Chương 46: Nhiệm vụ ẩn

Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 46: Nhiệm vụ ẩn

Lo chuyện bao đồng luôn luôn không phải là điều Hoàng Việt muốn làm, tức khắc, hắn dùng trạng thái Ẩn Thân, bóng tối kèm theo hiệu ứng đặc biệt của kỹ năng làm rất khó có người phát giác được hắn, Hoàng Việt cố ý cúi người xuống, nhẹ nhàng di chuyển thân mình bằng thuật phi thân của Ninja.

Tên mặc đồ thể thao rất nhanh thì chạy tới vị trí cũ mà Hoàng Việt vừa đứng, lúc này quan sát ở cự ly gần, Hoàng Việt mới thấy được trên người người này thấm đẫm đầy máu, ở giữa ngực có một vết xước xé toang chiếc áo thể thao, máu rơi tí tách từng giọt.

"Móa, thằng chó, mày đếch thoát được đâu!"

"Đm, để xem mày chịu được bao lâu!"

Đám phía sau không ngừng chửi mắng, tuy vậy bọn hắn chỉ thì thầm nho nhỏ, rõ ràng là không muốn người đi đường chú ý tới, dù sao mái tôn của căn nhà này cũng không quá cao.

Người này rõ ràng là sắp không chống chịu nổi, cước bộ lảo đảo, mắt thấy hắn sắp ngã gục, Hoàng Việt khẽ cắn răng một cái, quyết định đành phải cứu người, dù sao nếu thấy người chết mà không cứu, sau này rất có thể sẽ khiến mình cảm thấy day dứt, bèn lao tới, ôm lấy tên thanh niên bị thương nặng này, sau đó phi thân qua, dùng lực tay cực kỳ mạnh của mình đỡ lấy hắn, sau đó dùng một tay vác đi y như là một người trai tráng vác tảng đá lạnh vậy.

"Cậu... cậu là ai..." Tên này thở hổn hển nghẹn ngào nói từng tiếng, sau đó ý thức được không phải là lúc để nói những lời này, liền gắng sức buông ra hai từ "Cảm ơn", lập tức liền ngất đi.

"Haiz, tôi là ai ông không cần biết, ông may mắn lắm đấy!" Hoàng Việt nói xong, thấy đối phương cũng không đáp trả liền biết hắn đã sắp không chịu nổi rồi, bèn tăng hết tốc lực, bỏ xa mấy tên cướp còn lại.

"Đm, đứa nào cứu nó thế!"

"Cao thủ, thằng này chạy quá nhanh!"

"Hôm nay mà đek bắt được thằng này thì chúng ta khó sống, mau truy!"

Đám côn đồ phía sau càng cố gắng tăng hết tốc lực, nhưng chẳng qua bao lâu, bọn họ chỉ thấy một tấm lưng trắng ở xa xa, sau đó dần mất hút.

...

"Cám ơn cậu, nếu không có cậu, hôm nay tôi khó mà thoát khỏi!"

"Không hề gì, được rồi, anh tự đi về nhà đi, haiz, ba tôi chắc còn đang chờ tôi đây!"

"Tôi vẫn chưa biết tên của cậu..."

"Không cần đâu, tốt nhất là anh nên quên tôi đi!"

Tên thanh niên nhìn về Hoàng Việt, trời tối làm hắn cũng không thấy rõ mặt chàng trai này, nhưng từ đường nét góc cạnh, sống mũi cao, cũng đủ để biết được đây là một người có gương mặt đẹp, thầm nghĩ lại, hắn cũng có chút bất ngờ, thường ngày bị thương như thế này hẳn là khó mà tỉnh dậy sớm như vậy được, mà lúc này hắn không chỉ không cảm thấy bao nhiêu đau đớn, tinh thần lại còn rất sung mãn. tv-mb-1.png?v=1

Ném hết nhựng thứ này ra sau đầu, đôi khi trong lúc nguy cấp, não bộ con người sẽ hoạt động hết công suất tối đa, hắn nhìn bóng lưng Hoàng Việt lướt đi, lại sờ vào vết vết thương của mình, trong lòng thật khó mà diễn tả tư vị này, tìm được đường sống trong chỗ chết, ân tình này phải báo đáp như thế nào đây.

"Ừm thì, cảm giác cứu người xem ra cũng thật tốt đấy!" Hoàng Việt lầm bầm tự nhủ.

