Chương 104: Thắng thua
Chuyện là sau vài lần giao chiến tại Lục Hải thì quân Đông Ngô cũng đoán ra được binh lực của Đại Việt. mà Lục Y là già rơ trong chiến trận tướng lĩnh rồi. Hắn không non như Lục Kiên mà để cho quân Đại Việt dắt mũi. Lục Y liền ra lệnh cho 40 chiến thuyền rời bến đi vòng về phía Nam để tấn công đường bộ từ Đồng Mỏ vào Khúc Dương. Nhưng 40 chiến thuyền này chỉ làm cho quân Đại Việt xem mà thôi. Trên đó chỉ chứa 4000 binh sĩ Bách Việt của Lục Kiên còn 13 ngàn quân Đông Ngô chính quy thì vẫn ở nơi này. Nếu chỉ nhìn số lượng thuyền xuôi nam thì rất nhầm tưởng đây là một vạn đại quân tiến xuống phía Nam đánh bọc.
Quả nhiên tướng lĩnh Đại Việt thiếu kinh nghiệm mà trúng kế, họ điều đi 1000 dân quân tại chiến tuyến Lục Hải tăng viện cho mặt trận phía nam là Đồng Mỏ và Đồng Muối. Quân Đại Việt đã mỏng lại đem phân ra như vậy là tối kị của binh gia. Chính thức ra tướng lãnh nếu không đoán nổi ý đồ của địch nhân với số lượng đông hơn quá nhiều như vậy thì nên quyết đoán rút hết về phòng tuyến thứ hai tập trung binh lực co cụm lại một chỗ. Bởi vì không cần biết thật hay giả, khi quân địch đã phân à 40 chiến thuyền thì chắc chắn là cũng phải có một phần binh lực bị điều đi, để họ có thể tập trung lại được thì sẽ tốn rất nhiều thời gian. Đây không phải trung nguyên đất đai bằng phẳng, đây là Giao Châu đồi núi chập trùng sông ngòi chằng chịt, đã phân binh ra thì khó lòng mà tậ trung lại được nhất là lại không thông thuộc địa hình. Nhưng trên thực tế quân Đại Việt đã phạm sai lầm, cũng may vì người phòng phủ mặt phía nam là Bạch Công Ngưu nên dù sai lầm về chiến thuật nhưng quân Đại Việt không hề gặp tổn thất quá lớn.
Khi thấy 40 chiến thuyền không hề tấn công cảng biển Đồng Muối đầy đàm lầy mà chúng dong thuyền xuôi Nam thì Bạch Công Ngưu biết được rằng vị trí tấn công mấu chốt của chúng là tại Đồng Mỏ. Vậy nên hắn rút gần như toàn bộ binh lực từ Đồng Muối về Đồng Khe để chuẩn bị. Kể cả nếu quân địch có tấn công Đồng Muối thì quân Đại Việt vẫn có thể nhanh chóng thong qua hệ thống cảnh báo mà rút về Đồng Khe cố thủ. Quả đúng như dự đoán quân Đông Ngô tấn công mạnh trên bộ tại Đồng Mỏ. Với tổng số quân lê tới 7000 người tấn. Xong Ải Đồng Mỏ không phải nơi dễ tấn công như trước nữa rồi. Tường thành tại đây đã được xây dựng lại cực kì kiên cố và cao lớn. Trên vách núi đá hai bên đều cáo các cứ điểm nhỏ dựng trên núi, khả năng Sơn Việt, Mân Việt dựa vào khả năng leo trèo để tấn công bất ngờ là không thể nào. Với hệ thống phòng thủ dày đặc máy bắn đá và đại nỏ bắn tên dầu thì đừng nói 7000 người tấn công kể cả 2 vạn người công cũng khó có thể vượt qua nơi này với 1000 nhân phòng thủ. Lý do cũng bởi con đường công lên tường thành Ải Đồng Mỏ vừa nhỏ vừa dốc, mỗi lần chen trúc mà công lên thành chỉ có thể là 500 đến 700 người mà thôi. Cho dù ít người như vậy cũng xảy ra hiện tượng quân đội bị dồn ứ lại, đó là mục tiêu công kích cực kì sảng khoái cho quân Đại Việt.
