Chương 10: Lưu Minh vs Mộc Tử

Ta Trữ Vật Nhẫn Siêu Cấp Plus+++

Chương 10: Lưu Minh vs Mộc Tử

Tưởng chừng một tên đệ tử nào đó to gan lớn mật trêu chọc nàng, Mị Nhi nghi hoặc nàng thân là một trưởng lão cao cao tại thượng của Ma Cốc ngay cả chưởng môn nhân cũng không dám lớn tiếng. Vậy mà tên đệ tử nào đó lại không biết trời cao đất rộng sao?

---Đang suy nghĩ, Mị Nhi chợt giật mình lầm bầm:"Một tên đệ tử nào đó....à?! ".Và không tốn bao nhiêu thời gian để nàng minh bạch, tên đệ tử "không biết trời cao đất rộng " đó đang đứng bên cạnh nàng đây.

Vừa kết thúc phần suy luận, nàng lại nhận được giọng nói đầy tình cảm của hắn:" Mị Nhi lão bà...ta yêu nàng! "

Đương nhiên Mị Nhi rất là tức giận, đang muốn quay sang mắng hắn một trận nhưng nàng lại dừng lại kịp thời. Vì Thế Nhơn hắn vậy mà nãy giờ chưa mở miệng lần nào, chẳng lẽ lại là.....truyền âm thuật.

-Truyền âm thuật: bao bọc suy nghĩ của mình lại bằng chân khí, dẫn vào đại não của đối tượng. Sau đó chân khí sẽ tiêu tán, đối tượng sẽ nhận được suy nghĩ của mình. Đây là một thuật cơ bản của các tu sĩ, nhưng rất ít người dùng nó vì nếu như lỡ gặp được một người nào đó cao hơn mình một đại cảnh giới thì người đó sẽ nghe được tất cả những suy nghĩ của mình. Trúc Cơ trở lên sẽ sử dụng được thuật này...

Đang suy nghĩ, bỗng Mị Nhi lại nghe "Mị Nhi lão bà....ta yêu nàng!".Mị Nhi thật sự tức giận, nàng truyền âm lại cho hắn:"Ai là lão bà của ngươi?!".

---Vừa truyền âm xong, nàng lại vội vàng tự trách bản thân "ngu ngốc ". Lo lắng tột độ nhìn về phía 3 lão quái Nguyên Anh, nhưng thấy được cả 3 người đều mặt không đổi sắc nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Chưa được bao lâu nàng lại nghe được giọng nói kia:"Sao thế, lo cho thân phận lão công bị bại lộ à?! "

Đang định phản bác lại lời nói của Thế Nhơn, nhưng sự thật.....lại đúng là như vậy. Mị Nhi nàng chính là một cái Kim Đan đỉnh phong đại tu sĩ sử dụng truyền âm thuật đương nhiên sẽ không bị phát hiện, còn Thế Nhơn hắn chỉ là một cái luyện khí kỳ tam tầng mà thôi........hoặc nàng nghĩ là như vậy.
.
.
.
.
.

Một lát sau nàng mới hiểu ra, nàng đã bị hắn lừa.Hờn dỗi nhìn về phía Thế Nhơn, nàng truyền âm:"Tên lừa đảo! ".

Thế Nhơn hắn chỉ biết cười khổ:" Thôi nào, đừng giận lão công mà! Lão bà tha cho ta đi! "

Mị Nhi nhanh chóng đáp:"Ngươi dẹp ngay cái kiểu xưng hô ghê tởm đó đi! "

Ngay lúc Thế Nhơn đang muốn trả lời, thì từ trên sân đấu Vũ Đình Đại trưởng lão hô lớn:"Trận kế tiếp, mời Lưu Minh và Mộc Tử thượng đài! "

Cùng lúc đó, hai thân ảnh mảnh khảnh bay lên sân đấu.

Mặc một bộ y phục màu xanh đậm,một nữ tử khuôn mặt xinh xắn đáng yêu. Cầm trong tay một cây roi dài không tầm thường, chính là Mộc Tử Tiên Cốc đệ tử.
-Mộc Tử: Trúc Cơ sơ kỳ

Đối diện đó chính là một nữ.....à nhầm nam tử xinh đẹp, với y phục màu vàng mái tóc mềm mại dài qua lưng. Cầm trong tay một cây quạt lục bích, chính à Lưu Minh Thú Cốc đệ tử.
-Lưu Minh:Trúc Cơ sơ kỳ

Mộc Tử đáng yêu nghiêm túc nói:"Tỷ tỷ xinh đẹp, xin lỗi phải đánh tỷ nha! "

Lưu Minh dở khóc dở cười nói:"Muội muội, ta là nam nhân chân chính a! "

Mộc Tử không trả lời, hướng roi đánh về phía Lưu Minh. Đường roi vòng vèo khó đoán, Lưu Minh đang chật vật đỡ lại tất cả. Sau khi được mười phút giao đấu Mộc Tử đã dừng lại, nói:"Tỷ tỷ xinh đẹp, nhận thua thôi! "
.
.
.

Với thân ảnh chật vật đầy máu me, Lưu Minh cười khổ nhìn Mộc Tử:"Đây là lần đầu tiên ta sử dụng "nó" với nữ nhân a! "

Vừa dứt lời, da của Lưu Minh từ từ biến đổi từng miếng....từng miếng ra đang rơi ra ngoài. Sau vài phút, toàn bộ da người trên cơ thể Lưu Minh đều đã biến thành da rắn.

Mộc Tử cơ thể lạnh run, một cảm giác bất an đang bùng lên. Dồn chân khí vào cây roi, nàng hô:"Mộc gia roi pháp -Vũ bão".Nàng vung voi ngày càng nhanh, đường roi ngày càng nhiều nhưng không rối. Vung roi đạt đến tốc độ cực nhanh, ở ngoài nhìn vào chỉ thấy được một cơn mưa roi đang trút xuống Lưu Minh ở đối diện.

Cơn vũ bão đi qua, Mộc Tử mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt xinh xắn. Nhìn về phía Lưu Minh, một cái hố sâu 5m có một bộ y phục màu vàng nhàu nát phía dưới.

Chưa kịp vui mừng thì nàng đã cảm thấy sau lưng lạnh băng, rồi một cảm giác đau nhói phía bên cổ nàng. Rồi một khoảng không đen bao quanh nàng,.....

Đằng sau nàng ấy hả? Đích xác là tên Lưu Minh chứ còn ai, nhưng hắn không có mặc y phục mà chỉ còn duy nhất một cái khố che đi điểm quan trọng nhất.

Nhưng điều bất ngờ hơn hẳn là hắn làm hơn một nửa đệ tử Tiên Cốc máu mũi phun trào. Mấy tên đệ tử Tiên Cốc khẩu vị thật sự quá nặng đi!!!

Quay lại Lưu Minh, hắn chỉ nhạt nhẽo lắc đầu:"Quá yếu!"

P/s: Con tác viết mấy cảnh đánh nhau rất nhạt phải không? Sau tập này, con tác sẽ đi tham khảo thêm một số truyện khác.

Chỉ cầu không "vật liệu xây dựng ".