Chương 103: Tình quân dân
Nhưng đến giờ thì tức giận cũng không thể làm được gì, tên Hải cung cấp bản vẽ đầy đủ Catapults cho thợ thủ công Đông Ngô chế tạo, chỉ trong vòng một tháng thì 150 chiếc Catapults đã được hoàn thành và đặt trên gần 60 chiến thuyền xuất phát đánh về phía Giao Chỉ tiêu diệt thứ mà Đông Ngô gọi là phản loạn. Không thể tưởng tượng ra nổi một kẻ người Việt lại có thể nhiệt tình như vậy chế tạo vũ khí cho giặc bắc để chúng đi tàn sát Việt tộc như vậy.
Nhưng đấy là chuyện cách đây một tháng rồi. Nguyên Quốc cũng không biết chuyện này mà đang dẫn kị binh chạy gấp về phía Khúc Dương thành. Tuy mang đi tới 100 ngựa lùn 300 trâu cùng 30 thớt voi chiến nhưng tốc độ hành quan của Nguyên Quốc không thể nhanh cho được. Vì ngược với hướng đi của quân cứu viện là dân chúng Khúc Dương đang ùn ùn chạy nạn về phía Long Uyên. Cũng may chiếc xe cút kít một bánh được chế tạo rất nhiều để phục vụ cho việc thồ trở xây dựng các cồn trình tạo Khúc Dương nay lại tỏ ra cực kì hiệu quả trong việc di chuyển trong những con đường nhỏ hẹp. Tuyến đường này chỉ đi vừa một voi hoặc 2 ngựa nên khi quân đội đi đến đâu thì dân chúng phải dạt qua hai bên đứng trong rừng để nhường đường.
Màn hành quân này lại trở thành một nhày hội đón chào thần tượng khi xung quanh hai bên đường nhân dân Đại Việt nhiệt liệt vẫy chào lãnh tụ của họ. Quả thật Nguyên Quốc đã đem lại cuộc sống như mơ cho những người dân Việt tộc tạo Khúc Dương thời gian 1 năm vừa qua. Kể cả giờ đây họ phải phá hủy đi gia hương mà lưu lạc đến vùng đất mới nhưng nghe nói đâu có thông tin truyền miệng trong dân gian đó là vùng đất này còn trù phú hơn cả Khúc Dương.Mà tại đây cực kì an toàn không còn vị giặc bắc quấy nhiễu thêm một lần nào nữa. Hóa ra là lãnh tụ của họ biền biệt đi mấy tháng trời là để đánh ra một vùng trời mới cho những người dân này. Điều này khiến cho bà con ai chả mừng rơi nước mắt. Họ nhiệt liệt vẫy chào đoàn quân của Nguyên Quốc là tình cảm thực sự phát ra từ đáy lòng chứ không phải kiểu bắt mấy em học sinh cấp 1 cấp hai đứng ven đường giữa trưa nắng vẫy cờ hoan hô mà chúng cũng chả hiểu phải hoan hô vì việc gì.
Không thể không đáp lại tình hình của bà con, trên lưng voi Nguyên Quốc phải đứng dậy niềm nở vừa vẫy tay chào vừa hành quân. Thế nên đoạn đường này Nguyên Quốc đúng là tê hết cả miệng rồi. Chính vì lý do này mà chặng đường 45 km từ cổng Đông bắc của Long Uyên đi đên Ải Chi Lăng mà Nguyên Quốc phải đi hết 2 ngày trời không ngưng nghỉ. Tận mắt nhìn thấy Ải Chi lăng lúc này thì Nguyên Quốc mới thấy được sự hiểm trở và hung vĩ của nó. Tất nhiên lúc này Chi Lăng không thoáng đang như hiện đại cũng không có con quốc lộ 1A chạy qua… nơi này chỉ có một con đường nhỏ hẹp dài kẹp giữa phía tây là núi Kai Kinh (Cai Kinh) dựng đứng phía đông là dãy Bảo Đài-Thái Họa. Tận mắt chứng kiến địa thế thì Nguyên Quốc mới hiểu được nó hung hiểm đến nhường nào.
