Chương 130: Giết tuyệt

Tam Quốc Việt Tộc Tham Chiến

Chương 130: Giết tuyệt

Với số lượng bè tre lên đến gần 250 cái thì quân Mân Việt cử động là muốn một lần qua sông mà tiến đánh Bác Đái. Thời đại này đâu đâu cũng là rừng, tre nứa mọc khắp nơi nên 3,5 ngàn người quá dễ dàng mà chế tạo bè tre nứa. Nhưng khổ nỗi một điều đó là dân Mân thuộc dạng dân miền núi tại Uất Lâm vậy nên sở trường của họ không phải làm bè nứa vượt sông.. Kết lại được với nhau là giỏi lắm rồi đấy.

Chuyện vượt sông của quân Mân khá thuận lợi, hôm nay cũng là ngày trời nắng không mưa, dòng chảy sông Kinh Thầy là nhẹ nhàng và ổn định. Nhưng đúng lúc này thì dị biến nổi lên... Chỉ thấy một số quân sĩ Mân Việt quay lại phía sau mà hú lên quái dị.

Thì ra phía sau họ từ phía thượng nguồn đang trôi xuống một nhóm chiến thuyền Đông Ngô, treo cờ Đông Ngô... Đây rõ ràng là thủy binh Đông Ngô cường đại.. Lòng La Lễ xám như tro tàn, đơn giản có nhóm quân Đông Ngô này tham gia thì chiến công của hắn coi như bị cướp sạch cả rồi... Chuyện này là luật thép rồi, khi có mặt quân Thượng Triều Đông Ngô thì binh lính Bách Việt đổ máu nhưng công lao phần lớn lại thuộc về lính Hán tộc.

Chiến thuyền Đông Ngô tiến đến rất nhanh tầm 11 chiếc dàn hàng ngang gần như che kín mặt sông với mỗi hàng 4 chiếc chiến thuyền. Nhưng điểm lạ lùng là tốc độ các chiến thuyền "đồng minh" này không hề giảm bớt khi chỉ còn cách các bè tre đang trôi lờ đờ trên sông 1km mà thôi. Đến lúc này thì kẻ mù cũng ngửi thấy tia mùi vị không đúng.... La Lễ hét lên cuống quýt:

- Tránh, tránh bè vào bờ...

Nhưng tiếng la hét của hắn quá chậm rồi. Gần như toàn bộ bè tre của quân Mân đã xuống nước, dàn đều trên mặt sông. Việc dạt vào bờ là bất khả thi với tốc độ toàn lực xuôi dòng đến 50km một giờ của các chiến thuyền.
Thì ra ngay khi Nguyên Quốc có mặt tại thành Bắc Đái thì hắn đã dự trù cho ngày hôm nay... Thám báo ngay lập tức được hắn bủa ra tiến hành giám thị thành Kê Từ. Ngay khi quân Mân Việt từ thành Kê Từ xuất phát thì Nguyên Quốc đã nhận được thông tin. Hệ thống truyền tin tức bằng gương đồng cộng với kính viễn vọng không phải nói cho có mà thôi. Hệ thống này truyền tin cực xa và linh hoạt vào ban ngày... Vào ban đêm thì có hơi phức tạp với việc cần lò lửa chuyên dụng đóng mở các cửa... nhưng nói chung thì hệ thống thông tin của Đại Việt đang là tân tiến nhất hiện nay trong các thế lực.
Va chạm rất nhanh diễn ra... Những con quái thú cả trăm tấn phóng đi với tốc độ 45km/ giờ thì có thể hiểu được động năng chúng tích trữ là bao lớn. Một chiếc xe máy phóng 46km/ giờ
còn tông chết người nhẹ nhàng chứ huống chi là những cọ tuyền dài 30m rộng gần 10m này. Chỉ thấy bè gỗ đơn sơ không hề chắc chắn của quân Mân vỡ tan như thủy tinh. Từng cây tre, luồng bị húc cho giải thể mà văng tứ tán. Quân Mân kêu gào thảm thiết nhưng chỉ kêu được một hai tiếng mà thôi, vì họ rơi xuống song rồi. Người miền núi rất ít biết bơi, đây là đặc điểm cố hữu… họ leo cây chạy rừng thì giỏi lắm nhưng bơi lội thì lại mù tịt. Chính vì lẽ này những quân Mân đa phần chỉ kêu được một hai tiếng thì bị nước nhấn chìm rồi… nhưng khốn nạn nhất là chìm xuống nước cũng không yên vì cả hai hàng thuyền lại một lần nữa thay đổi tiếp tục dàn hàng ngàn so le mà che kín cả mặt sông Kinh Thày… những người rơi xuống nước ngay lập tức bị truyền chiến lướt qua mà va đập trực tiếp chết không thể chết hơn. May mắn hơn không bị va đập thì bị nhấn chìm dưới đáy thuyền cho đến khi chiến thuyền đi qua thì ngạt thở mà xong đời. Mà chiến thuyền to lớn di chuyển tốc độ cao tạo thành cách cuộn sóng ngầm trong hải lưu khiến người biết bơi lội cũng có khả năng chết đuối, vậy nên những cư dân miền núi Mân Việt càng là thống khoái chết chìm ngay cả khi không va chạm trực tiếp hay bị nhấn chìm bởi chiến hạm Đại Việt.

