Chương 118: Lịch sử thay đổi… nhưng kết quả thì không
Vào thời Âu Lạc, Cổ Loa nằm vào vị trí đỉnh của tam giác châu thổ sông Hồng và là nơi giao lưu quan trọng của đường thủy và đường bộ. Từ đây có thể kiểm soát được cả vùng đồng bằng lẫn vùng sơn địa. Cổ Loa là một khu đất đồi cao ráo nằm ở tả ngạn sông Hoàng. Con sông này qua nhiều thế kỷ bị phù sa bồi đắp và nay đã trở thành một con lạch nhỏ, nhưng xưa kia sông Hoàng là một con sông nhánh lớn quan trọng của sông Hồng, nối liền sông Hồng với sông Cầu, con sông lớn nhất trong hệ thống sông Thái Bình. Như vậy, về phương diện giao thông đường thủy, Cổ Loa có một vị trí vô cùng thuận lợi hơn bất kỳ ở đâu tại đồng bằng Bắc Bộ vào thời ấy. Đó là vị trí nối liền mạng lưới đường thủy của sông Hồng cùng với mạng lưới đường thủy của sông Thái Bình. Hai mạng lưới đường thủy này chi phối toàn bộ hệ thống đường thủy tại Bắc bộ Việt Nam. Qua con sông Hoàng, thuyền bè có thể tỏa đi khắp nơi, nếu ngược lên sông Hồng là có thể thâm nhập vào vùng Bắc hay Tây Bắc của Bắc Bộ, nếu xuôi sông Hồng, thuyền có thể ra đến biển cả, còn nếu muốn đến vùng phía Đông Bắc bộ thì dùng sông Cầu để thâm nhập vào hệ thống sông Thái Bình đến tận sông Thương và sông Lục Nam.
Chính vì lý do này Nguyên Quốc quyết định cho thủy quân Giao Long với quân số đã tăng đến 2000 người với 17 chiến thuyền tấn công thẳng vào Cổ Loa và Liên Lâu (Quận Long biên Hà Nội ngày nay). Tính toán cặn kẽ binh lực của Đông Ngô tại miền Bắc Giao Châu lúc này thì họ chẳng còn được bao nhiêu do một vạn quân phân ra các thành trì của chúng đã bị thiệt hại nặng nề sau các cuộc va chạm tạo Khúc Dương mà đỉnh điểm là lần thiêu đốt 7000 quân Bách Việt tại Đông Khe… nếu tính toán kĩ lưỡng thì toàn bộ mười thành trì chủ chốt tại Giao Chỉ chỉ còn lại 3 ngàn lính Đông Ngô gốc Bách Việt mà thôi… nếu phân ra thì mỗi thành chỉ có vài trăm người… nói thật chả cần đánh nhau mà chỉ cần đứng ngoài thành kêu gọi thì vai ngàn người dân trong thành đủ tự tin có thể nhấn chím số quân ít ỏi của Đông Ngô rồi. Sở dĩ dân chúng đông đảo trong các thành trì không dám phản kháng vì họ sợ sự trả thù của 3 vạn quân Đông Ngô đang ở Cửu Chân có thể trở về bất kì lúc nào. Nếu không chỉ cần với gậy gộc thôi cũng đủ dìm chết mất trăm lính lèo tèo phân ra các nơi canh gác của Đông Ngô quân.
Vì đường thủy từ Vạn Kiếp đi Cổ Loa, Liên Lâu cực kì thuận tiện nên Nguyên Quốc quyết định tấn công nơi này. Vì thời gian này con sông Hoàng Giang chảy qua Cổ Loa nối liền cả Sông Cầu lẫn Sông Hồng do đó từ Vạn Kiếp đi đến Cổ Loa có thể bằng hai con đường một là theo Sông Cầu trực tiếp vào Sông Hoàng giang chặng đường khá vòn vèo nên dài tới 80km đường thủy. Nhưng đi đường Sông Đuống hòa vào Sông Hồng rồi rẽ vào sông Hoàng Giang đến Cổ Loa thì chỉ hết 50 km mà thôi. Ngoài ra sông Đuống rộng rãi hơn sông Cầu khá nhiều cực kì thuận tiện cho thuyền lớn tầm gần 30m dài như thuyền chiến Đông Ngô tiến quân. Vô hình chung tư tưởng này cực kì trùng hợp với một nhóm quân khác cũng dùng thuyền chiến Đông Ngô. Đó là 13 chiếc thuyền chiến của quân Lữ Đại tại Cửu Chân.
