Chương 105: Luộc ếch

Tam Quốc Việt Tộc Tham Chiến

Chương 105: Luộc ếch

Cũng không biết là nhóm binh sĩ Đại Việt lén lút trong đêm để làm gì nhưng chỉ thấy nhóm người này nhìn nhau một cái rồi cong đuôi mà chạy thẳng. Họ nhìn về Đồng Khe thành như thể là rắn rết có độc mà quay đầu chạy thẳng.

Nhưng thành Đồng Khe cách con suối nhỏ vô danh 500m vẫn không hề có gì bất thường.... lính canh Đông Ngô trên cổng tường thành vẫn căng mắt mà chú ý động tĩnh khắp nơi vì sợ quân Đại Việt làm một cú hồi mã kích. Lúc Kiên đã nếm mùi đau thương hồi mã kích tại thành Ninh Hải vậy nên hắn rất cảnh giác mà đề phòng.

- Mẹ nó cái nơi chết tiệt này mới tháng 3 thôi mà sao đã oi bức vậy nhỉ.

- Thế này đã là gì, ở thôn ta có một gã đã từng đi lính đánh Giao Châu có kể lại mùa hè nơi này rất khủng khiếp, kể cả ngâm mình dưới nước vẫn cảm nhận được cái nóng oi bức nơi này..

- Xui xẻo mới bị cử đi nơi đây đánh nhau. Ngươi xem nơi này man hoang toàn rừng và núi. Làng mạng một cái không có... Đánh nhau gần thánh trời mà không có lấy một bóng đang bà nào... Thật quá chán rồi...

Hai tên đang làu bàu kể lể với nhau là lính gác của Đông Ngô, hôm nay thời tiết quả là khá oi bức nếu so với tháng 3 tại Giao Châu.

Nhưng lúc này nếu là trời sáng thì bọn này sẽ nhận thấy điều lạ thường ở cả một vùng bán kính 1km quanh đây. Những cây cối nhất là cây cỏ và cây bụi nhỏ xung quanh thành Đồng Khe đang từ từ héo rũ một cách bất thường. Mà tốc độ héo của những cây bụi này ngày càng nhanh chóng, điều này chứng tỏ có một hiện tượng thực sự rất nghiêm trọng ảnh hưởng đến những thực vật nhỏ bé này.

Thì ra nền đất của Đồng Khe thành nhỏ chính là một mỏ than đá chính hiệu. Từ mấy tháng nay thì tất cả than sử dụng tại Khúc Dương và các nơi khác tại khu vực đều được Bạch Công Ngưu tập trung khai thách tại đây. Các thợ khai thác than đã đào rỗng cả nền toàn thành nhỏ này rồi, thật ra nơi này đâu đâu chả là than đá nhưng Bach Công Ngưu cho khai thác nơi đây còn có mục đích đó chính là tạo nên một cái bẫy chết người cho quân thù. Trong các nhánh hầm nhằng nhịt tại nền đất Đồng Khe đã chất đầy gỗ và dầu, mới đây nhiệm vụ của các chiến binh Đại Việt là đốt chúng lên. tầng Than đá phía trên sẽ bén lửa mà dần dần cháy lên.

Các cửa hang đều được thiết kế thông khí rất tốt thế nên không hề thiếu oxy cho việc đốt cháy này. Nhưng than đá bị đốt cháy cực kì âm ỉ với thời gian chậm. Nhưng khi chúng đã cháy lên thì cực kì khó dập tắt.

Binh sĩ Đông Ngô chỉ cảm nhận được không khí hơi nóng mà thôi, họ không biết được mình đang trở thành những con ếch được đung nóng từ từ trong nồi nước. Nhiệt độ tăng lên chậm rãi khiến binh sĩ Đông Ngô không hề ý thức được nguy hiểm tới gần với họ, cơ thể con người quả là một cỗ máy thích nghi tuyệt vời. Nhiệt đột tăng từ từ khiến cơ thể họ vẫn có thể thích nghi theo, tất cả đều nghĩ rằng thời tiết hơi nóng bức mà thôi. Nhưng đó chỉ là một số ít binh sĩ phải thức để làm nhiệm vụ canh gác thì mới hơi có cảm nhận về không khí nóng bức. về những người ngủ say thì họ hoàn toàn không cảm nhận được chuyện này.

Đây có thể mô tả kiểu nước ấm luộc ếch trong món ăn nổi tiếng ếch ôm măng (có thể là nhái ôm măng... ta không biết rõ lắm). Hiện tượng này không khác mấy cho ếch (nhái) vào nồi nước lạnh rồi đun ấm dần dần lên, ếch (nhái) thì vẫn tung tăng bơi lội trong nồi mà không biết được phía dưới nối nước là củi lửa đang cháy phừng phừng, nước dần ấm lên khiến cho ếch(nhái) không cảm nhận thấy, đến khi chúng cảm thấy vượt quá sức chịu đựng mà muốn nhảy ra khỏi nồi thì mọi việc đã quá muộn rồi. Chúng đã không còn sức lực mà chỉ có thể ngoan ngoãn chịu chết mà thôi.

