Chương 112: Dâm dật
Lúc này đây thì Tôn Quyền đang nằm lơ mơ trên giường sau cơn phê thuốc.
- Hương Lan… thực tình là ta không muốn để nàng bụng mang dạ chửa mà đi xa như vậy đâu… hay nàng thủ tính lại xem quanh Kiến Nghiệp có nơi nào trồng được Linh thảo…
Nhón một miếng hoa quả vào miệng Tôn Quyền, Hương lan một tay che miệng cười duyên nói…
- Thương gì mẹ con thiếp… chẳng qua là nhớ " chuyện kia" chứ gì… phu quân tu tiên xong ngày càng khỏe a… thôi ta đi là đúng ở lại động thai thì khổ….
Thật ra nói cho vui vậy thôi, quả thật sau những lần phê thuốc mà lam chuyện kia thì Tôn Quyền cảm thấy như dục tiên dục tử, khoái cảm vô cùng…. nhưng thiếu nữ xinh đẹp thì thiếu gì. Giờ đây quan trọng nhất đối với hắn chỉ có Trường Thọ Hương thôi. Kể cả đứa con đang mang trong bụng kia của Hương Lan thì Tôn Quyền cũng coi trọng hơn mấy đứa con trai của hắn hiện có thôi. So sánh với Trường Thọ Hương thì chỉ là chuyện nhỏ. Kể cả Hương Lan đi chuyến này mà có sảy thai thì cũng chả sao cả, hắn chỉ hơi buồn một chút thôi. Con cái đối với Tôn Quyền chỉ là để kế Nghiệp ma thôi. Nay hắn ước tính mình có thể sống đến và trăm năm nữa thì càn con cái kế nghiệp làm gì, có lẽ bọn chúng chết hết thì hắn vẫn còn sống nhăn ra đấy. Ít nhất là Tôn Quyền nghĩ vậy. Giờ đây việc quan trọng nhất Tôn Quyền muốn làm là đá một phát văng luôn Hương Lan về Quế Dương và Linh Lăng để trồng thuốc cho hắn. Nhưng sợ làm phật ý Hương Lan nên hắn vẫn phải ra vẻ lá mặt lá trái níu giữ. Cái chiêu này cũng là vị con rể kia bày cho Tôn Quyền hắn, tên Hải đã từng nói rằng " Phụ Hoàng phải cẩn thận, tính Tô Nương Nương nhìn thì dịu dàng nhưng là người thích ăn mềm không ăn cứng, cả Thượng giới nổi danh bướng bỉnh… nếu vội vàng đẩy nàng đi có thể phản tác dụng làm cho nàng phật ý mà làm bừa.. đến lúc đó không có cài gì ngon cho cha con mình cả". Nghe lời đầy tâm huyết này của gã con rể thì Tôn Quyền lại càng tin tưởng hơn mà tìm mọi cách để giả vờ níu kéo Hương Lan.
Và quả thật phương pháp này có tác dụng, càng níu kéo thì Hương Lan càng " cảm động" mà quyết đi xa trồng thuốc chế thuốc cho phu quân sớm ngày thành tiên. Cái mưu kế này là cả Hương Lan và Hữu Hải đã thông qua…. phải nói kiểu thả để bắt này khiến không ai có thể nghi ngờ gì được.
- Nói gì vậy… là quả nhân yêu nàng, nhớ nàng không nỡ rời xa…. chuyện kia không có cũng được mà…..
- Nhìn ánh mắt háo sắc của phu quân kìa…. thiếp không tin… mà thôi nói chính sự…. thứ nhất mẹ con thiếp rời xa hoàng cung thì an toàn hơn vì đã rời xa nơi này thì Lương nhi không có khả năng nối nghiệp chàng… chính vì thế không có lí do gì bị người khác gia hại… thứ hai lời đồn Trụ Vương - Đắc Kỷ cũng như thế bị giải khai, thiếp đi rồi thì chắc chắn không ai điên mà đi bảo thiếp hai nước hại dân…. mà danh tiếng của Chàng càng là vang dội cổ kim anh minh thần võ không tham nữ sắc, việc thu hút nhân tài càng thêm dễ dàn… việc định thiên hạ có gì là khó. Quan trọng nhất tại nơi đó Thiếp có thể ngày đêm chăm trồng Linh Thảo chế thuốc cho phu quân, điều này không phải có lợi sao. Tuy nói Linh Lăng,Quế Dương xa nhưng lại thuận một đường sông mà đi thẳng từ Kiến Nghiệp đến. Chỉ mất 10 ngày nửa tháng là tới nơi… nếu chàng nhớ thiếp lúc nào đến chả được… mà mà.. nếu thiếp nhớ phu quân quá cũng mờ về Kiến Nghiệp được ngay thôi….
