Chương 127: Lo lắng của Sở Liễu

Ta Muốn Học Võ Công

Chương 127: Lo lắng của Sở Liễu

Thực ra tứ đại gia tộc vốn chẳng muốn động vào Băng gia nhưng mà là Băng gia của nhiều năm trước, bây giờ thì quả thực Băng gia không có gì đáng sợ cả, thế nên Lôi gia mới ra mặt để đàn áp trước như thế.Có điều nằm mơ họ cũng không thể ngờ tới mọi chuyện lại diễn biến theo chiều hướng không thể kiểm soát được.

Rất nhiều gia tộc bỗng nhiên ngả theo Băng gia và Thiên gia, tứ đại gia tộc thì tự nhiên trở thành kẻ phản diện bất đắc dĩ, vốn đứng ở trên đỉnh cao không ngờ một quyết định sai lầm lại đưa bọn họ vào trong vực thẳm.

Một liên minh mạnh mẽ được thành lập nhằm thẳng vào bọn họ những tứ đại lánh đời gia tộc đang cảm giác bế tắc trong cách giải quyết, các hậu bối cũng dần cảm nhận được việc gia tộc đang đi sai hướng, tu rằng đã lép vế hắn so với Băng gia và Thiên gia nhưng vẫn có một số người không quá lo lắng chuyện gia tộc đang trong lúc nguy cấp.

Mặc kệ cho những người nằm trong cao tầng lo sốt vó thì họ cùng lắm chỉ hơi thu liễm thôi, qua nhiều năm làm kẻ thống trị thì bảo với họ rằng mình bây giờ chẳng là gì thì ai tin nổi.Những người không trực tiếp quan sát Băng Thần còn tưởng cao tầng quá lo lắng.

Tuy là ngày vui của mình nhưng Lâm Thiên Linh và Sở Liễu trong lòng vẫn không hẳn vui vẻ, vẫn vấn đề nan giải là họ cảm thấy mình không thể làm gì để ngang hàng với Băng Thần cả, từ lúc đến Trái Đất thì mọi thứ dần tuột khỏi tầm kiểm soát của các nàng.

Đầu tiên là hai người đệ tử bỗng nhiên trở thành nữ nhân của Băng Thần, còn bọn họ bất ngờ trở thành đối tác của Băng Thần để dạy cách tu luyện Nguyên Khí cho mấy vị Pháp Thần ở đây, có điều đây không phải những gì các nàng mong muốn lúc ban đầu.

Vốn định xử lý Băng Thần nhưng không hiểu được những gì đang xảy ra ở đây là sao nữa, thứ tốt nhất mà các nàng được hưởng chính là học được ma pháp từ thế giới này, Sở Liễu quay qua hỏi:

"Bây giờ chúng ta cứ như thế này sao?"

Lâm Thiên Linh nhìn xung quanh thở dài một hơi rồi nói:

"Chứ ngươi muốn làm sao nữa, thôi thì ít ra có thêm một đồng minh mạnh mẽ, với lại chúng ta sắp tới lúc đi về rồi còn cái gì mà ngươi phải lăn tăn nữa."

Sở Liễu hừ một tiếng rồi nói:

"Làm đối thủ của ngươi từ rất lâu thế nên ta chắc chắn ngươi trong đầu không hề suy nghĩ như những gì ngươi nói, thôi nào nói thật cho ta nghe xem, dù sao hai người chúng ta cũng cùng chung cảnh ngộ cơ mà."

Băng Thần lúc này cũng đi qua rồi khẽ hỏi:

"Hai vị có gì bất mãn với ta hay sao?"

Sở Liễu liếc mắt nhìn hắn thở dài nói:

"Chúng ta bây giờ đang ăn nhờ ở đậu tại đây thì có gì để bất mãn cơ chứ ngươi nghĩ nhiều rồi."

Băng Thần khóe môi hơi nhếch lên khẽ nói:

"Thế thì tốt rồi."

