Chương 110:Băng Thần đi học

Ta Muốn Học Võ Công

Chương 110:Băng Thần đi học

Ngày hôm đó cũng không còn gì xảy ra nữa.

Sáng hôm sau Băng Thần tỉnh dậy lết ra ngoài bàn ăn thì thấy người hầu của nhà mình đứng trước cửa mới một bộ đồng phục.Băng Thần dụi mắt cho tỉnh ngủ nhìn người kia nghi vấn.

"Sáng sớm ngươi cầm đồng phục tới đây làm gì thế?"

Người này cúi đầu cung kính cười nói:

"Thiếu gia thay đồng phục nhanh ra ăn bữa sáng rồi còn tới trường."

Băng Thần cầm lấy đồng phục ngạc nhiên hỏi người hầu:

"Đi học ta tới trường làm cái gì?"

Pháp Hoàng sắp tấn thăng Pháp Đế đi học làm cái gì nữa.Băng Thần hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đi thay đồ dù sao ông bà ngoại mình cũng không rảnh rỗi kêu mình đi chơi.Mọi thứ chuẩn bị xong hắn ta đi ra ngoài bàn ăn,các món ăn đã được dọn ra đầy bàn.

Băng Thần ngồi xuống cạnh Tống Ảnh Liên bởi phần ăn của hắn ta do nàng chuẩn bị.Hắn ta nhìn về đang đọc báo ông ngoại,cùng đã thay đồng phục giáo viên bà ngoại.

Lâm Thư ăn một ít đồ ăn lau miệng rồi nói:"Ngươi lên đến trường dù sao cũng còn hai tháng nữa sẽ thi kết thúc ma pháp trung học.Không đi học nhưng vẫn cố lấy cái chứng nhận mai sau hành sự sẽ dễ dàng hơn.Còn mấy cái cháu dâu cũng đi luôn,ma pháp ta sẽ có gắng bồi dưỡng hai tháng tệ cũng đã Pháp Sư trung kỳ."

Băng Thần nhíu mày nhìn mấy cô nàng mặc đồng phục thì hỏi:

"Ta đi được rồi các nàng đi làm gì?"

Lâm Thư cùng Thiên Thanh nhìn nhau trong lòng thầm thở dài:

"Quả nhiên tiểu tử này chẳng có ý định gì với các nàng cả."

Lâm Thư gắt giọng nói với Băng Thần:

"Các nàng sớm muộn gì cũng theo chồng sẽ sống tại nơi này,lấy một cái Pháp Sư chứng nhận cũng lên làm sớm.Bốn ngươi các nàng cùng năm người tại Thiên Nguyên đều đã có hộ khẩu tại Trái Đất rồi chỉ chờ ngày sang ở thôi."

Băng Thần đang uống sữa cố gắng nuốt xong ngụm sữa cười nói:

"Bà ngoại lo quá xa rồi các ngươi xem các ngươi đã có nhà tại thế giới này rồi đấy."

Lâm Thư từ trong túi lấy ra tám quyển sổ nhỏ đưa cho bốn cô gái mỗi người một cặp sau đó ném hết một cái túi lớn cho Băng Thần.Mấy cô gái thấy một thứ gọi là thân phận chứng,trang đầu tiên có đính một tấm thẻ có hình các nàng.

Còn quyển thứ hai có tên kết hôn chứng,Tống Ảnh Liên ngạc nhiên quay qua hỏi Băng Thần:

"Thứ này có tác dụng gì sao bên trong có hình của ta với ngươi thế?"

Băng Thần cười khổ thu cái đống kia vào trong ma giới rồi quay sang nói với nàng:

"Thứ này có nghĩa ta cùng ngươi ở thế giới này đã cưới nhau trở thành vợ chồng."

Tống Ảnh Liên vui vẻ vô cùng ôm lấy Băng Thần nụ cười hạnh phúc làm cho Lâm Thư thấy thoải mái phần nào.Có lẽ tiểu tử này chỉ không có hứng thú với chuyện đó thôi chứ không đến lỗi thích nam nhân như bọn họ dự đoán.

