Chương 11:Từ Soái vs Liên Tử

Ta Trữ Vật Nhẫn Siêu Cấp Plus+++

Chương 11:Từ Soái vs Liên Tử

Ánh mắt cao ngạo nhìn mọi người, Lưu Minh từng bước lùi ra sân đấu.

Chưởng môn nhân Thiên Long thở dài:" Tiên Cốc thực sự đã xuống dốc thật rồi sao? "

Chưởng môn nhân Mạc Diệp và Chưởng môn nhân La Bố không trả lời. Ánh mắt của cả hai nhìn nhau đều có chút thõa mãn, kèm theo đó là một vài tia khác thường.

Mà thôi, quay lại với trận đấu Vũ Đình trưởng lão đã hô:"Trận tiếp theo, Từ Soái vs Liên Tử! "

Không mất bao nhiêu thời gian để đợi, cả hai đã bay lên sân đấu.

Liên Tử với hai bím tóc xinh xinh, nhãn đồng to to đen láy phải nói là rất đáng yêu. Mặc một bộ y phục màu trắng, thân hình có lòi có lõm Liên Tử cho ta cảm giác một người thiếu nữ đang trong quá trình "chín" và bất kỳ nam nhân nào cũng ham muốn nuôi dưỡng.
-Liên Tử:Trúc cơ sơ kỳ

Trái ngược hoàn toàn với vẻ đẹp của Liên Tử, phía bên kia chỉ có một tên lọm khọm mái tóc sơ rối cứng như rễ cây. Đôi môi thâm đen, hơi thở như người sắp chết nhưng được cái là hắn có đôi nhãn đồng màu huyết làm điểm nhấn ánh mắt đó của hắn cứ như một người thợ săn có kinh nghiệm lâu năm vậy. Từ Soái hắn là một đối thủ khá là đặc biệt.
-Từ Soái:Trúc Cơ sơ kỳ

Liên Tử non nớt giọng nói:"Ngươi rất lợi hại, bất quá ta cũng không kém! "

Từ Soái thều thào giọng nói:"Lên.....đi!"

Động tác dứt khoát, cả hai cùng nhau đối kháng. Cứ nghĩ Liên Tử sẽ bị đẩy xuống thế hạ phong, nhưng không! Nàng và Từ Soái vậy mà đánh ngang cơ.

Từ những chiêu số đơn giản biến dần thành những chiêu số ngoan độc lấy mạng người, nào là đánh vào thái dương, vào gáy, vào thận....thậm chí Liên Tử còn nhắm vào chỗ "ấy "của Từ Soái. Làm cho các đệ tử theo dõi phải hồi hợp một lúc cho hắn ta, một số người còn dời đi không dám xem.

Nhưng Từ Soái vậy mà vẫn bình tĩnh, từng chiêu từng chiêu một luôn bị hắn phá giải. Trong đôi huyết nhãn đồng đó chỉ thấy mỗi một sự tập trung cao độ hiếm thấy, có thể nói ít thấy ai như hắn đỡ chiêu mà nghiêm túc đến vậy.

Trên nơi cao nhất của Tiên Cốc, chưởng môn nhân La Bố giới thiệu:"Hai huynh biết không ~Từ Soái hắn chút nữa là có thể trở thành một cái luyện dược sư chân chính a! "

Câu nói này của chưởng môn nhân La Bố thật sự rất có lực sát thương, cứ nhìn khuôn mặt ngây ngốc của hai lão già kia thì biết.

-Luyện dược sư: Nói sao nhỉ? Đích xác là cao cấp nhất nghề nghiệp tại tu chân giới. Không phải Luyện khí sư, không phải Phù Lục sư,.....mà nó chính là Luyện dược sư. Hằng năm ở trong các tông môn bất kể lớn, nhỏ việc cung cấp đan dược cho đệ tử tu luyện chính là việc thiết yếu nhất. Hàng vạn đệ tử, hàng vạn viên đan dược được lấy từ đâu? Mua thì lại quá đắt! Chỉ có cách duy nhất là mời các vị Luyện dược sư ấy về tông môn để luyện miễn phí cho các đệ tử.

Nói đùa sao, một Luyện dược sư tôn quý muốn mời là mời được hay sao? Chỉ có đưa ra một cái giá làm cho họ động lòng mới có thể thu về trong tay, đích xác chuyện đó không sai.

Ví dụ như Tiên Cốc: có một cái Luyện dược sư tam phẩm tọa trấn, dù là Thú Cốc hay Ma Cốc đều phải nể tới 3 phần. (Mặc dù tông môn của họ cũng có Luyện dược sư)

Tiết lộ: cái giá phải trả cho Luyện dược sư của Tiên Cốc là một gốc 500 năm, gia tăng tinh thần của người sử dụng lên gấp đôi.
-Là đồ vật trí mạng đối với luyện dược sư, cho nên muốn lấy được nó tên Luyện dược sư tam phẩm kia phải luyện đan cho Tiên Cốc 100 năm. Vì vậy đệ nhất tông môn cũng không phải là hư danh.

Tóm lại giá trị của một Luyện dược sư, chính là tiền đồ vô lượng.

Quay về cảnh chính, nhìn khuôn mặt ngây ngốc của hai lão già kia. Chưởng môn nhân La Bố chỉ lắc đầu thở dài:"Đáng tiếc, Từ Soái ~hắn....!"(1 câu nói 2 ý nghĩa)

Trở lại sân đấu ngay bây giờ, Liên Tử thật sự quá mệt mỏi. Vì từng chiêu thức mạnh mẽ của nàng luôn bị hắn phá giải nhẹ nhàng, cắn chặt răng ngà Liên Tử hô lên:"Hỏa Viêm quyết -Bạo Cầu".

Trước mặt Liên Tử một quả cầu lửa có nhiệt độ không tưởng đang to dần lên, khi quả cầu gần chiếm hết sân đấu bỗng nó nổ tung.

Vũ Đình Đại trưởng lão, tròng mắt ươn ướt lầm bầm:"Ngọc đá cùng tan sao hả? Đồ nhi của ta! "
.
.
.
.
Nhưng một cảnh tượng không thể nào tin xảy ra, trong đống tro tàn đó có một con sói to lớn đang ôm một nữ tử xinh xắn bất tỉnh.

Con sói cao 3m đó, không ai khác chính là Từ Soái còn nữ tử trên tay hắn còn ai ra ngoài Liên Tử.

---Chưa hết bất ngờ này đã đến bất ngờ khác,......vì Từ Soái hắn vậy mà giọng khàn khàn:"Ta nhận thua!"

Đúng lúc này, chưởng môn nhân La Bố chán nản nói:"Đáng tiếc, hắn~là một tên đại trượng phu! "

Không náo nhiệt hoan hô những lần trước, lần này các đệ tử chỉ im lặng lắc đầu.

Trên chỗ ngồi của các trưởng lão, Mị Nhi nhìn Từ Soái nói:"Đúng là một tên nam nhi đại trượng phu chân chính a! "

Đồng thời các vị trưởng lão khác cũng gật đầu đồng ý, duy nhất chỉ có một tên bất mãn.

Thế Nhơn mặt nhăn như khỉ, khó chịu truyền âm cho Mị Nhi:"Đại trượng phu chân chính nhưng mà ngu! "

Mị Nhi không thèm đáp lại, nhưng lại đánh giá hắn trong lòng "tên này đang đố kỵ à, thật là đáng yêu tiểu hài tử a! "