Nhưng dù cho tình hình rất khả quan, quân Đông Ngô thây phơi đầy nội ngoài tương thành nhưng Bạch Công Ngưu lòng lại tràn đầy lo lắng. Hắn giờ đây đang đứng trên căn cứ nhỏ trên mỏm đá phía bên trái của Ải Đồng Mỏ mà quan sát địch nhân. Qua thiên lý nhãn thì hắn thấy được toàn bộ quân địch nơi này toàn là Bách Việt tộc mà thôi. Vậy 13 ngàn quân chính quy Đông Ngô vẫn còn lại Lục Hải, trong khi đó Lục Hải lại điều bớt 1 ngàn quân tới đây. Sự nhạy bén cho Bạch Công Ngưu biết được rằng đây chính là một cái bẫy để chia cắt binh lực Đại Việt. Không chần chờ một giây phút nào sang hôm sau đó Bạch Công Ngưu lại một lẫn nữa đốt Ải Đồng Mỏ rồi rút quân. Dường như số phận của Bạch Công Ngưu là gắn liền với đốt Ải Đồng Mỏ vậy, hai lần hắn được sai phái trấn thủ nơi này là cả hai lần hắn đốt trụi nơi này mà lui quân.
Nhưng Bạch Công Ngưu không phải lui đơn giản như vậy mà hắn đã bố trí một cái bẫy chết người tại khu căn cứ Đồng Khe. Lần trước hắn đã chuẩn bị cái bẫy này để đón tiếp quân Đông Ngô tấn công. Nhưng vì Nguyên Quốc đốt thuyền của thủy quân Đông Ngô khiến cho giặc Bắc lui lại Khê Từ chính vì thế mưu kế cảu hắn ngâm nước mà không thể làm gì. Nhưng lần này thì khác hẳn rồi. Không có lý do gì để 7 ngàn quân Đông Ngô bên nơi quan ải kia có thể dừng chân không tiến bước. 7000 quân này bao gồm 4 ngàn là quân do Lục Kiên chỉ huy, và 3 ngàn là do tên bại tướng Lăng Phúc chỉ huy. Thì ra thủy quân Đông Ngô đã phái người liên hệ cùng Bắc Đái Kê từ và Liên Lâu để tập trung binh lực toàn bộ ba nơi này tiến hành cùng vây ráp Khúc Dương.
Lửa cháy Đồng Mỏ quan từ sáng sớm đến quá trưa mới dừng lại, quân Đông Ngô vội vang à tiến quân về phía Khúc Dương. Đến chập tối thì họ đến được thành nhỏ Đồng Khe, nói cho chuẩn xác thì đây là một quân doanh bản mở rộng mà thôi. Chiều dài mỗi mỗi cạnh của tòa thành chỉ khoảng hơn 300m thế nhưng tường tành thì cao đến tận 10m. Đây quả là một nơi cực kì kiên cố phòng thủ.
Tất nhiên Lục Kiên và Lăng Phúc đều cho quân linh vào kiểm tra kĩ càng tòa thành này. Nhưng họ không phát hiện được điều gì đặc biệt. Còn tại sao quan Đại Việt không đốt tòa thành này đơn giản một câu đó chính là không thể đốt nổi. Vì như Đồng Mỏ quan chỉ trát đất dày ở mặt ngoài chống lửa còn mặt trong thì hoàn toan là gỗ mà thôi nên rất dễ dàng khi phóng hỏa. Nhưng tòa thành nhỏ này thì toàn bộ đều đắp đất bên ngoài cực dày, đến cả các khu nhà bên tron thanh cũng đều làm bằng gạch nung nên tất cả không thể đốt nổi. Tất nhiên trước khi rời đi thì quân Đại Việt đã phá hủy cửa thành bốn phía cộng thêm cố đốt đi mái nhà của các khu vực ở bên trong. Xong những điều này chỉ làm cho quân Đông Ngô càng thêm yên tâm mà vào ở trong khu thành này mà thôi.
Nhưng sự việc đâu có dễ dàng như vậy vì đây là một cái bẫy cực kì tinh vi mà Bạch Công Ngưu đã thiết lập từ rất lâu rồi, mà lại càng thêm hoàn thiện khi lần này hắn quyến định chôn sống tất cả quân Đông Ngô tại đây. Chỉ thấy buổi tối hôm đó tại một vị trí ẩn khuất cách tòa thành 500m thì một nhóm người áo đen chui ra, mặt mũi chân tay ai đấy đều đen thui tất cả. Nhìn ai cũng như từ dưới bùn đen mà chui lên xong tất cả đều nở một nụ cười tươi rói va ánh mắt hấp háy trong màn đêm tối đen. Nhiệm vụ của họ đã thành công tuyệt đối…