Chương 117: Đại công

Tam Quốc Việt Tộc Tham Chiến

Chương 117: Đại công

Chắc chắn rất nhiều người sẽ thắc mắc tại sao quân Đông Ngô buổi tối lại đần đến mức độ để quân Đại Việt bò đến bên người mà chọc cho vài nhát. Tất cả đều liên quan một cách logic với chuyện đó là chế độ dinh dưỡng. Người Hán lúc này chế độ dinh dưỡng chủ yếu chỉ là ngũ cốc, thịt đối với những người nông dân nghèo khổ là thứ không thực tế. Thời nay đến 80% dân số Hán tộc đều mắc một bệnh gọi là quáng gà. Bệnh này là do thiếu protein nên cơ thể không tổng hợp đủ thế bào cảm nhận thần kinh thị giác cho mắt, chính vì lý do này khả năng thị lực của họ giảm xuống cực kỳ thấp trong điều kiện thiếu ánh sáng. Nhưng điều này lại không sảy ra đối với tộc Việt vì chế độ ăn của họ cực giàu dinh dưỡng.
Nên nhớ tất cả các gia cầm gia súc nuôi lấy thịt như Lợn, gà, vịt.... Đều có xuất xứ từ Đông Nam Á... Hay nói chuẩn xác hơn đó là tại cái nôi văn minh Đông Nam Á là Việt tộc. Những điều này không phải nói để tự hào tộc Việt mà là có cả tá các bằng chứng khoa học chứng minh... Các bản đồ gene cho thấy rằng tất cả giống lợn gà nuôi nhốt hiện tại trên thế giới đa phần có nguồn gene gốc từ Đông Nam Á... Các bằng chứng khảo cổ lại cho ra kế quả Người Việt chính là kẻ đầu tiên tiến hành thuần dưỡng các loại động vật nuôi lấy thịt này. Điều này giải thích một chuyện tại sao từ thời xuân Thu chiến Quốc đến thời Mạt Hán Tam quốc thì quân đội Hán tộc cực ít đánh đêm. Mà có đánh thì cũng phải đèn đuốc sáng chưng, không thể dựa vào ánh trăng mà hành động.
Điểm này thì người Việt hùng mạnh hơn nhiều, tuy thể hình họ nhỏ bé hơn (trung bình 160cm cho nam giới) thể hình của Hán tộc (165 cm) (sau này thể hình người Việt có một giai đoạn thoái triển vì hỗn huyết cùng MolKrme chủng tộc khi họ quyết tâm đồng hóa phía Nam) nhưng bù lại người Việt có sức bật cực tốt, dẻo dai và nhanh nhẹn tuyệt vời. Tất cả là do chế độ ăn giàu dinh dưỡng mang lại.
Giờ đây người Việt là canh tác lúa nước với ruộng đồng ngập nước là thiên đường của tôm cua, ốc, cá... Trẻ em cũng có thể kiếm thức ăn... thêm vào đó họ là cái nôi của công nghiệp chăn nuôi gia súc lấy thịt.. Và không thể không kể đến khả năng săn bân trong rừng.... Tất cả đều tạo ra một Việt tộc với thể chất nhỏ nhưng cực kì khỏe mạnh.
Và ưu thế sức bền thể hiện rõ trong trận du kích chiến thần thánh này. Trong lúc quân Hán chịu mệt mỏi vô tận thì quân Đại Việt vẫn như những cái động cơ vĩnh cữu nhảy nhót trong rừng. Sự thật đó là có thể coi chiến binh việt là những người max speed và damage nhưng quân Hán lại max streng (nói cách game cho nhiều bạn dễ hình dung), vì lý do này nếu số quân ngang nhau àm dàn trận chính quy với khiên và giáo mác lao vào chính diện thì khả năng cao người Việt sẽ bị đẩy lui vì thể hình. Nhưng nếu chơi theo kiểu vừa chạy vừa đánh (hit and run) thì với quân số chỉ bằng một nửa thì người Việt cũng có thể làm gỏi người Hán… nhưng mọi sự so sánh đều là khập khiễng vì nếu chiến trận sảy ra tại nơi đồng bằng thoáng đãng thì quân Hán có rất nhiều cách bổ xung nhược điểm của mình vì như Kỵ Binh, hoặc tổ chức quân theo lối bao vây giăng lưới… bởi bất kể lúc nào, bất kể thời điểm nào thì quân Hán vẫn luôn có ưu thế về Kị binh và nhân số. Điều này cũng thể hiện hoàn toàn rõ ràng trong lịch sử đánh đuổi quân ngoại xâm của dân tộc Việt Nam… Những trận thắng lớn của tộc Việt đa phần là du kích chiến, phục kích chiến tại những địa hình phức tạp rừng núi… mà những trận thua đau của người Việt trước quân giặc Bắc toàn là những trận dàn quân cứng đối cứng sai lầm chiến thuật… Tất nhiên cũng có một vài trường hợp ngoại lệ ví như quân Tây Sơn là một trong những lần hiếm hoi Việt tộc với số lượng quân tập trung đủ nhiều để cứng đối cứng mà đánh tan quân Nhà Thanh.. nhưng nói chung những trận như vậy không quá nhiều. Nói như vậy để chứng minh một điểm Nguyên Quốc dùng chiến thuật du kích để đối phó hơn một vạn quân thuần Đông Ngô không có người Bách Việt là quá hợp lý.

