Chương 124: Lỗ Hổng

Tam Quốc Việt Tộc Tham Chiến

Chương 124: Lỗ Hổng

Sở dĩ Hà Tùng cho vận chuyển quân trong đêm từ Sông Hoàng ngược ra sông Hồng rồi đi vào Sông Đuống là để thả xuống đây 1500 quân tinh nhuệ của Đại Việt sau đó nhóm này sẽ theo sự dẫn đường của người dân Luy Lâu mà hành quân về phía sau của thành trì này rồi chờ sẵn…

Sáng sớm ngày 13 tháng 4, 5 chiến thuyền treo cờ Đại Việt bất ngờ xuất hiện trên dòng sông Dâu chảy qua trước tòa Thành Luy Lâu… Không đôi co một hai gì cả các cỗ nỏ Ballista đồng loạt khai hỏa bắn vào hệ thống phòng thủ mặt thành Luy Lâu… tất cả đều dùng mũi tên dầu với độ chính xác cực cao. Quả thâtk màn tấn công ấn tượng này khiến cho 300 lính thủ thành mặt đông nam của Luy Lâu không thể ngóc đầu dậy được… thêm vào đó là cun tiễn thủ của Đại Việt từ khoảng cách 200m bắn vào như mưa…. Sau khi đã thành công áp chế quan thủ thành thì 5 chiến thuyền này tiến hành động tác kiểu như chuẩn bị xông lên bắc thang tiến hành công thành….. Quá kinh hãi quân thủ thành bất chấp mưa tên lửa đạn mà bắn tên rào rào như mưa vào đội ngũ những người vác khiên lớn chuẩn bị leo cầu thang kia buộc quân địch dưới thuyền phải "lui lại". Quân Đại Việt quả thật lui lại và một màng hảo tiễn cũng tam lăng tiễn lại đón chào 300 quân thủ thành Đông Ngô.

Cứ như vậy dằng co đi lại liên tục thì quân thủ thành cũng bị mài đến hơn trăm người bị thương, bị bỏng mà quan Đại Việt cũng có hơn 3 chục người bị tên bắn trúng mà lãnh thương nhẹ. Áo giáp mây bọc da cá sấu, da trâu bò của quân Đại Việt không phải dạng vừa đâu, vậy nên kể cả trúng tên họ cũng chỉ là bị thương nhẹ mà thôi. Thật ra cứ đánh thế này thì quân Đại Việt cũng mài chết được quân thủ thành với vũ khí tối tân hơn hẳn như vậy. Nhưng lúc này thì bỗng nhiên trên đầu thành nổi lên tiếng chém giết tung trời. Quân Đại Việt ngưng bắn ngay lập tức vì họ biết quân phục kích hướng Tây Bắc của họ nhằm vào sơ hở khi quân Đông Ngô bị thu hút bởi sự tấn công phía Đông Nam của chiến hạm sau đó đã đột nhập thành công. Loại thành đất phía trong đắp dốc thoải phía ngoài dựng thẳng đứng này công vào thì khó nhưng từ bên trong công ra thật dễ. Quân Đại Việt do Hà Tùng thống lãnh đánh bộ binh có đến 2000 người trong đó 1000 là lính chính quy tinh nhuệ, thử hỏi 500 quân Đông Ngô đang tập trung phía trước bị đánh bất ngờ thì có thể chống cự bao lâu. Trận chiến này diễn tra trong 15 phút đồng hồ mà thôi. 200 người bị giết chỉ còn lại 200 người đầu hàng… vậy là Đại Việt lại có thêm 200 tráng " hán" trèo thuyền miễn phí rồi.

Thành Luy Lâu Tuy nhỏ nhưng có lương thực không hề ít, vì nó là thành quân sự nên dự trữ nhiều lương là chuyện cốt yếu, tiếp theo khí giới thì nhiều hơn hẳn thành Cổ Loa có thể trang bị cho 2000 người vẫn không có gì là khó khăn cả…. dân số sung quanh Luy Lâu cũng không ít mà lên đến 7 ngàn người… điều này gây sức ép cực lớn cho việc di dời… cũng may mắn là dân Luy Lâu cũng không thiếu thuyền nhỏ mà tự di chuyển nếu không thì công việc này quả thật quá khó khăn rồi. Tại đây Hà Tùng lại quyết định tuyển thêm 1 ngàn thanh niên khỏe mạnh vào đội dân quân. Nói chính thức ra thì quân chính quy của Đại Việt giờ đây vào khoản 4 ngàn người nhưng dân quân đã tiếp cận 6 ngàn. Nhưng những dân quân này chỉ có thể đánh những trận chắc thắng 100% khi địch vỡ trận hoặc lôi ra hù dọa kẻ địch mà thôi, cùng lắm là họ có thể tham gia hỗ trợ thủ thành là cùng…. vậy nên dù quân số mở rộng nhanh tróng nhưng thực sự sức mạnh của Đại Việt lại không tăng lên bao nhiêu. Quan trọng là những dân quân này còn phải tham gia lao động sản xuất khi họ quay về đến Hữu Lũng và Long Uyên… nhân số của Đai Việt sau khi hấp thu cả 3 thành Cổ Loa, Luy Lâu và bắc đái đã tăng lên đến 45 ngàn người nếu lôi cả 10 ngàn người ra làm binh sĩ chuyên nghiệp thì rất mất cân bằng xã hội khi đó khả năng cao sẽ dẫn đến thiếu lương thực mà diệt vong….

