Chương 102: Bắt cá hai tay
- Bẩm bệ hạ, chắc tối qua do thức khuya mệt mỏi quá nên có một số chỗ hạ thần không được quá chỉnh chu… xin bệ hạ cho hạ thần về chỉnh sửa lại đến sáng mai hạ thần xin dâng lên bệ hạ bản thiết kế đầy đủ không sai xót.
Vẻ tức giận trong ánh mắt Tôn Quyền càng đậm… hắn đã nghe được tên con rể nói qua về phản ứng của tên Vương sẽ diễn ra. Đơn giản tên Vương sẽ kéo dài thời gian để về nhà ép Hữu Hải thiết kế lại mà thôi, bản thân tên nhà giàu này chả biết cái cóc khô gì cả… Tôn Quyền muốn đè tên này ra chém luôn cho xong, nhưng lại ngại với văn võ bá quan và thiên hạ. Nếu không đủ chứng cớ mà chém tên này thì người tài trọng thiên Hạ sẽ nghĩ rằng Tôn Quyền vĩ bao che cho con rể là Hữu Hải mà sát hại năng thần như Vương Thái Tể… vậy nên bằng chứng họ Vương ép Hữu Hải là phải có, ít ra là phải để vài vị đại thần cốt cán Đông Ngô có thể nhìn thấy. Như vậy mới danh chính ngôn thuận mà chém tên này. Thế nên Tôn Quyền Đồng ý ngay với chuyện tên Vương Thái Tể kéo dài thời gian… Triều hội kết thúc nhanh chóng, các đại thần đều lên đường về nhà cả, họ đang chờ đợi ngày mai vị thần nhân họ Vương cho đưa ra điều thần kì gì tiếp theo đây…
Còn họ Vương thì ánh mắt như muốn giết người nhìn Hữu Hải. Tên Hữu Hải vội vàng gãi đầu gãi tai bối rồi ra ra hiệu tối nay gặp. Cũng như thế họ Vương yên tâm hơn mà lên kiệu về phủ đệ. Nhưng ra đến cửa cung tiến nhập đường Chu tước thì hắn bỗng giật mình khi nghe thấy một câu nói từ khá gần kiệu của hắn vọng lại. Vì sao hắn giật mình vì câu nói này bằng tiếng Anh mà tiếng Anh thì nơi này chỉ có 3 người biết mà thôi nội dung của câu nói rất ngắn gọn "your life is danger".
Tên Vương vội cho dừng kiệu lại và nhìn ngó xung quanh, chỉ thấy nơi đó có một thiếu nữ đang bán bánh màn thầu với một giỏ màn thầu trên tay. Cô bé này hấp háy mắt mà nhìn tên họ Vương, mồm cô bé này vẫn mấp máy khẩu hình câu nói "your life is danger".
- Ngươi bán bánh lại đây ta mua bánh nào…
Họ Vương lấy lại bình tĩnh mà gọi cô bé trở lại gần hắn. Quả đúng như dự kiến cô bé này vậy mà không sợ hãi quan cao đại chức. Nàng cũng không rụt dè gì mà tiến lại gần cầm một chiếc bánh Mạn thầu đưa cho họ Vương…
- Màn Thầu đặc biệt cho đại nhân giá 1 lượng vàng, mong đại giao tiền trước…
Một lượng vàng một cái bánh màn thầu thì quá là cắt cổ người mua, vậy nhưng lạ thay tên quan lớn họ Vương không chần chừ mà rút ra mười lượng bạc đưa cho cô gái bán màn thầu.
Giờ đây ngồi trong kiệu mặt tên Vương đang tái xanh không còn giọt máu nào…. thì ra trong cái bánh này có một cuộn giấy Thái tuyên nhỏ với những dòng chữ bằng tiếng Anh được viết bằng bút long ngỗng. Đại loại đó là Hương Lan đã thông báo cho gã họ Vương biết mưu kế hãm hại của tên Hải. Và khuyên Họ Vương nên chạy trốn rồi tìm cách báo thù, vì giờ đây đôi co không lại với tên Hải. Thứ nhất Tôn Quyền đã quá tin tên Hải rồi, thứ hai họ Vương hoàn toàn không biết rõ cấu tạo Catapults ra sao. Vậy nên có nói gì cũng bằng thừa… tẩu vi thượng sách… mà chạy đi đâu bây giờ. Chỉ có hai nơi mà họ Vương có thể chạy được đó là Thục quốc hoặc Ngụy quốc mà thôi.
