Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 19: Cảnh cáo

"Cocktail Mojito của anh đây!" Thoáng cái, cô gái nhân viên pha chế liền làm xong một ly cocktail, đôi tay đưa cho Hoàng Việt mà không kiềm nổi run run, đôi lúc còn thầm nháy nháy mắt, ra hiệu cho Hoàng Việt tốt nhất là đừng dại chọc giận mấy người này.

"Anh trai, phiền anh cho tôi nói chuyện với cô gái này một lát được không?" Người thanh niên to con đi đầu, nhìn về Hoàng Việt cười nghiền ngẫm, dường như muốn thử xem thái độ Hoàng Việt ra sao.

Mấy người đi phía sau cũng cười hề hề, nhất là khi thấy Hoàng Việt vẫn lặng im không nói gì.

"Này... anh không nghe tôi nói sao?" Người thanh niên cầm đầu có vẻ mất kiên nhẫn, nói lớn, chỉ có điều, đôi mắt vừa nhìn qua ly cocktail trên tay Hoàng Việt, khuôn mặt thoáng cái chuyển sang màu xanh lét.

Hắn hoảng hồn, toàn thân run rẩy, hô to: "Xin lỗi đại ca, bọn em không dám!"

Còn chưa chờ đám đàn em sau lưng nói gì, tên này liền quay người chạy mất.

Thấy đàn anh của chính mình hoảng sợ chạy đi, đám côn đồ cũng không dám ở lại, tuy rằng chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn là co giò chạy vội, trước khi đi còn không quên cúi đầu nhận lỗi.

"Hừ, chỉ là một tên Minh Kính hậu kỳ, cũng dám hỗn hào trước mặt ta!" Hoàng Việt lẩm bẩm, tên đàn anh vừa rồi cũng chính là một tên võ giả cảnh giới Minh Kính hậu kỳ, ở Sài Gòn này, như thế đã là rất cao, cũng hơn xa đám đàn em cảnh giới Minh Kính sơ kỳ đằng sau kia, có điều với hắn, Minh Kính có là gì chứ, cho dù là Hóa Kính, kết quả cũng chỉ là như thế mà thôi.

Vừa rồi Hoàng Việt cũng chỉ là vận nhẹ công lực, thoáng hòa tan một viên đá mà thôi, người bình thường không để ý kỹ có thể khó mà nhìn thấy, có điều trong mắt cao thủ cảnh giới Minh Kính hậu kỳ, vẫn là phải có một chút nhãn lực.

Toàn bộ khách nhân đứng ở xung quanh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đây, mới đầu tưởng là sẽ có đánh nhau, nào ngờ đâu chuyện lại kết thúc nhanh như vậy rồi à?

"Hì hì..." Chỉ có Thùy Lan là lặng yên không nói gì, nghiền ngẫm nhìn Hoàng Việt, lúc này trong đầu cô, đang nghĩ Hoàng Việt chính là người làm ra trò này, giả vờ thuê một nhóm người đi quấy rối cô, rồi ra tay anh hùng cứu mỹ nhân đây mà, dù sao trò này cô gặp qua quá nhiều lần rồi, ha ha, anh chàng này vẫn còn non lắm...

"Sao cô cười?" Hoàng Việt cũng không biết vì sao cô gái này lại nhìn mình như vậy nữa a...

"Không có gì? Anh kể tiếp đi, thế tại sao anh lại được lên làm Võ Lâm Minh Chủ?" Thùy Lan cũng muốn phối hợp một chút, muốn xem rốt cuộc Hoàng Việt sẽ trả lời ra sao.

"Thì đánh bại cựu Võ Lâm Minh Chủ thôi!"

"Ha ha..."

"Còn câu hỏi gì nữa sao?"

"Không... đủ rồi!" Thùy Lan phì phì cười, nếu cứ tiếp tục nghe tên Việt Hoàng này ba hoa bốc phét, chắc cô không chịu nổi mất.

Trong tiếng nhạc xập xình của quán bar, mơ hồ có vô số ánh mắt thầm nhìn về vị trí của Thùy Lan và Hoàng Việt, nhưng lại nghiễm nhiên không có một ai dám có ý tứ khinh bạc, phải chăng tên đàn anh của đám côn đồ vừa rồi đã tiết lộ gì đó?

...

"Nội công, đúng, hẳn là nội công!"

"Hơn nữa có thể cách không truyền nội công qua ly rượu, mà không làm hỏng nó, chắc chắn đã khống chế nội công đến mức đáng sợ, thậm chí rất có thể là kình lực!"