Khác với Tống Ảnh Liên ba người kia mỗi người một vẻ khác nhau nhưng đủ để Lâm Thư cái này người già đời biết được ít nhiều.Lam Thiền chả có vẻ gì quan tâm cho lắm nàng nhìn chứng như đang xem sách giáo khoa lẩm nhẩm học thuộc.

Vũ Tình vẻ mặt thú vị nhưng có lẽ chỉ dừng ở mức thú vị thôi chứ không có quá nhiều ý nghĩ.Lâm Thiến Thiến đỏ mặt có chút lúng túng lâu lâu hơi lén nhìn cháu nàng thì rất có triển vọng.Từ Tuấn quả nhiên thông minh vô cùng,vừa trói buộc các nàng lại có thể giúp thăm dò thực hư.

Nàng không khỏi nể phục cháu trai mình vận khí, ngoài việc khi còn bé xíu xui xẻo về sau hắn làm gì cũng may mắn cả.Tất nhiên nàng đã tự động loại bỏ những lần xem mắt thất bại của hắn ta đi.Đi ra ngoài chơi vác về siêu cấp thiên tài vừa mạnh mẽ lại trung thành,đảm việc ngoài giỏi việc trong nhà.

Băng gia vệ đội cả chính thức lẫn dự bị đều có thực lực không hề kém cạnh chỉ đợi hắn tấn thăng Pháp Thần thì không ai còn dám khinh thị tổ chức này nữa.Tài sản của Băng gia cũng ngày một tăng,tuy Băng Thần phúng phí đủ kiểu nhung tài sản vẫn tăng đều.Từ Tuấn chỉ quản mười năm nhưng tài sản tổng của Băng gia tăng gấp hai lần.

Thiên Thanh con trai cũng phải hâm mộ người cháu trai của mình có thuộc hạ tài bả,khi kinh doanh gặp khó cũng có lần phải hỏi ý kiến Từ Tuấn.Băng Thần cũng biết điều đó,Từ Tuấn mang tiếng thuộc ra nhưng lại giống như cái ca ca luôn đi theo sau đỡ khi hắn ta ngã.

Cũng nhờ hắn ta Băng Thần từ bé dù cho làm sao an toàn cũng luôn được đảm bào.Những thứ Băng Thần cần hay hắn muốn đều được Từ Tuấn dùng mọi cách đưa đến tay.Nhưng quả thật Từ Tuấn quan tâm quá mức khiến cho những người có ý định tiếp cận Băng Thần đều phải e dè.Không những thế còn khiến cho chính Từ Tuấn cũng cô đơn dù tuổi đã ba mươi.

Cả cuộc sống cùng niềm vui thú của hắn đó là đi sau lưng nhìn Băng Thần lớn lên ngày một trường thành hơn.Mười ba năm bất cứ lúc có thực lực hay vẫn còn như người bình thường.Dù mưa nắng hiểm nguy hắn vẫn đi sau lưng Băng Thần,hắn đôi khi tự hỏi tại sao mình phải làm như thế.Nhưng chưa bao giờ hắn tự trả lời được chỉ có nhìn bóng lưng đó tiến lên mới làm mình vui vẻ.

Lúc này Từ Tuấn đang ở nhà vui vẻ ủi bộ quần áo đồng phục Băng gia.Trên lầu một cô gái trẻ đi xuống thì Từ Tuấn bỗng nghiêm túc lên tiếng:

"Từ Hoa ngươi xuống đây ta có chuyện cần dặn dò."

Từ Hoa hơi buồn ngủ nhưng vẫn đến bên người Từ Tuấn muốn nghe xem hắn ta nói cái gì.

"Hôm nay thiếu gia đến trường ngươi thay ta quan sát tất cả những nữ sinh muốn tiếp cận ngài ấy.Viết chi tiết thành danh sách rồi đưa cho ta, ngoài ra bên người hắn có bốn nữ nhân ngươi không cần để ý đến bọn họ làm gì.Những người này đã lĩnh chứng cùng thiếu gia chính thức trở thành phu nhân của Băng gia ngươi gặp họ cung kính chút nghe chưa."

