Chương 106: Bị công phá…

Tam Quốc Việt Tộc Tham Chiến

Chương 106: Bị công phá…

Nhưng chiến thắng giòn rã của dân quân dự bị cũng không cứu được chiến tuyến Lục Hải thất thủ. Số là Lục Y không phải dạng bình thường chiến tướng, kinh nghiệm đánh trận của hắn được thôi luyện quá nhiều năm khi đóng quân tại Quảng Lang mà cự nhau với quân Tào. Tên này cho quân lính tháo hết cột buồm của chiến thuyền sau đó dùng tre tươi mà kết tành từng lớp từng lớp mái che phía trên và bao xung quanh boong thuyền. Đây là một phiên bản sơ khai đầu tiên của chiến thuyền Châu Kiều rồi (xem chú thích phía dưới). Quả thật sức sang tạo của con người rất kinh khủng cái khó ló cái khôn. Với mái che như mai rùa bao bọc toàn bộ phía trên của thuyền thì Chiến Thuyền của Đông Ngô hoàn toàn không sợ hỏa lực của quân Đại Việt ở bờ Tây sông Lục Hải.

Lúc này điểm yếu của dầu hỏa vũ khí bị lộ ra hoàn toàn, những vũ khí này rất mạnh về thiêu đốt nhưng lại thiếu đi sức mạnh công phá vậy lý (physical damage). Nếu lúc này quân Đại Việt có cự hình nỏ lớn hoặc Trebuchet máy bắn đá thì có thể phá tung lớp vỏ bằng tre trên chiến thuyền đối phương sau đó mới dùng đạn dầu hỏa mà thiêu đốt thì hiệu quả mới cao hơn cho được. Vì lí do này 10 chiến hạm Đông Ngô không khó khăn mà tiếp cận được hàng rào chiến tuyến bên sông của quân Đại Việt. Một cuộc chiến thảm khốc diễn ra trên tường thành của chiến tuyến này, mặc dù ưu thế địa hình vẫn thuộc về quân Đại Việt nhưng những viên đạn dầu trẩu từ chiến Thuyền Đông Ngô bắn ra cũng cướp đi không ít sinh mạng quân Đại Việt, quan trọng là chúng đã áp chế khá tốt cung thủ của Đại Việt ngăn cản thủy binh Đông Ngô theo thang bắc từ sàn thuyền lên tường thành.

Tất nhiên khi quân Đông Ngô bắn các bình dầu trẩu từ trên thuyền thì phải mở các khe cửa tre, đây chính là mục tiêu mà các cỗ máy phóng tên Ballista của quân Đại Việt nhắm vào. Thế nhưng điều tệ hại ở đây đó là cả hai cách nhau quá gần nên ưu thế tầm xa hơn một chút của quân Đại Việt coi như bị phế hoàn toàn. Họ quay về với kiểu cứng đối cứng hai bên. Mà số quân thủ chiến tuyến của Đại Việt chỉ có 1500 ngời mà thôi, 500 người còn phải túc trực trên thuyền chiến nhằm đối phó những tình huống bất ngờ. Trong khi đó 10 chiến hạm quân Đông Ngô đã mang tới gần 3000 thủy binh qua sông. Đây là tính cả chèo thuyền, khi thuyền cập bến thì họ bỏ chèo mà cầm đao kiếm xông lên chiến đấu. Vật ra về mặt binh lực thì quân Đại Việt có hơi mỏng. Chỉ trong nửa giờ chiến đấu thì quân Đông Ngô đã bỏ lại gần ngàn xác chết, nhưng quân Đại Việt cũng nămg xuống 400 người. Phòng tuyến của họ đã quá mỏng rồi… khả năng bị công phá chỉ là sớm muộn mà thôi.


Ngay lúc này thì thủy binh Đại Việt xuất kích, thấy tình thế không thể trì hoãn thì Lê Loi Trung tá trung đoàn trưởng thủy binh Lục Hải ra lệnh cho binh sĩ thao gỡ hết vũ khí của thuyền xuống mà chất toàn bộ thùng dầu lên trên… Họ cứ thế mà từ thượng nguồn xuôi dòng mà chèo thuyền xuống hạ lưu với tốc độ cao nhất. Gần tới nơi thì các binh sĩ chỉ để lại người cầm lái thuyền còn lại thì nhảy xuống sông mà bơi vào bờ. Tất nhiên họ đã châm lửa trên thuyền gần các thùng dầu, đảm bảo khi va chạm dầu hỏa đổ ra sẽ gây nên bốc cháy cực dữ rội. Trên chiến thuyền của Đại Việt còn hơn 300 từ binh Sơn Việt làm chèo thuyền nhưng họ không bị còng tay. Lê Loi đã ra mệnh lệnh cho họ, sau lần này hành động họ được tự do… bơi về bên bờ đông thì về với Đông Ngô bơi về bờ tây thì làm con dân Đại Việt tùy họ lựa chọn… Ấy vậy mà 300 lính Sơn Việt nhất tề bơi về bờ tây địa phận quân Đại Việt. Nói cho cùng thì họ cũng là các Tróc Nọi hoặc Jan của Sơn Việt thôi. Vì miếng cơm manh áo, vì chế độ áp bức mà họ phải bán mạng cho Đông Ngô mà thôi. Nhưng thời gian làm tù binh của họ tại Đại Việt cong sướng hơn cả thời gian họ làm người tự do tại quê hương mình. Tận mắt họ thấy được cuộc sống sinh hoạt như thần tiên của dân Đại Việt thử hỏi sao họ không mơ ước mình một ngày nào đó có thể được sống những ngày như vậy. Tất nhiên những tù binh thuộc tâng lớp Lang (quý tộc) đều bị Đại Việt trừ khử hết rồi. Tư tưởng của Jan và Tróc Nọi dễ thay đổi hơn nhiều.

