Chương 126: Thất thủ
La Lê không phải là một thủ lĩnh tầm thường, tuy bị tấn công điên cuồng từ trên cổng thành nhưng hắn lại nhìn ra một điểm đó chính là những binh sĩ trên thành kia đều là tân binh mà thôi… nói một cách ngắn gọn đó chỉ là những nông dân cầm vũ khí. Vậy nên dù đau sót vì bị tổn thất đến hơn 700 người nhưng hắn nghĩ mình chắc chắn sẽ đánh hạ được tòa thành trì này, có lẽ đây là một công lao cực lớn trong chiến dịch tiêu diệt quân khởi nghĩa tại Giao Châu.
Quân Mân bắt đầu lui ra mà chặt tre làm thang leo thành, lũ này khả năng rất có kinh nghiêm tấn công thành trì thế nên chúng làm cả những tấm tre khổng lồ để bắc quá sông hộ thành để tiến bắc thang. Mãi đến quá trưa thì Mân Việt binh cũng hoàn thành các khí cụ công thành đơn giản của mình. Lần này vì có chuẩn bị mà đến nên quân Mân dùng khiên che chắn cẩn thận mà vác thang bắc qua sông hộ thành. Tất nhiên quân thủ thành của Đại Việt cũng tiến hành bắn tên ngăn chặn một cách điên cuồng nhưng hiệu quả không cao lắm, chỉ có 300 cung thủ có trang bị cung tốt thì tỏ ra hiệu quả đôi chút. Phải nói thật mộ câu đó là những người nôn dân này có thể săn thú tốt nhưng để chiến đấu vẫn phải cần một thời gian ma luyện thật nhiều nhất là môn côn thủ thành trì cần rât nhiều học vấn này. Chỉ đơn giản như việc bắn cầu âu để vọt qua lớp lá chắn tấn công địch nhân phía sau cũng khác hẳn với cách san thú đó là ẩn núp và bắn gần như thẳng sau đó truy đuổi con mồi đến khi nó kiệt sức và mất máu. Điểm quan trọng thứ hai đó là bắn đồng loạt tạo nên áp lực cực đại trong một khoảng thời gian. Cả hai điều này thì những dân binh trên đầu thành không làm tốt. Vậy nên viễn cảnh lôi nong dân ra dạy dăm ba ngày là có thể đánh nhau đó là chuyện viễn tưởng. Nhưng dù sao nếu nói về cung thủ thì người Bách Việt vẫn có ưu điểm vượt trội so với người Hán đó là chỏ cần một thời gian tập luyện ngắn thì Đại Việt sẽ có số lượng cung thủ nhiều không kể hết. Lý do đơn giản vì người dân Việt nào cũng làm quen với cung tên và săn bắn từ nhỏ. Về điểm này thì người Việt chỉ kém dân du mục mà thôi.
Bên Mân việt lính còn có đến 400 cung thủ lành lặn, đây là lúc họ bắn đầu bắn áp chế từ chân thành lên đầu thành. Những người lính Mân Việt này là chiến bộ chính quy của họ vậy nên kĩ thuật bắn rất tốt… binh lính Đại Việt trên đầu thành chưa có kinh nghiệm trong việc núp né tránh tên nên khá nhiều người ngã xuống trong vũng máu, rất nhiều người bị trúng thương mà rên la thảm thiết không thôi. Trên đầu thành giờ đây là một cảnh khá nhốn nháo. Tinh thần của những người nông dân sau khi hưng phấn vì tiêu diệt địch nhân vào lúc ban đầu nhanh chóng bị tan rã… nhưng hiện tượng đào ngũ bỏ chạy của họ vẫn chưa có diễn ra.
Hà Tô biết rằng nếu tình trạng này cứ tiếp diễn thì những nông dân cầm vũ khí của hắn sẽ tan ran gay lập tức, hắn liền thay đổi ngay lập tức chiến thuật may ra còn có thể kéo dài một hai. Toàn bọ binh sĩ Đại Việt trên đầu thành bỏ đi cung tiễn mà cầm lên thuẫn bài che chắn cung tên cùng cầm lên binh khí chuẩn bị cận chiến. Quả thật phương pháp này đã ổn định lại rất nhiều tình hình khi tình trạng thương vong được giảm thiểu rất nhiều. Chiến trường chính là nơi tốt nhất để đào tạo binh sĩ mà không phải trường lớp huấn luyện. Đối mặt với sinh tử tồn vong thì dân quân rất nhanh bắt trước các sĩ quan mà học tốt cách sử dụng thuẫn bài. Chỉ cần hạ thấp trọng tâm giơ cao thuẫn thì các binh sĩ hang thứ nhất cầm đao kiếm cũng có thể bảo vệ bản thận và bảo vệ luôn cả đồng đội đang hai tay cầm trường mâu gần như ngồi hẳn xuống phía sau để tránh tên.
