Chương 117:Thiên lão khuyên bảo

Ta Muốn Học Võ Công

Chương 117:Thiên lão khuyên bảo

Lôi Vũ dù bất tỉnh nhưng khóe miệng vẫn trào máu ra ngoài khiến cho mọi người hiểu được tuy chỉ dính vài lần,có điều vết thương khá là nặng.Nàng ta rất nhanh chóng được những người trong tổ y tế cứu tỉnh, ánh mắt về phía Băng Thần tràn đầy không cam tâm,tuy nhiên lại không có vẻ oán hận.

Hai người còn lại của Lôi gia tiến hành chiến đấu với Lâm Thiến Thiến cùng Tống Ảnh Liên.Kết quả bọn họ thua cũng khá thảm hại,từ đầu chí cuối Lôi Vũ luôn quan sát Băng Thần.

Băng Thần không nhìn nàng ta quá nhiều,hắn ta lúc này còn có nhiều chuyện phải lo nghĩ hơn.Lôi Vũ cùng hai người của Lôi gia phi hành bỏ đi khỏi hiện trường rất nhanh,bọn họ không còn mặt mũi ở lại.Nhìn Băng Thần lần cuối trước khi đi nàng ta nắm tay siết chặt,nàng ta thấy hắn ta còn không nhìn mình thì rất tức giận rời đi.

Ngay từ đầu nàng như một đứa trẻ cầm một con dao sắc,nó không thua gì nắm đấm của người lớn.Tuy nhiên không thể thay đổi được việc nàng đâm không bao giờ trúng,Băng Thần lại luôn khinh thường,mỗi giây phút đều đùa giỡn nàng như đứa trẻ con.

Lâm Thư tuyên bố kết thúc trận giao hữu,nàng rất muốn Băng Thần ở lại trường.Hắn ta cần một ngày để suy nghĩ thấu đáo về sự việc tại Thánh Nguyên đại lục,chính vì thế hắn ta từ chối lời đề nghị của bà ngoại,có điều hắn hứa sẽ đi học đều từ ngày mai.

Lâm Thư không biết hắn muốn gì nhưng nàng không ép,bốn cô nàng thì ở lại trường làm quen với trường lớp.Dưới sự chỉ dạy trực tiếp của Lâm Thư các nàng rất nhanh đã thức tỉnh được ma pháp của mình.

Băng Thần ngồi một mình trong phòng suy nghĩ rất nhiều nhưng quả thực không có biện pháp nào vẹn toàn cả.Cái gì cũng phải có sự hi sinh của rất nhiều nhân mạng vô tội.còn những cách khác thì độ khả thỉ không cao.

Có cách thực sự vẹn toàn,có điều lại nguy hiểm đến tính mạng của hắn.Dù nhân từ nhưng Băng Thần không phải thánh mẫu hi sinh thân mình vì người khác.Đặc biệt hi sinh vì người lạ càng không thể nào,nếu tình hình quá tệ có lẽ thật sự phải mang hết những người kia sang Trái Đất.

Còn người tại Thiên Nguyên học viện thì đành xin lỗi,Thánh Chủ tên điên kia có lẽ sẽ giết hết những người kia.

"Chết tiệt "Băng Thần tức giận quát một tiếng sau đó đi ra bên ngoài.

Có điều lúc này vẻ mặt của hắn ta đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.Tất cả mọi chuyện hắn ta đều đã tính tới,có lẽ mọi chuyện sẽ ổn,bây giờ còn có thể có gì ngoài ý muốn xảy ra nữa chứ.Nhanh chóng sẽ có người chứng minh hắn ta tính không bằng trời tính.

Bảy ngày sau khi Băng Thần đang ngồi ngáp thì ở Thánh Nguyên một ngôi thành trì nào đó.

Lâm Thiên Linh cầm lấy quả cầu thủy tinh chậm rãi tiến từng bước đi về phía trước.Khi nghe thuộc hạ thông báo thì nàng ta đã chọn cách thủ công nhất để tìm lại đệ tử của mình.Bảy ngày,để chắc chắn Lâm Thiến Thiến không ổn nàng ta đã phải chờ bảy ngày.Quả nhiên bảy ngày nàng khắp nơi nghe ngóng cũng không biết được Lâm Thiến Thiến đang ở đâu.

Có điều vệ đội của nàng lại tìm được những tin tức khác.Hai mươi năm nàng chưa đi ra khỏi Thánh Điện không ngờ dân chúng lại nhìn nàng bằng cái nhìn thù ghét.Lâm Thiên Linh tất nhiên không biết,nàng từng ngạc nhiên.Đáng sợ nhất cả tòa thành đều có vẻ như thế lại càng lộ ra bất hợp lý.

Cận vệ trung thành của nàng bắt đầu điều tra,bảy ngày nàng đã nhận được những thứ trong mở cũng không thể nghĩ tới.Giết người,cướp của,gian dâm,đám người của Thánh Điện cái gì cũng làm ra được.Nàng đã tự mình ra tay chém đầu người cầm đầu tại tòa thành này,có điều dân chúng vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt khinh bỉ,sự căm hận tới tận sâu trong linh hồn.

"Ầm " Chiếc bàn thứ ba mươi trong bảy ngày,mấy cận vệ của nàng nhìn nhau thở dài.

Bọn họ cũng tham gia điều tra,không ngờ hai chục năm lại đổi thay nhiều thế,Thánh Điện người trở thành cường hào,ác bá một cách công khai.Mỗi lần Thánh Cô xem xong một mật báo thì lại vỗ nát một cái bàn.

Có điều bọn họ mới chỉ điều tra trong tòa thành này thôi,ánh mắt khinh bỉ,kinh tởm làm những người như bọn họ rất khó chịu.Tất cả có năm mươi người,bốn mươi tám đang bắt đầu tản ra các tòa thành khác tìm kiếm.