Hắn ta thừa biết nàng có khúc mắc trong lòng nhưng những suy nghĩ vu vơ của nàng không ảnh hưởng nhiều đến hắn ta, bây giờ mà cố ý làm to chuyện thì không chỉ hai nàng khó xử mà chính hắn cùng những người khác cũng khó xử theo.

Bọn họ nói chuyện được một lúc thì thời cơ của Băng Thần tới, mấy cô nàng cùng mấy tên phiền phúc kia đi theo ông ngoại của hắn ta để coi hắn ta thể hiện một số chiêu thức, Lâm Thiên Linh và Sở Liễu muốn đi theo thì lại bị Băng Thần chặn lại.

Lâm Thiên Linh nhíu mày hỏi:

"Băng Thần công tử chặn chúng ta lại là có chuyện gì?"

Băng Thần thở dài một hơi rồi nói:

"Giữa chúng ta còn có một số khúc mắc chưa thể giải quyết thế nên ta muốn xử lý chúng luôn, thế nhưng trước mặt mấy cô gái thì không nên, bây giờ có cơ hội thì chúng ta dành ra một chút thời gian nói chuyện nghiêm túc với nhau đi."

Hai cô nàng nhìn nhau rồi lại nhìn Băng Thần, cả hai người tuy là đối thủ những cũng rất hiểu nhau thế nên nhìn ra được điều mà đối phương muốn, thực tế thì cả hai đều muốn giải quyết một số chuyện còn khúc mắc trong lòng.

Chỉ có nói chuyện nghiêm túc thì mới có thể giải quyết hết những vấn đề tồn đọng, Băng Thần vươn ta hướng về một phía rồi cười nói:

"Nói đây nói chuyện không tiện một chút nào thế nên chúng ta tìm một nơi khác."

Sở Liễu thở dài:

"Thôi được rồi nói luôn cũng không sao."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Thế thì hai vị đi theo ta."

Một hồi sau ở trên nóc nhà Băng Thần cười nói:

"Chúng ta nói chuyện được rồi."

Lâm Thiên Linh nhìn xung quanh rồi nói:

"Đây là nơi thích hợp để nói chuyện ư?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Đúng rồi."

Lâm Thiên Linh nhăn mày:

"Ta không hiểu."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Trên này gió mát như thế này nhỡ có người nào nóng quá thì cũng nhanh chóng dịu lại, khi nói chuyện thì hoàn cảnh cực kỳ quan trọng, hai người không cảm thấy nơi này mát hay sao?"

Sở Liễu lắc đầu khẽ nói:

"Bỏ qua đi bây giờ ta nói trước hay ngươi nói trước."

Băng Thần cười nói:

"Ngươi là tiền bối thì nên nói trước với lại ta nghĩ mình không có gì thắc mắc mà chỉ có ngươi thôi."

Sở Liễu nhìn hắn rồi nghiêm túc nói:

"Ta đang lo lắng khi có quá nhiều can thiệp giữa hai thế giới thì quyền lực của những thế lực sở tại của Thánh Nguyên đại lục sẽ bị các ngươi ảnh hưởng, làm một người dẫn đầu ta không thể không lo lắng về chuyện này."

Băng Thần long mày sâu sắc nhíu lại rồi nói:

"Ngươi quá lo lắng rồi."

Sở Liễu lắc đầu nói:

"Không phải ta lo lắng xuông đâu, ngươi thử nghĩ xem nhân loại và yêu thú đoàn kết như thế giới này nếu các ngươi xâm lược thì đang lủng củng nội bộ như thế giới của chúng ta sao đỡ được."

Băng Thần nghe đến đây thì lắc đầu lia lịa nói:

"Cái này thì không đến phiên ngươi lo lắng, trước tiên nội bộ chúng ta chưa hoàn toàn thống nhất như các ngươi nghĩ, với lại các ngươi không hiểu lý do tại sao chúng ta phải đoàn kết lại hay sao."

Sở Liễu chỉ lên trên trời rồi nói:

"Ý ngươi là thế lực xâm lược ngoài Trái Đất?"