Mà chiến thuật của quân Đại Việt không chỉ dừng lại ở chỗ bắn tên bình thường đơn giản như vậy. Những cỗ máy cattaplults đơn giản hoàn toàn bằng tre nứa được làm ra chúng nhỏ nhẹ và rất linh hoạt sức đàn hồi của tre tươi cũng khá tốt khiến việc bắn đi một vật vài kg bay xa vài chục mét là khả thi. Với ưu điểm là nguyên liệu chế tạo không tốn tiền vì tre có mặt khắp nơi, thứ hai là chế tạo đơn giản và nhanh khiến cho cả chục chiếc máy bắn đá đơn sơ được dựng lên. Nhưng họ bắn không phải là đá mà là tổ ong được bao bởi lớp bùn mỏng được châm các lỗ nhỏ chi chít để thông khí. Đây mới là sát khí lợi hại nhất của quân Đại Việt. Chỉ cần một tổ ông được bắn ra sẽ có đến cả vài chục quân lính Đông Ngô phải chạy tán loạn và làm mồi cho cung thủ Đại Việt. Lúc này đây Bạch Công Ngưu đang tiếc nuối vì mỗi chiến binh không mang theo một túi da dầu hỏa…. nếu không thì đảm bảo đám quân Hán này không một ai có thể thoát khỏi khu rừng này… Mà sau vài ngày tổ ong không còn nữa thì đến chất thải cũng được quân Đại Việt sử dụng làm "đạn" để công kích quân Đông Ngô, phải nói đây là một loại vũ khí bẩn từ nghĩa đen đến nghĩa bóng. Phải nói rằng đến lúc này thì tầng suất phát điên của quân Đông Ngô đã tăng lên đỉnh điểm, chỉ trong 5 ngày quân số của Đông Ngô đã thương vong đến con số 3 ngàng 500 người. Con số này còn nhiều gấp rưỡi tổng số quân của Đại Việt đang tiến hành chiến tranh du kích… Phần lớn trong số những thương vòn này lại chính là hiện tượng chém giết lẫn nhau trong đêm của quân Đông Ngô khi khủng hoảng đang gia tăng một cách chóng mặt.