Thì ra năm vạn quân của Sĩ Huy với trang bị nghèo nàn cộng thêm không có chiến thuyền hỗ trợ đã yếu thế đến không thể chống lại 3 vạn quân Đông Ngô. Nói chính xác hơn là cách bày binh bố trận của Sĩ Huy hoang toàn không phù hợp với tình hình thực tế của người Việt. Tên này có lẽ cũng là một chỉ huy có năng lực nhất định nếu không thì đã không thể cầm cự với Lữ Đại (có nơi viết là Lã Đại… giống nay ta dùng Lã Đại vì tên này có nhiều hơn trong các văn kiện). Lúc này tình thế Sĩ Huy không thể cầm cự nổi mà buộc lòng phải nghĩ đến chuyện đầu hàng… Đúng lúc này Lã Đại sai em họ Sĩ Huy là Sĩ Khuông khuyên Sĩ Huy đầu hàng thì sẽ bảo toàn tính mạng. Nhưng điều kiện đổi lại là Sĩ Huy phải tìm cách lừa gạt nhóm Sĩ tộc Đại Việt vào bẫy mà Lã Đại bày ra rồi một lượt chém tuyệt. Lã Đại không muốn nơi minh cai trị sẽ có một nhóm Quý Tộc bản địa cứng đầu chống đối hắn…
Sĩ Huy tin tưởng Sĩ Khuông mà ra hàng với lời hứa hẹn sẽ giữ lại chức thái thú Cửu Chân cho nhà họ Sĩ. Một buổi hồng môn yến được tổ chức với tập hợp các hào trưởng- thủ lĩnh các bộ cảu Việt tộc Âu- Lạc. những người này dân số rất đông đến gần 100 từ trưởng- thủ lãnh đến từ các nơi khác nhau. Giữa buổi tiệc thì Sĩ Huy làm ám hiệu cho Cam Lễ, Hoàn Trị (là bộ hạ người Hán của Sĩ Huy) dẫn giáp Sĩ xông vào mà chém giết tất cả nhóm tù trưởng các bộ lạc Âu Lạc hai tộc. Một trận đồ sát máu tanh sau đó còn diễn ra với gia đình trực hệ của các từ trưởng… trong đó có một gia đình khá đặc biệt đó là gia đình của Triệu Quốc Dân một Hào trưởng xứ Cửu Chân, ông là một hào trưởng lãnh đạo 5 bộ lạc cực kì cường đại tại vùng tại miền núi Quân Yên (hay Quan Yên). Vì các nhân vật xuyên vào thế giới nay nên lịch sử thay đổi rất nhiều. Đáng lẽ ra Triệu Quốc Dân sẽ được Lữ Đại giao cho chức huyện quan Quân Yên cai trị nơi này sau đó sẽ truyền lại chức vị cho con trai ông là Triệu Quốc Đạt. Nhưng sự việc lại diễn biến thành một cuộc thanh trừng thảm khốc tang lớp quý tộc Giao Châu do sức ép từ cuộc khởi nghĩa của Nguyên Quốc. Lã Đại sợ rằng nếu để các quý tộc này tồn tại sẽ gây nên phản ứng dây truyền từ cuộc khởi nghĩa chưa dập tắt được tại Khúc Dương. Chính vì lẽ đó Người Hán cai trị nơi Giao Châu này không ngần ngại gì maf ra tay sát hại toàn bộ những nhân tố mà chúng coi là bất ổn. Đến lúc này thì bộ mặt thật của gia đình nhà họ Sĩ lộ ra hết rồi. Kẻ ngoại tộc thống trị, đô hộ thì có tốt bụng đến bao nhiêu thì bản chất bóc lột, đàn áp, cướp bóc vẫn không thể thay đổi.
Các bộ lạc thuộc Âu Lạc hai tộc nhìn ra vấn đề thì đã quá muộn, không có sự lãnh đạo nhất quán họ bị đánh tan trong phút chốc, gần hai vạn chiến sĩ bị đồ sát không thương tiếc… Thật đáng buồn thay lịch sử dù có thay đổi nhưng cuối cùng sự kiện Đông Ngô đồ sát người Việt tại cửu Chân vẫn không có thay đổi.. Vẫn là hàng vạn người Việt thiệt mạng dưới đồ đao của người Hán.