"Đinh! Kí chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn: ‘Lần đầu cứu người’ thành công, đạt được 100000 điểm tích phân!" Lúc này, hệ thống vang lên thanh âm thông báo làm Hoàng Việt mừng hết cỡ, ha ha, thì ra còn có vụ này nữa cơ đấy!

"Tốt, hệ thống như thế mới là hệ thống chứ, hắc hắc!" Mang tâm trạng vui vẻ, Hoàng Việt bắt một chiếc xe Grab, sau đó vội vã về nhà.

...

Trên đường đi, Hoàng Việt cũng đã nghe được điện thoại của ba mình, xem ra ba cậu cũng rất lo lắng, dặn dò anh Grab chạy nhanh, Hoàng Việt cũng không quá lo sẽ xảy ra tai nạn, hắn hoàn toàn có thể kiểm soát được tình hình.

"Cậu trai, mới đi vui vẻ về hay sao, hà hà, sướng thật, chẳng bằng anh đây FA từ nhỏ tới giờ!"

Anh chạy Grab chạc tuổi một sinh viên cười trêu, làm Hoàng Việt khá ngại, đúng là không ổn, trên người mình đầy mùi nước hoa của bé Thu, nếu cứ như vậy đi về ba hắn sẽ cho là hắn ăn chơi đàng điếm mất.

"Anh, táp vô đây, em đổi một bộ quần áo!" Hoàng Việt vội nói, làm anh chạy Grab hiểu ý cười thầm.

Bước vào shop bán đồ thời trang, Hoàng Việt mua liền mấy bộ, tránh cho ba hắn nghi ngờ, hắn không cần thử đồ, chọn một bộ vừa với tượng manơ-canh ở ngoài là được, anh bán quần áo trông thấy vóc người Hoàng Việt chuẩn như vậy thì khen mãi không dứt, còn cố ý mời hắn làm người mẫu ảnh cho shop của anh ta.

Chỉ biết cười trừ cho qua, thanh toán tiền xong, Hoàng Việt vội lên xe, vội vàng trở về nhà.
...

Đêm nay là một đêm khó quên của Hoàng Việt, hắn nằm trên giường mà cứ mãi thổn thức, nhớ về cô bé Thu kia, làm hắn cũng có chút xấu hổ, tự trách mình, người mình thích là Kiều Linh, tại sao không tự kiềm chế được bản thân nhớ về một cô gái khác, nếu để Kiều Linh biết được, có phải cậu ấy sẽ buồn lắm không, haiz, mà cậu ta liệu có tình cảm gì với mình chưa nhỉ?

Trằn trọc mãi mà không ngủ được, Hoàng Việt bèn tiến vào Linh Điền Không Gian, lấy ra một củ nhân sâm, rồi rời đi không gian, lấy một ly nước lọc, vận lực, bóp cho củ nhân sâm nát thành nước, sau đó tu tu uống.

Đây là cách Hoàng Việt vẫn dùng để tiết kiệm thời gian, càng sẽ lợi dụng được tối đa dược lực của loài thảo dược quý này, sau đó ngồi xếp bằng, cố gắng thanh trừ tạp niệm, vận chuyển tâm pháp Luyện Khí Quyết bước thứ nhất, Luyện Tinh Hóa Khí.

Lần này cũng giống như lần trước, Hoàng Việt không thể lại tiến vào trạng thái Vô Ngã, hỏi hệ thống thì hắn mới biết được, trạng thái này rất khó xuất hiện, hầu hết mỗi một cảnh giới chỉ có thể tiến vào một lần, nguyên do là khi đó Tinh Khí vận chuyển được cực thịnh, tinh hoa tích tụ lại, giống như lần đầu tiên đọc một quyển sách, sẽ mang lại hứng thú nhiều hơn những lần sau này.

Mấy ngày trước, Hoàng Việt có cho ba mẹ mình hai lọ gen nước thuốc, ba mẹ hắn cứ phân vân mãi, cho rằng sau khi sử dụng những thứ này sẽ bị người khác nhận ra điểm khác thường, đầu tiên là đứa con của mình lột xác 360 độ, nếu nay ngay cả bọn họ cũng biến đổi rất khó để người khác không nghi ngờ, vì vậy bọn họ quyết định không phục dụng. tv-mb-2.png?v=1

Hoàng Việt biết vậy liền hết sức cảm động, quả thật hắn không nghĩ tới điểm này, nói khác hơn là hắn quá mong chờ ba mẹ hắn cũng sẽ được như hắn, thầm cảm động vì tình thương yêu mà ba mẹ dành cho mình, làm hắn càng cố gắng quyết tâm phải thay đổi cuộc sống của cả gia đình.

