Chương 113: Đường lui
Nhưng lộ thì chỉ có một thế nên chỉ cần đuổi theo thì chắc chắn sẽ đến hang ổ của chúng…. Lục Y cũng là một tay già rơ trong chiến trận, tại nơi đại hình không biết hắn rất cẩn thận mà phái rât nhiều thám báo xung quanh và từ từ tiến lên.
Đúng như kế hoạch đã bàn giao của Nguyên Quốc đội đánh du kích chia thành các nhóm nhỏ 100 người duy trì khoảng cách với nhau lúc. Các nhóm nhỏ này lại chia thành các tiểu đội trung đội có thể hợp hay tán bất kì lúc nào. Sơn Việt, Âu Việt hay Lạc Việt đều là chúa du kích trong rừng. Có điều kĩ năng của Sơn Việt cao hơn mà thôi. Việc đầu tiên là họ đặt bẫy khắp nơi trong rừng với những ám hiệu mà chỉ có người Việt với nhau mới có thể biết mà thôi. Điều quan trọng nhất đó là 2 ngàn dân quân rút lui phía trước không được đi quá nhanh mà duy trì khoảng cách 10 km với đám Đông Ngô truy đuổi. Nếu lũ Đông Ngô không truy đuổi mà quay về thành Khúc Dương thì còn đỡ, nhưng nếu chúng lên thuyền xuôi nam thì kế hoạch của Nguyên Quốc coi như ngâm nước cả. Nguyên Quốc đã hạ lệnh là dụ được chúng tới Chi Lăng mới phản công, sau đó là bám theo đánh du kích truy kích đường lui của đám này.
Quãng đường từ cứ điểm phong thủ tạm thời đến Ải Chi Lăng dài tới 80 km. Tên báo tin phi 5 con ngựa bất kể ngày đêm đến nơi cũng mất đến hai ngày trời. Tại đây hắn gặp được 7 ngàn người dân thuộc quyền quản lý của Cao Thích đang tích cực mở đường từ Chi Lăng đi Hữu Lũng. Con đường dài 10km trong vòng 1 tuần đã được 7000 người đa số là phụ nữ và thiếu niên Việt cổ đả thong. Nhưng mới chỉ là cưa đi những cây gỗ lớn phát quang bụi rậm để di chuyển chứ chưa hề làm bằng phẳng.
- Ai là chủ sự nơi đây….
Tên thám báo phì phò thở dốc rồi hỏi một người có vẻ là đội trưởng của một nhóm sửa đường… Người phụ nữ này ngước mắt lên nhìn tên Thám báo với gương mặt mệt mỏi và thiếu ngủ thì biết là chuyện quan trọng nên không một chút trần chờ mà đáp lười lại ngay.
- Là Cao Thích thái thú đại nhân… ngài ấy đang tổ chức dân chúng làm phẳng đường ở phía trước tầm 5km…. Chó con … ê chó con…. mau mau dẫn đường cho quan binh đại nhân tìm thái thú….
Nàng quay lại gọi một tên thiếu niên nhỏ thó đang làm công tác đầm đất gần đó. Tên này vội vang bỏ cái đầm gỗ trong tay mà chạy biến tới trước con ngựa của tên thám báo.
- Biết cưỡi ngựa không nhóc con?…….- Tên thám báo cố gắng lên tinh thần mà hỏi tên thiếu niên nhỏ thó đó…
- Ta biết cưỡi trâu…
- Lên ngựa nhanh, ta cầm cương cho ngươi chỉ việc ngồi thôi….