Đây mới là lời nói mà Hương Lan chờ lâu lắm để nói ra, tất cả mưu kế bày ra chỉ để nói một câu này… Mọi ý trong câu nói đều là lo lắng đến sư nghiệp của Tôn Quyền, đều là lo lắng đến thuốc tiên của Tôn Quyền. Thử hỏi một người vợ "hết lòng" vì chồng như vậy kiếm đâu cho được. Đến lúc này thì Tôn Quyền cam động thực tâm rồi, hai hàng nước mắt trào ra mà ôm lấy Hương Lan. Ở tuổi 48 vậy mà hắn lần đầu tiên biết yêu… hắn yêu thật sự người con gái này… Nhưng hắn đâu biết mình đang yêu một con rắn độc… mà không chỉ có người đàn ông quyền lực nhất mảnh đất Giang Đông bị lừa gạt. Một người đàn ông khác với tương lai định trước sẽ là người quyền lực nhất phương nam Giao Châu cũng đang bị lừa gạt mà yêu con rắn độc ấy. Nguyên Quốc cũng đang nửa tỉnh nửa mê vắt vẻo hành quân trên lưng voi mà mơ về Lan của hắn, mơ về cô bạn học nhí nhảnh dễ thương với nụ cười hớp hồn mà trước kia không nhận ra. Mỗi lần có thời gian rảnh là hắn lại bật điện thoại lên lướt qua những tấm ảnh mà có mặt Lan để nhớ. Hắn làm tất cả chỉ để có thể đánh ra một mảnh trời, sau đó giải cứu Lan để cả hai người bên nhau…. hình ảnh Lan bị Vương túm tóc kéo giật đi vẫn ám ảnh mãi trong tâm trí Nguyên Quốc.
Nhưng hắn đâu biết rằng lúc này người mà hắn tưởng nhớ đang làm gì. Hương Lan giờ đây đang trên chiến thuyền rời xa Kiến Nghiệp mà ngược dòng Trường Giang tiến về Giang Hạ, từ đó nàng sẽ xuôi dòng về Động Đình hồ rồi tiến về Quế Dương. Thế nhưng nàng không cô đơn mà đi lênh đênh trên mặt nước. Đội tuyền gồm 30 chiến thuyền với 3 ngàn nữ binh cộng thêm 2500 nô lệ chèo thuyền. Trong căn phòng rộng lớn sa hoa của Lâu Thuyền chỉ huy là một chiếc giường thật lớn với gấm vóc lụa là, trên giường mà một cảnh dâm dật với 3 người thanh niên trần chuồng đang vuốt ve cơ thể một người đàn bà thân không mảnh vải với cái bụng hơi nhô cao. Còn lại một người đàn ông thì đang nhẹ nhàng cẩn thận rút ra đút vào dưới hạ thể của người phụ nữ mang bầu đó. Đặc điểm chung của bốn người đàn ông này là mặt hoa da phấn, đẹp đến yêu dị, đẹp như mĩ nữ… mà có khi mĩ nữ còn phải thua xa…
Đây chính là 4 tên "nữ cận vệ" của Hương Lan, chúng là nam giả nữ bởi vậy khuôn mặt đẹp đế yêu dị của chúng không có gì là ngạc nhiên cả. Năm tên cận vệ trước làm cho Hương Lan có bầu thì đã bị thủ tiêu rồi, chuyện đó không thể có một nửa điểm phong phanh lộ tiếng gió. Mà quả thật trong thời gian qua Hương Lan quan hệ quá nhiều nên chính nàng cũng không biết đứa con trong bụng mình là của ai, có thể là của mấy tên nam cận vệ cũng có thể là của Tôn Quyền không biết chừng. Nói chung là con của ai thì quả thật không thể biết vì thời này không có xét nhiệm DNA.
Bốn then cận vệ mới này là do Tôn Thượng Hương lựa chọn rất kĩ trong nhóm người thuộc bộ lạc Bạch Y Việt chọn ra (là tổ tiên của Thái trắng ngày nay). Sau đó tặng Hương Lan làm bạn vui vẻ trên đường cho đỡ buồn. Những ngày qua đắm chìm trong cuộc sống của dâm dục đã làm Hương Lan nghiện thứ này rồi. Nàng nghiện cảm giác đang ồn phải quỳ gối mà liếm láp thân thể nàng, liếm láp vùng kín của nàng, phục vụ nàng như chúa tể. Vậy nên đến cuối cùng nàng không nhịn được nữa mà ăn mấy tên cận vệ mới tuyển đẹp trai vô cùng này mặc dù nàng đang mang thai đến 2 tháng rưỡi. Điều này là lý do tại sao mấy tên nam sủng này không vuốt ve bấu ngực nàng và tên phục vụ dưới hang phải rất nhẹ nhàng vì nếu không sẽ động thai ngay lập tức….
Một tiếng rên khe khẽ tên phục vụ dưới hạ thể dã xong nhiệm vui rồi mà rút ra rồi thối lui về một góc, tê tiếp theo lại lên thế chỗ, buổi tiệc dâm dật cứ thế mà diễn ra… liệu lúc này có một góc nhỏ nào trong tâm trí Lan đang nghĩ đến Quốc. Một tên đang ông khổ sở râu ria lởm chởm cả người bốc mùi hôi thối vì đã lâu không tằm rửa, một tên đàn ông đang mệt mỏi vì lí tưởng, vì người đang bà trong lòng hắn mà vừa hành quân vừa ngủ gật trên lưng voi…