Băng Thần khẽ cười nói:

"Đúng thế, thực lực chúng ta bây giờ mới nhỉnh hơn bọn họ nhưng điều kiện tấn công vẫn không có thế nên lo cho mình còn chưa xong lấy đâu ra lực lượng để xâm lược Thánh Nguyên. Chưa kể chỉ cần Băng gia và Thiên gia còn nắm quyền chỉ huy thì đừng hòng có chuyện đó xảy ra.

Dù cho thế lực đó có là ban lãnh đạo liên minh nhân loại thì họ cũng không có quyền làm chuyện đó, xâm lược chiếm đóng một nơi lớn hơn cả chỗ của mình thì thật khó có thể tưởng tượng, ta còn nghĩ tới chuyện trên đại lục các ngươi không chỉ có mấy cái thế lực như thế đâu."

Sở Liễu nghe Băng Thần nói thì cũng phần nào yên tâm thế nhưng người tưởng như không quan tâm là Lâm Thiên Linh bỗng nhiên lên tiếng:

Nhỡ đâu có kẻ bất chấp hậu quả để làm liều thì không phải chúng ta sẽ lãnh đủ sao?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Nếu họ làm liều thì càng tốt bởi chúng ta có thể tạo ra một con chuột bạch để cho những người khác biết hậu quả khi đi sang Thánh Nguyên, với sức mạnh của Liên Minh chúng thì không những chịu phản kích từ các ngươi mà chúng ta cũng sẽ quay lưng với họ.

Quan trọng nhất trước khi các ngươi cùng ta đi về Thánh Nguyên đại lục thì ta sẽ thúc đẩy hiệp ước đồng minh giữa Liên Minh Nhân Loại và các ngươi, như thế người nào tấn công các ngươi trừ khi thực lực họ áp đảo tất cả còn không thì thua.

Đó là ta chưa tính đến vấn đề di chuyển làm sao để họ có thể tạo ra một phương tiện đủ lớn để đưa rất nhiều cao thủ qua Thánh Nguyên, phải biết Thiên Linh Kính chỉ có rất ít người biết cách tạo ra trong đó có đến bốn trên năm cái gia tộc đã bị bọn ta nắm quyền chỉ huy."

Lâm Thiên Linh và Sở Liễu nghe xong thì nhẹ lòng đi ít nhiều, thế nhưng khúc mắc về chính các nàng thì không ai nói gì cả, các nàng hiểu được có lợi ích toàn cục thì phải hi sinh một ít thứ trong đó có cả chính các nàng.

Tính toán tất cả lại thì các nàng lại có lợi rất lớn, vừa được thêm đồng minh lại có thêm phương pháp tăng thực lực cho bản thân và thế lực của mình, chỉ là hai người để tử yêu quý của các nàng lại bị ngươi ta chiếm mất hỏi sao không tức giận trong lòng.

Lâm Thiên Linh mỉm cười nói:

"Thế thì chúng ta yên tâm rồi, bây giờ chúng ta không còn khúc mắc gì nữa mau xuống khỏi mái nhà thôi, người khác nhìn thấy thì không tốt chút nào."

Băng Thần chép miệng:

"Sao ta cứ có cảm giác hai người còn chuyện gì đó bức xúc thì phải?"

Sở Liễu chế nhạo:

"Ngươi cũng nhạy cảm quá nhỉ, đi xuống thôi mọi chuyện ổn thỏa cả rồi."

Sở Liễu nhìn qua Lâm Thiên Linh khẽ nói:

"Ta tưởng ngươi tính hủy diệt tất cả thì sẽ không quan tâm nữa chứ?"

Lâm Thiên Linh mỉm cười nói:

"Ta hủy diệt để tái sinh khiến cho nó trở thành thứ mà ta mong muốn, chắc chắn sẽ không có chuyện ngươi lại trở thành ngươi tốt đâu, những gì ta mất tất cả sẽ sớm có lại nhất là ánh mắt tin tưởng của người dân."

Băng Thần lắc đầu nói:

"Hai vị tranh luận lúc khác đi ta đi trước đây."