Trong 3 ngày tiếp theo chỉ là những chuyến thuyền qua lại giữa Luy Lâu, Cổ Loa và Bắc Đái với hi vọng duy nhất là sớm đưa dân chúng nhanh chóng về Bắc Đái rồi từ đây có thể ngược dòng mà về Hữu Lũng. Nhưng mười bảy chiến thuyền chứa quân chính quy Đại Việt thì đậu sẵn ở bờ Sông Hồng rồi. Họ đang sẵn sàng cho cuộc chiến khốc liệt nhât ngăn cản quân Đông Ngô qua Sông. 300 thám báo do Triệu Quốc Đạt chỉ huy đã được tung ra về tả ngạn Sông Hồng và hai con đường lớn dẫn từ Cửu Chân ra Luy Lâu… chỉ cần quân địch xuất hiện thì thủy quân Giao Long sẽ liều chết mà chiến đấu ngăn chặn.

Nhưng sự việc hoàn toàn không đơn giản như suy nghĩ Nguyên Quốc và sĩ quan Đại Việt ngàn tính vạn tính không ngờ lại bỏ sót một chuyện, hay nói đúng hơn là họ quá khinh thường tướng lĩnh quân Đông Ngô năng chinh thiện chiến.

Chuyện đầu tiên mà quân Đại Việt không ngờ đến là Lục Y thiện chiến vậy mà lui binh ngay lập tức không tiến vào Chi Lăng, chuyện thứ hai đó là quân Đông Ngô có viện quân Bách Việt nhiều đến gần 8 ngàn người. Ngay khi Lục Y quay lại Khúc Dương Mà không nhận được tin báo của 7 gàn quân tấn công từ phía Tây nam Khúc Dương thì hắn biết chuyện chẳng lành sảy ra, tên này quyết đoán mà cử luôn 5 ngàn người xuôi về hướng Tây nam tới thành Kê Từ… tuy rằng hơi chậm một chút nhưng đạo quân này vẫn nhận ra được những tàn dư của hơn 7 ngàn quân Đông Ngô chết cháy tại Đồng Khe… Chủ tướng của Đạo quân này vậy mà là La Lệ tại Nam Hải, tên này trong lịch sử cũng là một tay khét tiếng khi tổ chức cuộc nổi dậy của quân Bách Việt tại Cối Kê, Lư Lăng, Lô Hợp (235). Một kẻ lãnh đạo Bách Việt tai đây nổi dậy đánh ngang tay với binh lính Đông Ngô ngay gần kề trong 3 tháng bất phân thắng bại thì không thể là một kẻ tầm thường cho được. Hắn không quay lại xin chỉ thị của Lục Y mà tiến quân thẳng về Kê Từ thành. Tại đây La Lê gặp được cả Lục Kiên và Lăng Phúc đang hấp hối bị bệnh sau trận chiến thành Đồng Khe. Tất nhiên 200 quân Đông Ngô thủ thành tại đây chỉ biết ru rú trong thành mà thôi…

Tuy Lục Khiên là bại tướng cũng là bị bệnh liệt giường nhưng hắn vẫn là một thượng quan thuộc triều đình Đông Ngô lúc này đây La Lê vẫn phải cun cún mà nghe lệnh tên này… Lục Kiên ra lệnh cho La Lê chia cho hắn phân nửa binh còn phân nửa còn lại tiến đến bảo vệ thành Bắc Đái. Lúc này đây Lục Kiên vẫn chưa biết Bắc Đái đã bị quân Đại Việt chiếm đóng rồi…

Ngay lập tức la Lê đồng ý với sự phân chia này, nói cho cùng thì Lục Kiên chỉ là mượn quân mà không thể cướp đi số bộ hạ của hắn. Nghĩ đến tạo quan hẹ tốt với một đại quan thượng triều thì La Lê cũng rất hứng thú trong suy nghĩ. Lúc này vì chưa có sự kích động tạo phản của Lý Hoàn (cũng khởi nghĩa cùng năm với La Lê 235) nên La Lê vẫn là muốn thân cận với đại quan Đông Ngô đổi chỗ tốt mà thôi.

Nhưng binh sĩ Mân Việt của La Lê không phải là binh sĩ bình thường… họ thuộc vào dạng dã man nhất trong tất cả các tộc Bách Việt tại vùng Đông Âu. Chính vì lý do này một cuộc cướp bóc dã man chưa từng có diễn ra tại Kê Từ cũng như phụ cận. Chỉ trong 2 ngày chần chờ tại đây quân Mân Việt với sự chỉ đạo của La Lê đã tiến hành một cuộc tổng cướp bóc hãm hiếp cùng giết hại không thương tiếc Âu Lạc hai tộc ven Kê Từ. Trước chiến tranh nơi đây đã từng là làng mạc thôn xóm trù phú với 10 ngàn người dân, sau khi trải qua một lần trà đạo của quân Đông Ngô thì số chết vì bị giết, số chết đói chết bệnh, số ly tán mà chỉ còn lại 7 ngàn người, qua thêm một lần Mân Việt quân của La Lê thì số dân lại một lần nữa tụt xuống còn 4 ngàn người mà thôi. Và tuyệt đại đa số phụ nữ đều bị hãm hiếp liên tục qua hai ngày quân Mân ở lại nơi này. Lương thực vốn đã bị vơ vét chẳng còn lại bao nhiêu giờ đây lại một lần nữa tới đáy, số phận của những người này phân nửa là sẽ chết đói. Chiến tranh không luật lệ, hoặc chỉ tính băng luật rừng thì dân chúng vẫn là người khổ nhất, chịu nhục nhã nhất, chịu đớn đau nhất.

Điều nguy hiểm nhất đó là 2,5 ngàn quân của La Lê đang thẳng tiến Bắc Đái nơi mà Đại Việt không ai chú ý đến, họ đang dồn hết tâm trí vào phía Nam nơi mà đại quân Lã Đại chuẩn bị đến nơi.