Tên thám báo có tới 5 con ngựa thế nên nhường một con cho tên thiếu niên cưỡi cũng không thành vấn đề. Phóng ngựa như điên thêm 5 km nữa thì mới đến được nơi Cao Thích đang lãnh đạo dân chúng thuộc toàn thành tương lai của hắn tiến hành san phẳng đường. Công việc làm đương thời này khá là không có chất xám hàm lượng kĩ thuật gì cả. Chặt cây, cho voi kéo ra ngoài, đốt gốc cây sau đó là đào đất đá san vào cho phẳng là được. Điểm quan trọng nhất là tuyến đường khá loằng ngoằng vì phải tránh đồi, núi, đôi khi là cả những cây cổ thụ quá to khiến cho việc đốn hạ rất khó khăn nữa… Dù công việc khá vất vả nhưng ai đấy đều rất hưng phấn vì Chủ công nói rồi phía trước đón chờ họ là một thung lũng rộng lớn, có cả con sông vắt qua, vừa có thể trồng lúa nương lại có thể trồng cả lúa nước. Thêm vào đó là nơi này cực kì mãu mỡ và bằng phẳng. Một nơi lý tưởng nhu vậy nằm khuất sâu trong rừng đôi khi chỉ các nhau vài km cũng khiến con người không phát hiện ra. Nhưng chủ công Nguyên Quốc như thần nhân vậy không con song nào là hắn không biết, không vùng đất nào là hắn không rõ… Chủ công đã nói nơi này màu mỡ thì chắc chắn là màu mỡ. Vậy nên ai cũng hưng phấn mà lao động cả.
- Khởi bẩm Thái thú đại nhân… thuộc hạ có mang lệnh của chủ công đến mong thái thú tiếp nhận…
Gặp được Cao Thích thì tên thám báo vội vàng trình thẻ tre ra… phải nói là Nguyên Quốc chưa có thời gian mà làm giấy… hắn chùi bằng lá chuối đã điên cả người rồi đấy… Nhưng quả thật là Giao Châu giờ đây không có mọt phút yên thân với giặc Bắc, Nguyên Quốc ngay cả thời gian ngủ đôi khi còn không có chưa đừng nói gì đến sang tạo này nọ. Tưởng rằng có nơi an ổn định cư là Khúc Dương thì chẳng được bao lâu đã bị quân Đông Ngô hốt cả ổ rồi.
- Chủ công bao giờ qua đây… ta đã đả thôn đến vùng thung lũng rồi, đúng là có con song chảy qua… ta cũng đã cho vai người kết bè xuôi dòng tìm hạm đội của chúng ta nhưng chưa có hồi âm…
- Bẩm Thái thú đại nhân…. ta đi ngựa quá nhanh… e rằng quân của Chủ công phải 4 ngày nữa mới tới… chờ đợi coi như không kịp. Ta xin đại nhân cấp cho một chiếc bè, ta phải xuôi dòng tìm thủy binh không chậm trễ được…
- Hảo… ngươi quá mệt mỏi không thể trống bè đâu… ta cấp cho ngươi một cái bè cộng thêm 4 tráng Việt trống bè giúp ngươi… phải nhớ bằng mọi cách tìm được thủy quân. Tất cả hi vọng của chúng ta dựa cả vào ngươi đó…
Cao Thích nắm chặt vai tên thám báo mà nói… tên Thái thú chưa có thành trì này có vẻ rất nhiệt tâm với sư nghiệp của Việt tộc. Thật ra trong lịch sử không có ít người hán qua Đại Việt lập nghiệp, sau vài đời thì họ bị Việt hóa đến quên luôn cả tổ tiên của mình mà chỉ coi mình là người Việt mà thôi. Đương cử ví dụ là Cha con nhà Hồ Quý Ly, Hồ Nguyên Trừng họ chính là có dong máu Hán trong người đấy, nhưng sức đồng hóa của người Việt quá mạnh mẽ khiến cho không ai nghĩ về tổ tiên nơi đất Hán cả rồi. Thí dụ này có thể lý giải cho tên Cao Thích bị đồng hóa một cách triệt để này.
Vậy là 4 thanh niên Việt tộc lên ngựa theo tên thám báo phóng nhanh về trước, họ phải nhanh chóng đến được thung lũng và khởi hành đi hạ lưu sông Thương tìm 2 trung đoàn thủy binh Cự Kình và Giao Long.