Không còn cách nào khác Lục Y quyết định bỏ lại tất cả lương thực cùng các trang bị nặng mà tăng tốc độ bỏ chạy mặc kệ cho việc bị bắn lén hai bên cánh rừng. Nếu còn chần chừ nơi này thì đảm bảo toàn quân Đông Ngô sẽ bị diệt không còn một mống. Vậy là quân Đông Ngô bất chấp bắn lén từ hai bên mà chỉ dùng thuẫn nhỏ trên tay che chắn rồi tăng tốc độ hành quân… Phải nói thêm một điều đó là Lục Y chưa từng gặp kiểu chiến tranh khốn nạn như thế này nên phản ứng của hắn có chút chậm chạp. Nếu ngày từ đầu Lục Y quyết định bỏ chạy với tốc độ như bây giờ thì đảm bảo thương vong của họ không thể nhiều đến gần 4000 người như vậy.

Quá trính chạy trốn và thu gặt tinh mạng cứ thế mà diễn ra đến tận 50km đường rừng. Lúc này rất nhiều lần quân Đại Việt do "con Trâu Trắng" chỉ huy đã mở những đượt tấn công thực sự vào hậu quân của Đông Ngô. Những đợt tấn công này mang tính chất đánh mạnh thực sự, chia cắt ra một nhóm quân Đông Ngô vừa đủ để Đại Việt quân có thể tà sát. Nếu có thể hình dung hiện tượng này thì giống như một con trăn khổng lồ đang bị mắc kẹt mà cố luồn lách thoát thân, mà đuôi của nó thì bị người ta từng khúc từng khúc chặt đứt không một chút phản kháng nào.

Quân Đông Ngô đã mất hết ý chí chiến đấu nên cứ vài trăm người đi sau cùng bị bao vây chia cắt là chắc chắn chết hoặc đầu hàng mà không thể có một kết cục nào khác… Lúc này đây quân Đông Ngô thực chất chỉ còn lại 7 ngàn người hốt hoảng, thương tật không đấu trí mà chạy trốn… họ đã thương vong đến 5 ngàn người chỉ sau 7 ngày trong cánh rừng đại ngàn khủng khiếp của Giao Chỉ. Những lời nói có cánh trước khi họ đến đây kiểu như có thức ăn ngon rượu mạnh và gái Việt tộc tha hồ mà hưởng dụng đều tan biến. Trong đầu họ giờ đây chỉ có cảnh tượng chết chóc vô cùng vô tận của địa ngục mà thôi…

Nhưng tiệc vui cũng chóng tàn… Khi quân Đại Việt đuổi đến gần khúc Dương Thành thì họ bắt buộc phải dừng lại vì viện quân của Đông Ngô đến rồi. gần một vạn quân Mân Việt, Điền Việt, Dương Việt được điều động từ Xương Ngô, Uất Lâm, Cao Hưng, Cao Dương đã đến nơi. Chơi chiến tranh du kích với lũ này chính là tự sát nếu quân số không ngang băng hoặc nhỉnh hơn họ. Bạch Công Ngưu không do dự mà cho quân đội rút lui. Lục Y cùng quân Đông Ngô quá mệ mỏi và sợ hãi nên cũng không có ý định bám theo. Quân bách Việt của Đông Ngô cũng không thong thạo địa hình mà có thể ngay lập tức tiến hành truy tung cho được. Vậy là trận phục kích chiến Ải Chi Lăng không có diễn ra nhưng trận du khích chiến Đại Việt kết thúc thắng lợi hoàn toàn thuộc về quân Đại Việt. Trong trận chiến này Đại Việt chỉ thiệt hại tầm 200 người do bị thú dữ, rắn độc tấn công và một phần bị thương vong do va chạm trực tiếp cùng quân Đông Ngô, nhưng đa phần trong đó là bị thương mà thôi, số người chết chỉ vài chục người. Cong bên Đông Ngô thì thiệt hại 5000 người trong đó có đến 3000 bị chết do quân Đại Việt sát hại một phần, còn phần lớn là họ tự giết lẫn nhau. Tù binh là 2000 người được 2 ngàn dân quân thu gom áp giải, trang bị của 5 ngàn người đều được nhóm dân quân này thu lượm. Ngoài ra gần 100 tấn lương thực cùng các khí tài họ thu được từ quân Đông Ngô để lại khi tháo chạy là một chiến công quá vĩ đại cảu Đại Việt từ lúc thành lập đến lúc này..