lần nữa rồi vượt qua Sông Hồng xuôi nam tìm về Vũ Định thành hội quân cùng phụ thân hắn là Lã Đại… Lúc rời đi thành Cổ Loa Lã Khải có đến 1200 quân, không biết chuyện gì sảy ra trên đường chỉ biết lúc hắn quay về đến nơi chỉ còn lại 200 người sống dở chết dở mà thôi. Thế mới biết không thông thạo địa hình mà lần mò trong rừng rậm vào thời này quả là quá sức nguy hiểm….
- Không rút về đó con định tính sao… căn bản không có thuyền lớn chúng ta có đông người thì cũng phỏng ích gì… nhìn bên kia sông là 30 chiến thuyền chắc chắn là do quân địch chiếm của chúng ta đấy… hỏa khí của chúng lại cực mạnh… có gắng qua song chỉ mang đến thiệt hại mà thôi. Không bằng lui lại tính kế lâu dài… Cửu Chân còn chưa ổn định, nếu Giao Chỉ đã không thể tiến mà Cửu Chân lại bất ổn thì quân ta còn chỗ nào để đi nữa… Thành Vũ Định căn bản không đủ lương cho chúng ta trú đóng lâu dài..
Người nói chuyện là một " ông lão" với hàm râu đã lấm chấm bạc màu… hắn chính là Lã Đại năm nay đã 69 tuổi mà vẫn bôn ba chinh chiến xa trường. Quả thật là càng già càng dẻo dai, cũng không mấy ngạc nhiên khi Tôn Quyền ca ngợi Lã Đại hơn cả danh tướng Liêm Pha nước Triệu thời Chiến Quốc.
- Vậy thưa phụ thân tiếp theo chúng ta sẽ làm như thế nào?…
- Còn làm gì nữa… Đông Ngô là không thể về nữa rồi… không phải vì quân địch trước mắt không thể về mà là chúng ta đã thất bại rồi… giờ đây triều đinh rối ren đảng phái rất nhiều… Có rất nhiều kẻ đã ngứa mắt lão già ta… Chúng chỉ tìm một cái cớ để hạ bệ họ Lã chúng ta mà thôi. Và đây là cái cớ tốt nhất… Không thì người nghĩ xem tại sao một lão già thất thập cổ la hi như ta phải lặn lội đến tận nơi man hoang này chinh chiến… chả nhẽ triều đình không người sao… Được rồi nói dài không bằng nói gọn… chúng ta học theo Nam Việt Vương Triệu Đạt chiếm lấy một mảnh phương Nam mà tự lập… Từ Cửu Chân đánh vào Lâm Ấp chiếm trọn cả vùng này làm quốc gia… Miền Bắc Giao Chỉ tuyệt không đụng đến… chúng ta còn phải giao hảo với chúng… để chúng làm tấm binh phong chắn lại quân của Triều Đình… qua đời ta đến đời ngươi.. con ngươi thì đây chẳng phải Lã gia quốc thì là gì… Làm tướng nước lớn không bằng làm Vương nước bé… Tiếp theo phải thủ vững Cửu chân,chế tạo thuyền bè bí mật về Đông Ngô đón mẹ ngươi và đệ đệ ngươi về đây… từ nay ta là vương là hoàng mà không phải là một Thứ sử cả ngày chỉ nhìn nét mặt đám khốn kiếp làm việc nữa… Nghe hiểu hay không hiểu.
Lã Khải hai mắt sang chưng mà nhìn phụ thân, hắn cũng đã 50 tuổi rồi chỉ làm đến chức Phó quân Hiệu Úy. Mà thực sự là gia đình hắn có kém người tài đâu nhưng vì cái suất thân Việt quốc người mà trở thành dị loại trong triều… đã thế tự lập mới là chính đạo.