Từ Hoa lập tức tỉnh táo vỗ bàn nói:

"Huynh nói gì cơ Băng Thần huynh ấy có tới bốn người nữ nhân,nhảm nhí đại phu nhân phải do ta nắm giữ mới đúng."

Từ Tuấn bĩu môi khinh bỉ nói:

"Trước kia không chịu sớm ra tay đã nghiện rồi còn ngại.Ta nói cho ngươi biết bốn người đó còn không phải đại phu nhân,ngươi bây giờ muốn chen chân thì đã trễ.Nếu muốn mang danh thập phu nhân thì cứ việc truy thiếu gia nhưng ngươi còn chưa đạt tiểu chuẩn ta đưa ra đâu."

Từ Hoa nằm ra ghế sa lông phẫn uất gắt gỏng:

"Các nàng thì chắc hơn ta sao?"

Từ Tuấn bĩu môi nhìn nàng lắc đầu nói:

"Các nàng có hơn ngươi hay không đi lên trường nhìn nhan sắc cùng hình thể của các nàng rồi hãy phát biểu.Riêng về thực lực các nàng đều tầm cỡ Pháp Đế ngươi cái này Pháp Vương không tính tiền,một người trong các nàng đều có thể đánh một trăm cái như ngươi. Ngươi luyện Vũ Đạo cũng lên biết sự kinh khủng của nó các nàng đều là thiên tài đến từ thế giới kia."

Từ Hoa bị đả kích úp mắt xuống ghế thì một nữ nhân từ trong phòng đi ra trên tay có ôm một đứa bé.Người này tên Dương Hân một trong những thân vệ của Băng Thần thực lực chỉ xếp sau Từ Tuấn.

Cách đây hơn một năm Từ Tuấn bảo tìm được thuốc khiến thiếu gia có thể một lần có thai kêu nàng tim đối tượng thử nghiệm.Vốn thích Từ Tuấn đã lâu thế lên nàng quyết định hạ thuốc luôn hắn thế nên mới có đứa bé này.Từ Tuấn gấp áo lại cẩn thận xong đến bên nàng từ tay nàng tiếp lấy đứa bé yêu thương nói:

"Ngươi phải mau lớn lên,thiếu gia sẽ có tiểu thiếu gia đến khi đó mong ngươi giống như cha bảo vệ ân nhân đến tận sau này."Dương Hân không phản bác gì cả,đã có thể gia nhập thân vệ tư tưởng trung với Băng gia phải đến mức gần như tận cùng.

Nàng vẫn nhớ như in nhiều năm về trước khi nàng khó khăn nhất không cha không mẹ sống chung với một đám trẻ giống như nàng.Người đi tơi vươn tay ra với các nàng,thiếu gia lại luôn vui vẻ dù cho thân thể có bao nhiêu yếu kém vẫn chưa từng giận cá chém thớt lần nào.

Hắn như tia sáng chiếu sáng màn đêm,hóa thành thiên sứ cứu rỗi cuộc đời bọn họ.Được đi sau lưng bảo vệ hắn trở thành vinh hạnh đối với bọn họ.Nhưng tiếc thay chỉ có Từ Tuấn mới có đủ thực lực để đi sau lưng của Băng Thần thôi.

Nàng hiểu đối với Từ Tuấn khái niệm bảo vệ của hắn đã vượt qua những người khác xa.Ban đầu nàng coi hắn như đối thủ cạnh tranh nhưng về sau nàng càng hiểu sau đó yêu hắn từ lúc nào không hay.

Tuy hắn lúc nào cũng nghĩ về thiếu gia nhưng vì có cùng một mục tiêu thế lên chỉ cần những lúc như thế này hắn quan tâm nàng một chút đã tốt lắm rồi.Nàng nghe nói thiếu gia đã khỏi bệnh nếu không phải vướng đứa trẻ thì nàng đã theo Từ Hoa đến trường học.

Băng Thần lúc này đang ngồi trên xe hơi chán nản vô cùng nhìn ra ngoài cửa sổ.Không biết một năm trôi qua trường học có gì khác không hay vẫn chán như xưa.