Ngay lập tức họ Vương lật đật trở về phủ đệ, hắn đem một bát trứng gà cắm lên một que hương mà để ở cổng sau của phủ đệ. Chỉ tầm 30 phút sau đã có một gã thương gia mặt mày béo ịch bóng nhẫy viện cớ mang đồ đến cho họ Vương xuất hiện. Đây chính là thám tử Ngụy quốc đã từng tiếp xúc với họ Vương muốn mời chào họ Vương về Ngụy. Bân đầu họ Vương không muốn nhưng vẫn giữ lại phương pháp liên hệ. Đây cũng là giữ lại đường lui cho bản thân vậy mà không ngờ hôm nay họ Vương có thể dùng tới rồi. Vương Thái Tể đang thở phào nhẹ nhõm mà nằm trong hòm gỗ đi ra khỏi phủ đệ của mình. Còn có một tên thám tử khác vóc người gần giống Vương Thái Tể giả vờ quay lưng nằm ngủ trên giường, như vậy một cuộc đào thoát ngoạn mục của họ Vương về Ngụy đã được diễn ra.
Cùng ngày hôm đó vào lúc 8 giờ tối Tôn Quyền đang vui vẻ xem ca múa cùng Hương Lan thì hắn đột nhiên nhắc tới chuyện của họ Vương.
- Theo nàng thì lúc này tên họ Vương bị mấy vị đại học sĩ và mấy tên Thái phó bắt quả tang chưa?
Thật ra tối hôm qua Tôn Quyền sau khi tiếp kiến tên Hải thì cũng quay lại mà xác nhận rất nhiều cùng Hương Lan. Dĩ nhiên kế hoạch này là cả Hương Lan và tên Hải gây dựng nên khẩu cung hai bên là chuẩn xác như một. Tông Quyền muốn cấp cho Hương Lan một đội binh lính để nàng đi tìm kiếm giúp hắn dược liệu chế đan. Dĩ nhiên Hương Lan là đồng ý, nhưng nàng lại là yêu cầu nữ binh vì đường đi xa xôi, nàng không muốn mang điều tiếng gì. Quân sĩ là nam nhân thì rất bất tiện không tránh khỏi dị nghị… Tất nhiên Tôn Quyền đồng ý rồi, hắn lại vui mừng là khác… điều này chứng tỏ Hương Lan một lòng một dạ với hắn rồi. Nhưng nữ binh vốn hiếm tức thì mà kiếm thì biết lấy đâu ra. Vậy là Tôn Quyền nghĩ ngay đến nữ binh sĩ của Tôn Thượng Hương. Vậy là giờ đây trong tay của Hương Lan có hơn 1500 nữ binh đường hoàng danh chính ngôn thuận.
- Khó.. khó… khó…. tên Vương giờ này đã thoát rồi…. Tiện thiếp không dám tính thêm vì nếu không sẽ phạm mệnh trời nguy hiểm lắm… Hương Lan ra vẻ bấm bấm tay rồi phán. Chính nàng đã báo trước để tê họ Vương chạy, đến thế mà không chạy được thì tên họ Vương này đáng chết thật rồi. Nàng ra vẻ đạo mạo, bí hiểm để đoán một việc mà nàng đã biết trước từ lâu rồi…
- Cái gì… hắn trốn được… trốn đi đâu… nàng… cố tính thêm tiên cơ, tên này mà trốn được là rất nguy hiểm…
- Phương Bắc….
Hương Lan lại ra vẻ bấm bấm rồi ôm lấy ngực mà ho khan không thôi… thật ra không khó để đoán ra tên họ Vương chạy hướng Ngụy quốc. Vì Thục Quốc là nơi tứ bế, thông tin rất bế tắc và khó thong. Sự việc 3 tiên nhân đến Ngô quốc dềnh rang như vậy mà chỉ có thám tử Ngụy tiếp xúc cùng họ mà thôi. Nên cũng dễ đoán nếu họ Vượng chạy thì chỉ có thể chạy qua Ngụy mà thôi.
- Người đâu…. cử ngay kị binh đuổi theo về phía Quảng Lăng cho ta bắt Vương phản tặc, sống thấy người chết thấy xác… nhanh nhanh nhanh….
Tôn Quyền gào thét trong giận giữ, nhìn vẻ đau đớn trên gương mặt tái nhợt của Hương Lan hắn vừa thương vừa hận. Thương là thương ái thiếp vì bói toán mà chịu tổn thương, hận là hận tên họ Vương phản bội hắn để cho ái thiếp phải chịu khổ như thế này.