- Lý Hi Vọng ngươi ở lại đây, chờ 1500 bộ binh Long Uyên đi qua thì không cần đuổi theo chúng ta mà tiến hành phục kích nơi này. Nhìn thấy dân Khúc Dương đều có cung tên và áo giáp không. Vay của họ 1500 bộ gi vào sổ sau này thanh toán… nhìn thấy vách núi phía tây không ngươi cho 1000 người trèo lên trên đó mang theo cung tên. Nhớ tu thập cả đá ở trên đó nữa nếu có đá lớn càng tốt kê sẵn đòn bẩy để đẩy xuống. 1000 người trên núi thì ngươi kiếm thêm 500 thiếu niên hoặc phụ nữ có sức lực hiểu chưa… còn một ngàn người còn lại thì mai phục bên rừng thưa phía đông nhớ là những người này tham gia cận chiến nên phải là người khỏe mạnh, áo giáp đầy đủ, có cả thuẫn bài… tuy quân Long Uyên Chưa được học chiến trận nhưng chiến đấu trong rừng là bản năng của họ. Nhớ phân phối đủ kiếm bằng thép cho 100 quân cận chiến nghe rõ chưa…. sau đó ngươi làm như vậy…như vậy…
Nguyên Quốc quyết định giao quyền lớn vào tay một tên thanh niên trẻ tuổi, những ngày qua tên Lý Hi Vọng đi theo Nguyên Quốc đã thể hiện được sự tinh nhanh cũng như dũng cảm của hắn. Nguyên Quốc quyết định trao cơ hội tổ chức mai phục cho tên Việt gốc Hán này.
- Chủ công đại ca yên tâm… ta sẽ không làm thất vọng ngươi…
Tên này hú lên một tiếng rồi cưỡi ngựa lùn phóng rầm rầm về phía sau. theo sau hắn là hơn 10 thân binh mà Nguyên Quốc đã phân phối cho hắn từ lâu…
Cuộc hành quân vẫn tiếp nối trong sự chào đón nhiệt tình của nhân dân xung quanh, 5 ngày sau khi từ Chi Lăng rời đi thì quân Nguyên Quốc đã đi được tầm 80 km nơi này chỉ còn cách Khúc Dương 50km thôi đến lúc này thì không còn dân chúng của Khúc Dương di cư nữa rồi. Đoàn người di cư chỉ kéo lài 100km mà thôi vậy nên kể từ 2 ngày trước thì quân của Nguyên Quốc không còn gặp dân chúng đi ngược đường nên tốc độ nhanh lên hẳn.
Nhưng lúc này đây thì Nguyên Quốc gặp được toán quân sĩ đầu tiên của Đại Việt đang rút lui. Tình thế cảu họ là khá nhếch nhác chứng tỏ một điều tình hình khá là không ổn. Nhưng khi nhìn thấy lá cờ biểu tượng của chủ công Nguyên Quốc thì tất cả quân sĩ Đại Việt đều dừng lại mà hò reo vang dội…. sức quy tụ của Nguyên Quốc trong quân đội vẫn là rất lớn. Những chiến công từ trước đến nay của hắn được tô vẽ thêm rất nhiều tạo nên những hiệu ứng Ido đến thần kì.
- Bẩm chủ công, mạt tướng Lê Sóc Trung Úy đại đội ba thuộc trung đoàn Bạch Hổ xin báo tin…
Một tên sĩ quan của quân Đại Việt vội vang quỳ xuống mà hét to, tất cả quân sĩ theo đó rào rào mà quỳ xuống hành lễ….
Nguyên Quốc nhảy phốc từ trên lưng voi xuống tiến tới gần các quân sĩ mà xem xét tình hình…
- Các ngươi không cần đa lễ, đứng dậy cả đi, tiếp tục hành quan lui lại …. Lê Sóc ở lại thông báo tình hình sau đó chạy đuổi theo đại đội.
Đường xá nơi này khá rộng nên kị binh của quân Đại Việt có thể đứng nép qua một bên đường để cho quân rút lui đi qua. Trong số hai đội quân này không hiếm người quên nhau mà vẫy tay chào ý ới loạn cả một vùng. Nói chung thì quân đội của Nguyên Quốc được huấn luyện khá nghiêm khắc nhưng thời gian cũng chưa quá lâu. Vấn đề quân kỷ lúc đánh trận thì khá tốt nhưng trong lúc sinh hoạt hoặc hành quân như thế này vẫn có chút chưa chuyên nghiệp. Nhưng so với những nhánh quân đội thời này cũng là khá lắm rồi.
- Thế nào ngươi báo cáo tình hình những gì ngươi biết, nói thật cặn kẽ ….