Tại một ngõ vắng cách đó không xa, tên đàn anh của đám côn đồ vừa rồi dừng chân thở ra từng ngụm hổn hển, trong lòng vẫn kinh hãi không thôi, nội tâm của hắn vừa cố cho rằng đây chỉ là cao thủ Minh Kính, nhưng sự khống chế lực đạo đáng sợ như vậy khiến hắn không thể không nghĩ tới chuyện đối thủ rất có thể là Ám Kình.

"Ở đất Sài Gòn này, những tiền bối Ám Kình đều là dân cộm cán, hoặc là..."

Nghĩ đến đây, hắn quyết định không dám nghĩ nhiều nữa, mà là bấm một số máy, vài chục giây sau, lẩm bẩm vào điện thoại: "Anh Nam, không ổn, tên giám đốc này có chút thực lực!"

Đầu dây bên kia cũng không nói không rằng, lập tức cúp máy, cũng không cho tên đàn anh này chút mặt mũi nào.

...

Hoàng Việt cùng Thùy Lan cũng không ở quá lâu trong quán bar, sau khi hòa vào những khách nhân phiêu một chút theo điệu nhạc, hai người cũng rời khỏi đây.

Dù sao thì Hoàng Việt cũng đã hoàn thành mục đích lần này, bây giờ mới chính là lúc vui vẻ thật sự.

"Thùy Lan này, đã gần 9 giờ, cô có phải về sớm không?"

Nghe giọng nói trầm ấm của Hoàng Việt, lại thêm có chút men say trong người, Thùy Lan quả thật cảm thấy rất ngọt ngào, không hiểu tại sao, lúc này cô thật sự rất muốn ôm anh ta.

Dòng người trên phố phường Sài Gòn buổi đêm, chở một cô gái xinh đẹp lướt ngang từng con phố, làm Hoàng Việt rất nhớ đến Kiều Linh và Hiểu My, tuy người chị gái Thùy Lan này thật sự lớn tuổi hơn hắn không ít, nhưng Hoàng Việt quả thật cũng coi chị ta không khác mấy so với những người con gái cùng tuổi.

Không nghe thấy Thùy Lan trả lời, Hoàng Việt chỉ thấy một vật thể nặng tựa vào đầu mình, xem ra cô ta đã ngủ rồi a...

Cô gái Thùy Lan này, nếu biết không uống được rượu, thì cũng đừng như vậy chứ.

"Haiz... Chở cô ta đi đâu đây..."

"Thôi thì... Đưa qua nhà mình ngủ tạm một đêm vậy..."

Vốn dĩ, Hoàng Việt còn đang tính chở Thùy Lan đi ăn gì đó, ai ngờ tửu lượng của cô ta kém như vậy chứ, hắn đành phải phóng mô tô về biệt thự của mình, dù sao thì thời gian còn dài, giữa hai người vẫn còn rất nhiều cơ hội tìm hiểu.

Nói gì thì nói, Hoàng Việt vẫn là rất có hảo cảm với cô gái này đấy, thật sự cô ta có một tính cách rất đặc biệt, khuôn mặt cũng ưa nhìn, thậm chí là đẹp ngang bằng Kiều Linh sau khi phục dụng Gen nước thuốc, làm Hoàng Việt cũng rất cảm thông, đôi lúc hắn còn không hiểu tại sao một cô nàng xinh đẹp như thế này mà đến tận bây giờ còn chưa nổi tiếng ấy chứ.

Rất nhanh thì xe của Hoàng Việt dừng trước cổng biệt thự, thấy Thùy Lan vẫn còn đang ngủ say, hắn cũng không ngại ngần mà ôm lấy cô, sau đó phi thân thẳng lên cửa sổ, mở cửa phòng, đặt cô nằm trên chiếc giường ấm.

Gì chứ Hoàng Việt không tin có người có thể qua mặt mình đấy, kỹ năng Y Tiên cũng không phải để chơi, Thùy Lan nếu như giả vờ ngủ, hắn vẫn là có thể phát giác được, nên cũng không lo lắng chuyện cô biết mình có thể phi thân lên một khoảng cách xa như thế.

Dĩ nhiên, hắn cũng sẽ không nhân cơ hội này mà làm chuyện gì có hại cho cô, tuy rằng trông Thùy Lan rất gợi cảm, rất khiến hắn xao động.

"Aiz..." Hoàng Việt rời khỏi phòng ngủ của mình, qua một phòng khác ngủ, có điều, trước khi rời đi, hắn có hơi chút phân vân.

Vẫn là không nhịn được, từ trong tay Hoàng Việt thoáng cái xuất hiện một lọ thuốc nhỏ, hắn mở miệng Thùy Lan ra, đổ vào.

"Chuyện ra sao thì ra đi..."

Cười nhẹ một tiếng, Hoàng Việt rời khỏi căn phòng, lại bắt đầu một đêm yên giấc.