Tình cảnh của binh sĩ Đông Ngô trong thành Đồng Khe không khác la bao cả, những binh sĩ đang thức chỉ thấy thời tiết oi bức, mồ hôi toát ra như tắm vậy thôi. Còn các binh sĩ đang ngủ thì tình trạng tệ hại hơn nhiều, không khí khô nóng cộng thêm sự mất nước của cơ thể kiến rất nhiều người từ trong giấc ngủ chìm vào hôn mê do trạng thái mất cân bằng thân nhiệt ảnh hưởng trực tiếp đến sự hoạt động của não bộ.

Tình hình trở nên cực kì tồi tệ khi lớp gỗ phía trong tường thành bị bắt lửa từ than đá đang cháy phía dưới, từng mảng đất cảu tường thành bong ra mà rơi xuống. Đây là đốt cháy thành than từ phía trong mà ra… Nhiệt độ của mặt đất giờ đã tăng lên đến cả trăm độ rồi. Cây cỏ khắp nơi từ héo rũ bắt đầu biến thành khô khốc…

Các binh sĩ canh gác trên cổng thành bắt đầu nhận ra được hiện tượng không binh thường xung quanh, họ khua chiêng cảnh báo inh ỏi khắp nơi. Nhưng số người có thể tỉnh lại từ trong giấc ngủ chẳng được phân nửa người, đại đa số họ đã hôn mê bất tỉnh cả rồi. Và có lẽ đây là giấc ngủ thiên thu của các binh sĩ này. Lục Kiên cố gắng mở mắt trong cơn mơ, hắn cảm giác cả thân thể mình như một miếng rẻ bị vắt kiệt nước và hong khô trên ngọn lửa. Môi khô khốc toàn thân ướt đẫm vì mồ hôi cơ thể, nhưng có thể cảm thấy được lớp mồ hôi này bốc hơi rất nhanh mà để lại trên da một lớp khoáng mặn. Lục Kiên cảm giác như mình không còn một chút sức lực nào nữa vậy, hắn vơ vội binh nước trên bàn mà tu ừng ực, thế nhưng kể cả như vậy cũng chỉ làm dịu bớt một chút cơn khát như cháy khô cổ họng của mình. Hắn cố cất tiếng la hô hoán người hầu cận và thân binh nhưng khẩu hình thì có nhưng phát âm ra chỉ là những tiếng khàn khàn không rõ nghĩa mà thôi. Đặt chân xuống đất cô gắng để lê thân thể không sức lực ra ngoài trướng bồng thì tên tướng Đông Ngô này giật nảy mình mà bật lên trên giường. Lòng bàn chân của hắn đã bị bỏng đỏ rực khi chạm chân xuống đất.

Tình cảnh của Lục Kiên cũng là tình cảnh của Lăng Phúc và tất cả binh sĩ Dương Việt, Sơn Việt, Mân Việt đóng trong Đồng Khe thành. Cả tòa thành nhày trở thành một cái nồi nấu khổng lồ mà binh linh Đông Ngô trong đó chính là những chú ếch đáng thương bị luộc chín lúc nào không hay. Giờ đây mặt đất của Đông Khe và phụ cận đã lên tới gần 300 độ C rồi và còn tiếp tục tăng cao hơn nữa. Quả thật nếu có giày tốt và sức khỏe dồi dào thì đám binh lính Đông Ngô cũng không đến mức không thể thoát thân. Nhưng sau một khoảng thời gian bị hong đến khô kiệt cả thân thê, đến hít thở còn khó khăn trong bầu không khí khô nóng này thì lấy đâu ra sức mà chạy.

Quân Đông Ngô do Bách Việt tộc cấu thành này kỉ luật đã kém bây giờ còn lộ rõ ra là bát nháo đến loạn xị, 4000 người có thể tỉnh dậy được nhưng tình thế của họ không xong đến cực điểm. Chỉ vì tranh nhau một bát nước họ có thể rút đao chém đối phương không do dự. Lục Kiên quyết đoán cho thân binh bảo vệ mà cố chạy về phía cửa Nam của thành Đông Khe, cách đó chưa đầy 500 m là con suối nhỏ, hắn hi vọng có thể dùng nó để cứu vãn tính mạng của mình. Nhưng phần lớn binh sĩ Bách Việt không mang dày, họ không thể gi chuyển trên mặt đất với nhiệt độ lên đến 3000 độ C như vậy. Do đó tường thành là mục tiêu 4000 binh sĩ này hướng tới, chúng chen chúc, tranh nhau bò lên tường thành vì dù sao thân gỗ của tường thành chưa cháy lên đến ngọn thì nhiệt độ vẫn không tăng nhiều.

Nhưng cái gì đến cũng phải đến thôi. Trừ Lục Kiên và Lăng Phúc Với hơn 100 thân binh người Hán có thể thoát đến được con suối thì tất cả 7 ngàn quân Bách Việt thuộc Đông Ngô đều bị nướng chính nơi đây. Vì sau thời gian âm ỉ cháy thì Than đá đã cháy lên tới bề mặt, lúc này đây nhiệt độ một vùng bán kính 1km quanh Đồng Khe là sấp sỉ 1000 độ C, cây co bốc cháy ngùn ngụt, tường thành cũng cháy trụ vì đất cát đã bong ra rồi, lõi gỗ bên trong bốc lửa mà cháy cao vài trượng. Nơi đây đã trở thành địa ngục trần gian với 7 ngàn sinh mạng bị nướng chín không thương sót.