Sáng sớm hôm sau, Hoàng Việt tuy một đêm không ngủ nhưng khí sắc lại không chút nào nhợt nhạt, vẫn hồng hào trắng trẻo, tu luyện mang đến cho các tế bào trong cơ thể hắn được thăng hoa, như hoa lá đón lấy mưa sa mà nở rộ, Hoàng Việt thầm nghĩ, hẳn là phải thức đến ba, bốn đêm, hắn mới có thể cảm thấy mệt đi.

Vừa qua sáu giờ không bao lâu, điện thoại Hoàng Việt reo lên, là anh Vinh gọi tới, hơi chần chừ một lát, Hoàng Việt vẫn là quyết định nghe máy:

"Alô, đêm qua sao rồi em trai, cậu Hải Đường hài lòng với chú em chứ? Đã về nhà hay chưa?"

"Vâng, rất tốt anh ạ, mọi chuyện vẫn ổn, em hơi buồn ngủ, em ngủ đây anh!"

"Được rồi, cứ vậy đi, nếu có gì anh lại gọi cho chú!"

"Vâng, anh!"

Hoàng Việt tất nhiên là sẽ không ngủ, hắn thay đồ, ăn sáng cùng gia đình, sau đó đi đến trường học, ngày hôm nay là thứ 6, ngày 16/11, nói cách khác, vào ngày chủ nhật này, hắn sẽ phải tham dự buổi tổng duyệt cho tiết mục văn nghệ, nếu qua được vòng này, mới có thể biểu diễn vào buổi lễ nhà giáo.

Trường học vào giờ nghỉ ngơi, không khó để nhìn thấy không khí âm nhạc tưng bừng, các học sinh biết chơi đàn, nhạc cụ, mang theo ghi-ta, violon lên, cùng dợt bài với bạn bè, một ít học sinh thì đơn giản hơn, dùng beat nhạc bật lên qua điện thoại, ngân nga những câu du dương, Hoàng Việt vào buổi ra chơi hôm nay không xuống căn tin, hắn muốn ở trong lớp nghe Kiều Linh hát, cô chọn hát bài Bụi Phấn, giọng điệu da diết, nghe mà tâm hồn như phiêu đãng theo gió bay.

"Việt, em ra gặp thầy một lát!" Bỗng nhiên, tiếng thầy Quân từ ngoài cửa vọng vào, Kiều Linh cùng các bạn đang tập dợt cũng ngừng lại, thầm thắc mắc, mấy ngày hôm nay, thầy Quân thật sự trở thành người bị chú ý nhiều nhất trong trường, có khá nhiều tin đồn truyền ra, nhưng dĩ nhiên, không ai thật sự tin tưởng rằng thầy Quân là người đúng như lời tên lớp trưởng Hữu Phú nói.

Bước ra ngoài hành lang, Hoàng Việt cùng thầy Quân đi ra một góc vắng vẻ, trông khuôn mặt thầy lúc này mới hiện rõ ra vẻ lo lắng, nói: "Không tốt rồi, em tính thế nào!"

"Thầy cứ yên tâm, chuyện này em lo được, ngày mai thầy sẽ biết!" Hoàng Việt vẫn rất bình tĩnh, không có chút nào lo lắng cả, thầy Quân thì lại thở dài, cậu bé à, lần này vì cậu mà tôi sắp mất việc rồi đây.

Trấn an thầy Quân một hồi, Hoàng Việt ghé ngang qua phòng Hiệu Phó một cái, nhìn thấy tên Bảo vẫn đang thư thích ngồi trong đó mà một mặt kinh tởm.

Ngày hôm nay, các học sinh lớp 12A1 học hai buổi, không khí vẫn rất thoải mái, còn rất lâu kì kiểm tra lớn tiếp theo mới đến, riêng đối với Hoàng Việt, hắn phải công nhận là người cảm thấy buồn chán nhất, những kiến thức này ư, hắn chỉ cần vài phút là hiểu hết sạch rồi, còn cần đi học nữa sao???

Nghe tiếng chuông báo hiệu giờ ra về vang lên mà Hoàng Việt mừng hết cỡ, lập tức chạy xe nhanh về nhà.

Về đến nhà, Hoàng Việt khá bất ngờ khi tiệm phở của hắn hôm nay treo bảng đóng cửa, bước vào phòng khách, cả nhà hắn khuôn mặt hết sức nghiêm nghị, riêng chỉ có bé Na là vẫn đang khoái trá nhai Snack ngấu nghiến.