Một loạt chiến thuyền Đại Việt từ thượng nguồn mà lao xuống với sức mạnh không thể tưởng mà húc tung vào đội hình chiến thuyền Đông Ngô đang tấn công chiến tuyến bờ tây. Vụ va chạm này khiến rất nhiều thuyền vỡ tan ngay lập tức. Tiếp theo là sức mạnh dồn ứ khiến những chiến thuyền Đông Ngô bị đẩy lệch khỏi bờ Tây mà trôi xuống hạ lưu sông Lục Hải. Gần 20 chiến thuyền dài 25 m mắc vào nhau mà bùng cháy dữ dội làm tắc nghẽn cả một đoạn sông. Không thể đoán được có bao nhiêu chiến binh Đông Ngô có thể thoát được nhưng tổn thất của họ chắc không nhỏ một chút nào.

Nhưng dù đẩy lui được quân Đông Ngô nhưng nỗi lo vẫn còn đó vì bên kia vẫn còn hơn 10 chiến thuyền nữa, mà bên Đại Việt thì khôn còn lại một chiến thuyền nào nữa rồi. Lần này tuy thủy binh Lục Hải không có tổn thất người nhưng đã trở thành tư lệnh không binh, hổ không răng…. thủy binh không thuyền. Lý Đại Hổ và Lê Loi, Lý Tam, Lý Tứ quyết định rút quân ngay lập tức. Họ tháo gỡ hến các cỗ máy bắn đá và Ballista mà lui binh về tuyến phòng thủ thứ hai. Trước khi lui lại thì đám quân sĩ Đại Việt đã châm lửa đốt trui hết chiến tuyến gỗ dài 2km của mình. Lửa cháy kéo dài hai ngày hai đêm ngăn cản không cho quân địch tức tốc đuổi theo.

Tuyến phòng thủ thứ hai của quân Đại Việt được xây dựng lâm thời trên một khe hẹp giữa hai giãy núi chắn ngan con đường chuyển từ Khúc Dương đi Long Uyên. Vị trí này chỉ cách Khúc Dương 30km về phía tây bắc… nói chung nơi này vì mới được quyết định xây dựng không lâu, ngay khi có chủ trương di chuyển về Long Uyên do đó xét về độ kiên cố thì không hề bằng được các nơi trứ danh như Đồng Mỏ, Đồng Muối và bờ Tây Lục Hải. Nhưng nếu dùng để ngăn cản quân Đông Ngô một thời gian có lẽ là được rồi. Nên nhớ 40 chiến thuyền quân Đông Ngô đã đi, 10 chiến thuyền bị đốt hỏng, chỉ còn lại 10 chiến thuyền qua sông nên việc vận chuyển các vũ khí như Catapults để công phá cứ điểm tạm thời này là khá khó khăn, bên cạnh đó quân Đông Ngô đã thiệt hại khá nhiều Cattapults trên 10 chiến hạm bị đốt cháy vừa qua, vậy nên tổng số Catapult của giặc Bắc chỉ còn lại tren dưới 100 đầu mà thôi. Ngoài ra quân Đại Việt gần như bảo tồn lại được hoàn toàn Cataputl và Ballista của họ. Với 150 con trâu và 9 con voi to khỏe thì việc vận chuyển 250 cỗ máy chiến tranh này không phải là khó.

Điều mà Lý Đại Hổ sợ nhất chính là 2000 dân quân đang trụ tại Đồng Mỏ và Đồng Muối. Nếu họ không biết chiến tuyến bờ tây Lục Hải thất thủ mà rút về kịp thì có lẽ sẽ bị hai mặt giáp công mà chết hết. Thông qua các trạm báo với mật mã nhấp nháy trong đêm Lý Đại Hổ muốn truyền tin cho Đồng Mỏ và Đồng Muối tìm cách rút lui về phòng tuyến tạm thời. Hoặc nếu không đủ thời gian thì trốn tạm trong rừng sâu rồi tìm cách khác. Tình thế lúc này thì Lý Đại Hổ cũng phải xin lỗi anh em rồi. Hắn không thể bảo vệ được Lục Hải.

Nhưng ngay lúc chuẩn bị truyền tin đi thì Lý Đại Hổ lại nhận được tin của Bạch Công Ngưu truyền về. Đó là hắn đã thiêu chết 7 ngàn quân Đông Ngô tại Đồng Khe, và Bạch Công Ngưu đang dẫn quân trở về tiếp ứng Lục Hải … ước chừng trưa ngày mai sẽ về đến nơi. Nghe được tin này thì Lý Đại Hổ mừng như điên mà truyền thông tin để cho Bạch Công Ngưu về thẳng tuyến phòng thủ tạm và hội quân tại đây cùng nhau chống địch. Đồng thời hắn cũng truyền lệnh cho tất cả các binh sĩ đang làm nhiệm vụ tại các đài báo hiệu rút lui ngay lập tức.

Nghe đến đây thì Nguyên Quốc chửi ầm mẹ nó lên rồi. Hắn gào thét khiến cả một mảng rừng chim tróc bay tán loạn không thôi….


Chú thích: chiến thuyền Châu Kiều https://www.facebook.com/photo.php?fbid=141140203363491&set=a.104937783650400.1073741827.100024025355502&type=3&theater