Thảm khốc nhất lại không phải là các bè tre bị chiến thuyền đâm giải thể mà chính là những bè tre bị chiến thuyền chồm lên trên mà đè ngang qua.. những bè tre này binh sĩ trên đó đảm bảo chết không thể chết hơn được nữa. Có thể bọ đâm cho vỡ nội tạng, gãy cổ mà chết ngay, hay bị đâm cho phát choáng mà không thể nào có sức vũng vẫy khi rơi xuống nước mà chết chìm…

Tình cảnh nhìn qua có vẻ giống như xe tăng nghiến … trứng gà… chỉ trong mội khoảng thời gian cực ngắn thì có đến gần 2 ngàn quân Mân bị nhấn chìm trong dòng sông Kinh Thầy. Đây là bố cục mà Nguyên Quốc đã định sẵn cho đám quân Mân dã thú này rồi… họ nhất định phải chết không toàn thây… nợ máu phải trả bằng máu đây chính là thiết luật bất biến…. Những quân sĩ Đại Việt đứng trên sàn thuyền tay lăm lam cung nỏ nhưng họ không có cơ hội ra tay… với tốc độ di chuyển nhanh ngư vậy việc đứng trên thuyền bắn tên là phi thực tế. 8 chiến thuyền của Đại Việt sau khi càn quét thì theo quán tính trôi mà chạy xuôi xuống hạ lưu Sông Kinh Thầy…. Nhưng vấn đề là Đại Việt còn 3 chiến thuyền đang lừ đừ đủng đỉnh tiến ở phía sau với vận tốc khá chậm… họ chính là những người sẽ đánh đòn cuối cùng thu thập tàn cuộc đối với những bè gỗ không bị đam vỡ hoặc một số lính Mân may mắn túm được thanh tre lồng đang trôi nổi khắp nơi…

Những mũi tên lửa được chính xác bắn về phía các bè gỗ còn sót lại… dầu lan cũng lửa đỏ thiêu đốt những tên lính Mân đang khủng hoảng và bối rối trên đó. Giờ đây có lẽ những tên lính này mới hiểu nổi tâm lý khủng hoảng, bối rối và bất lực của những nạn nhân mà chúng đã tàn sát trước đây… Không có thương sót không có ân huệ, không cần tù binh quân Đại Việt thẳng tay tàn sát những tên lính Mân… đây là mệnh lệnh từ cấp tối cao truyền xuống rồi. Giết không tha….

Sau một hồi vật vã thì có tầm 200 binh sĩ Mân việt thoát lên bờ Tây hướng thành Bắc Đái mà chạy.. họ chạy đến đó không phải để tấn công thành Bắc Đái mà để lẩn trốn trong các khu rừng xung quanh… có thể dùng mông mà nghĩ cũng biết quân bản địa cường đại đến có cả chiến Hạm như vậy thì có gì họ không bày phục binh tại thành Bắc Đái… nếu ngại sống lâu thì cứ chạy về thành Bắc Đái… La Lễ cùng 500 bộ hạ thoát chết mà bò về được bờ Đông, lũ này hoảng hồn mà vứt bỏ khí giới cong đuôi chạy thẳng về Kê Từ…

3 Chiến thuyền Đại Việt từ từ cập bến Đông Sông Kinh Thầy mà đổ bộ… họ quyết đuổi cùng giết tận chém giết bằng hết lính Mân…ở đây không có một chút lòng thương hại nào có chỗ đứng… 8 chiến Hạm bị phóng nhanh theo đà phải trượt đi tầm 5 km mới có thể dừng lại. Đó cong là các thủy thủ vội vã ném mỏ neo xuống đáy sông để hãm tốc độ của thuyền. Nhưng họ không thể ngay lập tức dừng lại ngay mà phải thả dây neo thực sự chậm dãi và từ từ dừng lại thuyền, nếu đột ngột dừng thì ngay cả cột gỗ buộc dây neo cũng có thể bị giải thể ngay lập tức…