Chương 107: Bỏ lỡ thời cơ

Tam Quốc Việt Tộc Tham Chiến

Chương 107: Bỏ lỡ thời cơ

Lúc này đây khi nghe tên Lê Sóc trình báo thì Nguyên Quốc đang không giữ được bình tình mà la hét tán loạn trên con đường nhỏ ẩn trong rừng già. Lần đầu tiên thấy được chủ công hòa nhã không bai giờ buồn vui ra mặt nổi bão như vậy cũng khiến cho đám quân nhân Đại Việt sợ rúm ró một góc.

- CON MẸ NÓ CÒN CÓ LŨ NÀO NGU HƠN ĐƯỢC NỮA KHÔNG…. CON MẸ NÓ…. CHIẾN THẮNG TRONG TẦM TAY…. CON MẸ NÓ…. TỨC CHẾT THÔI…

Cũng không trách được Nguyên Quốc không giận dữ như vậy. Đáng lẽ khi biết tin toàn bộ quân Sơn Việt và Dương Việt chết ở Đồng Khe thì các tướng lãnh của Đại Việt phải thay đổi thế trận ngay. Thế mạnh của người Việt là du kích chiến, cứ thả cho hơn 1 vạn quân Đông Ngô tiến vào con đường đi Long Uyên thì sao, chỉ cần 2000 quân Việt chơi du kích thì đến cả 10 năm lũ Đông Ngô cũng chắc gì đã mò đến được Long Uyên. Mà 2 ngàn quân Bạch Công Ngưu không cần quay lại làm gì… họ phải tận dụng quân Đông Ngô tại Liên Lâu, Bắc Đái, Kê Từ trống rỗng mà công phá vào đó cướp dân, tiếp theo là cướp luôn 40 chiến thuyền không có lính bảo hộ kia vậy thì đây là chiến thắng lịch sử rồi. Đằng này tất cả đều máy móc giáo điều quay vè mà phòng thủ bên chiến tuyến tạm thời…. Một cơ hội mười mươi như vậy mà quân Đại Việt lại để tuột khỏi tầm tay. Nói đi nói lại thì quân Đại Việt thành lập vẫn chưa lâu, các sĩ quan của Đại Việt vẫn chưa có được sự linh hoạt cần thiết trong chiến trận.

Không lo nghĩ được nhiều Nguyên Quốc vội vàng lên ngựa mà phi như điên về phía chiến tuyến phòng thủ của quân Đại Việt … trước khi đi hắn đã truyền lại mệnh lệnh án binh bất động cho toàn bộ quân Đại Việt chờ mệnh lệnh mới chưa phải vội rút lui.

Cưỡi ngựa dĩ nhiên là Nguyên Quốc trong một năm qua cũng có học… Thành Khúc Dương là cũng có vài con ngựa còm đấy. Nói về tốc độ thì Ngựa phải thắng trâu một bậc rồi, tiếp theo đó là trang bị yên nhị kiều cùng bàn đạp nên việc phi ngựa của Nguyên Quốc không đến mức ngã chỏng vó nhưng cũng xóc nảy khiến hắn ăn mệt không thôi. Đám thân binh của Nguyên Quốc cũng không hiểu chuyện gì chỉ thấy Chủ công của họ gào thét một hồi rồi lên ngựa chạy biến, vậy nên những thân binh này cũng cong đuôi mà chạy theo vậy….

Buổi tối tại doanh trại tạm thời của quân Đại Việt ở phòng tuyến chắn ngang Khúc Dương và Long Uyên là một mảng trầm ngâm. Các tướng sĩ lãnh binh của Đại Việt đang cúi đầu vừa xấu hổ vừa tiếc nuối không thôi. Chẳng qua là chủ công mấy tháng chưa gặp của họ vừa kết thức xong một bài " tụng kinh". Đáng lẽ ra Nguyên Quốc cũng không muốn mắng mỏ làm gì một đám sĩ quan vừa lăn qua sống chết để bảo vệ sự nghiệp xưng Vương xưng Đế của hắn nhưng càng nghĩ lại càng thấy tiếc nuối cơ hội mười mươi như vậy nên Nguyên Quốc không thể kim nén được mà mắng cho lũ sĩ quan một trận. Đồng thời cũng giải thích rõ những sai lầm chiến thuật của họ.

Các sĩ quan bị mắng thì không có gì là bất mãn, họ chỉ hối hận không thôi vì đã để cơ hội vuột qua như vậy. Đồng thời họ lại càng kính phục hơn về tầm am hiểu về quân sự của chủ công. Quả thật trong mắt họ Nguyên Quốc thuộc vào thể loại trên tường thiên văn dưới thông địa lí không gì là không biết cả.