Theo lý thuyết thì số người công thành thường phải ít hơn rất nhiều số người thủ thành khi chiến đấu trên đầu tường thanh, lý do đó chính là họ chỉ có thể đi trèo lên qua những thang leo số lượng có hạn. Vậy nên thực tế ra tổng số quân thủ thành chỉ cần bằng một nửa hoặc một phần ba quân tấn công là có thể thủ vững một thành trì có tường thành chắc chắn và cao trên 10m… Nhưng thực tế mọi sự so sánh chỉ là khập khiễng vì cuộc chiến công thủ thành còn phải dựa rất nhiều vào chất lượng binh sĩ. Ví dụ như lúc này đây quân Mân Việt tấn công lên đầu thành chỉ có tầm mười chiếc thang tre với mỗi lần bò lên thang là hai người. Trong khi đó tụ tập lại các đầu thang tre trên đầu thành có đến 20 dân quân Đại Việt mỗi đầu thang… tỉ lệ là 10 đấu một xong chiến đấu không phải là phép tính cộng trừ để so sánh. Những người Mân được lựa chọn để trèo lên đầu thành trước tiên chính là tinh binh trong tinh binh của Mân Việt với thân thủ cực cao. Chỉ thấy hai người ta xung hữu đột trong rừng gươm đao giáo má mà thu gặt tính mệnh của quân Đại Việt. Chie có những điểm sang trong quân Đại Việt là những sĩ quan là lão binh đầu tàu gương mẫu chiến đấu thật ác liệt cùng quân Mân, chính họ là những người thổi hồn cho những dân quân gà non có thể dương lên trường mâu mà đâm về phía kẻ địch.
Chiến đấu trên tường thành ác liệt vô cùng, Đại Việt thắng về số lượng và binh khí, Mân Việt thắng về chất lượng chiến sĩ… thương vong cả hai bên là ngang ngửa nhau, cũng có thể nói quân Đại Việt đang lép vế vì mặc dù chiếm ưu thế cả về số lượng lẫn địa hình mà họ không thể đẩy lui quân Mân Việt xuống đầu thành, nếu cứ tiếp tục như vậy đảm bảo khi quân Mân có thể lên đầu thành với một số lượng nhất định thì Đại Việt quan sẽ bị tán sát không còn. Cũng may để tiện leo thang thì quân Mân chỉ một tay cầm thuẫn bài kiếm dắt thắt lưng vậy nên vũ khí của họ chỉ là Kiếm ngắn hoặc đao mà thôi. Dân quân chim non gà con của xĐại Việt với ưu thế của trường Mâu nên có thể đánh gần như ngang ngửa với quân Mân là vì lẽ đó. Nhưng tình thế mạng đổi mạng như máy nghiền thịt trên tường thành lúc này lại có lợi cho quân Mân vì họ có tới 1600 người trong khi đó quân của Đại Việt chỉ có 1000 người mà thôi. Nhưng điểm quan trọng nhất đó là dân quân Đại Việt có dấu hiệu tan vỡ rồi, khi một nhóm tân quân bị thiệt hại đến 30% thì họ sẽ đứng bên bờ tan vỡ mà bỏ chạy tứ tán và chết càng nhanh hơn.. đây chính là thiết luật không thể thay đổi cho được.
Cũng rất may mắn là ngay khi dấu hiệu quân Đại Việt trên đầu thành có dấu hiệu tan vỡ thì một nhóm dân chúng trong thành tự tụ tập vác theo gậy gỗ, cây tre cùng các vận dụng thô sơ có thể chiến đấu xông lên đầu thành… Thậy ra không gian chật hẹp trên đầu thành không có chỗ cho họ tham gia vào chiến đấu vì diện tích tiếp xúc giữa hai bên chỉ là một phần nhỏ trong số lượng binh sĩ cảu cả hai bên nà thôi. Nhưng sự xuất hiện của những người dân này lại mang theo ý nghĩa tích cực mà thổi bùng lên ý chí chiến đấu của những dân quân này… Họ trợt nhận ra sau lưng mình là gia đình, gia viên và người thân cần bảo hộ, thêm vào đó khi con người đang tuyệt vọng thì có thêm bất kì lực lượng nào viện trợ cũng khiến họ vững tin hơn mà chiến đấu. Dấu hiệu ta vỡ đã chấm dứt, dân quân Đại Việt chiến đấu hăng hái hơn và… chết mau hơn… số lượng quân Mân đã tràn lên đầu thành ước tính đến 200 người. Những người Mân này đã có thể tụ tập thành một cỗ thế lực cùng lui cùng tiến, vậy nên quân Đại Việt xong lên chỉ làm vong hồn dưới kiếm của chúng nhiều thêm một chút thôi….
Chỉ trong 1 tiếng đồng hồ chiến đấu thì quân Đại Việt trên đầu thành chỉ còn lại 500 người mà số lượng quân Mân chết đi chỉ là 300 mà thôi. Hiện tại mặt tường thành biến thành những bãi máu đặc sệt, xác người la liệt khắp nơi… cảnh chân cụt tay cụt vương vấn khắp trốn… Tiếng la hét, gào rú tiếng vũ khí va chạm chói tai, tiếng ú ớ của người lâm vào cảnh sắp tử vong, kể cả tiếng rên rỉ cộng thêm một màu đỏ ngập tràn tường thành đã tạo nên một cảnh tượng tương tự địa ngục nơi trốn trần gian… Quân Đại Việt đã thua rồi…. vấn đề chỉ là thời gian mà thôi…..