Bỗng có một người chạy về,hơi thở hắn vô cùng gấp gáp,bình thường Vũ Thánh sẽ không như thế.Lâm Thiên Linh uống một ngụm trà để cho mình bình tĩnh lại,nàng ta lạnh giọng nói với thuộc hạ:

"Rốt cuộc có chuyện gì lại làm ngươi hốt hoảng như thế?"

Người này cúi thấp đầu,hơi mất bình tĩnh nói:

"Quỷ mẫu đang đứng bên trên thành tường,dân chúng thấy nàng thì tập thể quỳ lạy còn hô vang...."Người này nói đến đây thì ấp úng.

Lâm Thiên Linh đứng lên đi tới trước mặt hắn gằn từng chữ một:

"Nói ngay cho ta."

Người này mồ hôi chảy như thác nhưng vẫn cắn răng nói:

"Bọn họ muốn Quỷ Điện người đến đuổi chúng ta đi."

Lâm Thiên Linh trợn mắt không tin vào lỗ tai của mình:

"Cái gì?"Nàng hoàn toàn mất kiểm soát nguyên lực bộc phát.

Cả tòa Thánh Điện phân bộ bị rung lắc dữ dội,nàng ta rất nhanh lấy lại bình tĩnh giao phó:

"Như mọi lần xóa sạch vết tích của ta,các ngươi tiếp tục điều tra, lần này hành tung của ta không được bất cứ ai biết.Đồng thời cũng tạo giả tượng khiến mọi người nghĩ ngươi đang ở một nơi nào đó cách xa nơi này một chút." Ngay sau đó nàng ta biến mất tại chỗ vài giây sau đã đứng bên trên tường thành cùng với Sở Liễu.

Dân chúng thấy nàng đến thì quá sợ hãi chạy tán loạn khắp các nơi, Lâm Thiên Linh gằn giọng nói với Sở Liễu: "Ngươi rốt cục đã rót thuốc mê gì cho dân chúng khiến bọn họ quay lưng lại với Thánh Điện."

Sở Liễu chẳng thèm nhìn nàng chỉ nhàn nhạt nói:

"Đám hộ vệ cũng đi theo ngươi bọn chúng không điều tra được gì sao? Không lẽ chỉ hai mươi năm bọn chúng trở lên vô dụng như thế."

Lâm Thiên Linh cứng họng nàng không dám mở miệng ra nói gì cả,chả nhẽ nói nàng điều tra ra Thánh Điện làm điều xấu.Sở Liễu quay qua nhìn về phía Lâm Thiên Linh,nàng ta sắc mặt đỏ lên,tuy nàng đã cố kiềm chế nhưng không được.

"Ha ha ha ha..." Sở Liễu cười ngặt nghẽo.

"Các ngươi giết người chúng ta cứu,các ngươi cướp bóc chúng ta cản,các ngươi tạo oán chúng ta thi ân.Ngươi hiểu tại sao bọn họ lại sợ ngươi cùng cung kính ta đến thế chứ,Lâm Thiên Linh ngươi có biết vẻ mặt của ngươi lúc này rất ấn tượng đấy." Sở Liễu nói xong lại cười bò, tám mươi năm đấu với nữ nhân này nàng ta chưa ao giờ cảm giác thoải mái như thế.

Lâm Thiên Linh móc ra một thanh kiếm chỉ vào Sở Liễu gầm gừ:

"Ngươi nghĩ ta ngu ngốc sao,chỉ một tòa thanh làm điều ác,con sâu làm rầu nồi canh.Cớ sao trên đường đi người dân đều chung một thái độ,có phải ngươi đã làm ra điều gì không"

Sở Liễu từ trong giới chỉ lấy ra một bọc ngọc thạch ném về phía Lâm Thiên Linh,nàng thả chân xuống vẻ mặt thú vị như sắp coi phim.

"Ta thi ân quá nhiều thế nên bọn họ mới như thế,ngươi thử xem đi Thánh Điện người đã trợ giúp chúng ta như thế nào." Hai chân nàng lúc lắc,tuy không thấy sau mặt nạ vẻ tươi cười nhưng có lẽ nàng đang rất háo hức.

Có danh sư tất có cao đồ,hai người hai hoàn cảnh,diễn biến hoàn toàn khác nhau nhưng bọn họ đều bẻ lại về một cụm.

Lâm Thiên Linh nhìn túi ngọc thạch,nàng sợ.

Nàng đầu óc trống rỗng,không biết chính mình nghĩ gì nhưng nàng sợ.Trước mặt đối thủ nàng không thể mất phong độ đang tính ném một viên ngọc thạch thì một luồng uy áp khiến nàng ta ngừng lại.

Sở Liễu không vui nàng quay mặt nhìn về phía trên không trung người tới.Thiên lão vẫn vẻ mặt hiền từ đi tới trước mặt hai nàng, hắn ta lắc đầu nhìn Lâm Thiên Linh sau đó quay qua Sở Liễu nói:

"Ngươi thực sự muốn phá vỡ sự cân bằng của Thánh Nguyên đại lục?"Vẻ mặt hắn trở lên nghiêm túc.

Sở Liễu không nghĩ gì cả tự nhiên hồi đáp:

"Ngài nghĩ cân bằng như thế này sẽ tốt?"

Thiên lão lắc đầu nhưng lại nói:

"Không tốt chút nào nhưng kẻ phá giải cục diện này không phải các ngươi.Hắn ta là ai các ngươi cũng có thể đoán được.Các ngươi lên tìm đến hắn rồi mới quyết định,lúc này hắn ta đang ở bên hai người đệ tử của hai người.Tìm họ kết cục mới có thể diễn ra thật tốt."