- Sự việc đã rồi thì không phải lúc tiếc nuối… rút kinh nghiệm lần sau là được rồi, tất cả phấn chấn lên…. Giờ đây điểm quan trọng là chúng ta cần phải tìm cách khắc phục mọi việc một cách tốt nhất để tận dụng cơ hội này…. Công Ngưu ngươi nói qua tình hình nơi đây cho ta xem …

-Khởi bẩm chủ công, quân địch lập doanh cách chúng ta tầm 2km doanh trại rất quy củ lưng tựa núi dễ thủ khó công… hai ngày nay chúng vẫn tấn công liên tục vào phòng tuyến của chúng ta nhưng không mấy hiệu quả. Máy bắn đá của chúng ít hơn chúng ta và tầm xa kém hơn chúng ta một chút nên bị áp chế. vì đường tiến hẹp hòi nên số lượng quân Đông Ngô mỗi lần tấn công cũng không được nhiều nên chỉ cần 2000 người tại nơi đây thì thuộc hạ có thể cầm chân được chúng rất lâu. Có điều dầu hỏa của chúng ta đang cạn dần mà không có nguồn bổ xung… tất nhiên loại dầu của chúng chắc cũng không nhiều nên hai bên vẫn chênh nhau về mặt hỏa lực. Nhưng nếu dầu hỏa hết đi phải cận chiến thì 2000 quân của chúng ta khó đỡ lại 11 ngàn quân của Đông Ngô …

Nguyên Quốc trầm ngâm hồi lâu rồi cũng có nhận định riêng của mình:

- Hai ngày nay địch nhân có di động gì chưa.. kiểu như điều động binh lực số lượng lớn.?

- Thưa chủ công không có… chúng vẫn đang vận chuyển các thùng dầu và các cỗ máy bắn đá từ Lục Hải về Khúc Dương, sau đó lại đưa từ Khúc Dương đến tiền tuyến… nói đến điều này thì cũng nên nhắc đến công lao của gần 500 lính Sơn Việt.. Ở đây thuộc hạ xin thỉnh tội cùng chủ công. Không có ý chỉ của người mà thuộc hạ đã tha cho chúng và còn cấp binh khí đồng cho chúng…

Nói đến Sơn Việt quân mà Đại Việt đã bắt được nay vì hâm mộ cuộc sống của Đại Việt mà quyết đầu nhập vào đó. Họ quả thật là vua du kích chiến với thân thể quá linh hoạt trong rừng cộng thêm các kĩ năng như ẩn núp và truy tung siêu hạng thì Sơn Việt quả thật không cần luyện tập nhiều cũng đã sẵn là các thám báo siêu hạng..

- Không phải thưa chủ công, tự ý tha bổng và sử dụng cũng như bổ nhiệm các chức vụ cho Sơn Việt tù binh là thuộc hạ.. không liên quan gì Bạch Công Ngưu cả… mong chủ công trách phạt mình thuộc hạ mà thôi…

Thấy Bạch Công Ngưu nhận tội về mình thì Lý Đại Hổ cũng nhảy ra mà nhận tội. Hắn mới chính là đâu sỏ thả cho Sơn Việt và cũng là người chịu trách nhiệm trong việc sử dụng Sơn Việt…

- Ồ ngươi đã bổ nhiệm những chức vụ nào?

- Khởi bẩm chủ công, thuộc hạ phân 500 binh Sơn Việt thành 5 đại đội mỗi đại đội do một tên gốc Sơn Việt làm đại đội trưởng tất cả chúng đêu dưới quyền của Trung tá Lý Nhị… còn vè phẩm hàm thì vẫn để trơn… Phẩm hàm chỉ có chủ công mơi có thể ban ra mà thôi…

Quả thật là vậy, phẩm hàm chỉ có thể do Nguyên Quốc ban ra mà thôi, không một ai có quyền phong hàm cả. Nếu không thì sẽ trở thành loạn quyền. Rất may là các tướng sĩ Đại Việt qua mọt năm học tập kiến thức cũng tăng rất nhiều. Vấn đề loạn quyền này rất dễ gây hiểu lầm cho bậc quân chủ, nhiều tướng lĩnh chết oan vì những chuyện như vậy.

- Ngộ biến tong quyền. Ta không trách ngươi… không phong phẩm hàm là sang suốt… được rồi 5 tên Sơn Việt kia có mặt tại đây chứ?

- Dạ bẩm chủ công, thuộc hạ có mặt.

Năm gã Sơn Việt cao to cơ bắp lừng lững đang ngồi tít xa cuối hàng tận gần cửa của chướng bồng lật đật mà bò vào. Họ biết rằng người đàn ông ngồi kia mới là người có quyền sinh sát nơi đây. Một cây nói cảu vị chủ công này có thể để cho họ lên voi cũng khiến cho họ xuống chó ngay lập tức.

- Năm người các ngươi có vẻ là khá có uy tín trong Sơn Việt quân nên được Lý Đại Hổ bổ nhiệm làm đội trưởng… được rồi chức vụ vẫn giữ nguyên.. quân hàm là Chuẩn Úy phải từ từ mà phấn đấu… nhân tiện đây ta muốn nói cùng tất cả các ngươi… Đại Việt có nghĩa là tất cả các tộc Việt mà không phân biệt Âu Việt, Lạc Việt, Dương Việt, Mân Việt hay Sơn Việt… tất cả các ngươi đều là Việt tộc. Khi Sơn Việt đã gia nhập vào Đại Việt thì phải đối xử công bằng với họ không được kì thị… đến cả người Hán chúng ta còn có thể bao dung để nhập vào tộc Đại Việt chúng ta thì Sơn Việt anh em có là gì phải không…. quá khứ bỏ qua đi.. giờ đã gia nhập thì tất cả cùng là huynh đệ mà đối đãi…