Chương 23: Đoạt Xá

Ta Đi Cổ Lan Đại Lục

Chương 23: Đoạt Xá

Trần Hùng hồn sau khi nghe lão đầu giảng giải thoát ly Hồn thạch phương thức, nhận hung tin. Diệt trừ thủ hộ giả, thượng cổ Tinh Hồn đại trận tự khắc phá.
- Thủ hộ giả ưa thích huyết tinh, có thực hồn khả năng...

-Nó đến...


Trần Hùng tai nghe nơi xa vọng dã thú bén nhọn âm, bên cạnh lão nhân run rẩy lời xác nhận. Xua tan màn đêm nơi xa huyết tinh dã thú hiện, huyết biên bức song giác vặn xoắn tà ác, hiếu sát mắt chằm chằm Trần Hùng vị trí. Đối diện Huyết Biên Vương lao tới, cực hạn nhanh nha cắm hắn thần hồn, linh hồn thương tổn khôn cùng vạn đau khổ.

-Cảnh báo xâm nhập...Cảnh báo xâm nhập....


-Dữ liệu nguồn xâm phạm, yêu cầu đồng hóa...

Hệ thống cấp cảnh báo, Trần Hùng với lấy tia sinh cơ, hét lên đồng ý thời điểm. Ngũ giác biến mất lâm vào chờ trạng thái, phía trước tại duy nhất hệ thống dữ liệu.





Bất Tử Hồn từ trong suy tư thoát ra, hắn không tìm thấy thanh niên kí ức, lạ lùng thân thể mang đến chút thích thú sở hữu. Nhìn đến Linh Hồn thạch quang mang bất ổn.

Bành

Linh Hồn thạch bạo từ bên trong, giam cầm hồn thể tràn ra rỗng không gian, từng cái siêu thoát vào thiên địa. Bất Tử Hồn nhìn Huyết Biên Bức vương nằm trên đất, cười lớn.

-Huyết thể đại thành hồi phục, tìm đến ta nhị thể xuất thế hoành thiên hạ.....



Linh Vương Bất Tử Hồn tính toán dùng nhân thể một đoạn thời gian, không ngờ thiên địa quy giúp một bước, cười khặc khặc vận dụng Quy Hồn thuật, hắn mệnh pháp đoạt xá. Tay chạm Huyết thể thời điểm, vô tri vạn năm Huyết Thể mở mắt khóa hắn tay.
-Huyết thể, ngươi......?


Phụt

Huyết Thể tay xuyên thanh niên thân, máu tanh vùng vẫy bộ dáng kích huyết sát khí ẩn nấp. Huyết thể hung mãnh cơn khát trào, hút khô thanh niên nhân.
-Khặc khặc thông linh thi, ta nghịch thiên a ….


Thanh niên gục trên đất, vô hình Bất Tử Hồn xuất nhân thể bay đi. Huyết tay đưa tới bắt lấy nuốt. Bất Tử Hồn Linh Vương lạc vào vô tận không gian, chung quanh chỉ có màn đêm bầu bạn, bên cạnh quanh quẩn quái âm, vạn năm tồn tại chưa từng nghe qua.

Bíp bíp bíp



Trần Hùng thoát khỏi huyết sát khí ảnh hưởng, thở dài nhìn quỷ dị tà ác dáng dấp.
-Vô diện..



Huyết thể vận dụng bí kĩ, quen thuộc thân thể mô cơ thay đổi. Ngũ quan suất ca Trần Hùng trở lại, nhìn cô nàng nằm một góc bước tới.
-Lan tỉnh, là ta đây.


Miêu Lan mắt động mở, nhìn quen thuộc thanh niên cười, nàng liên hoàn thủ đánh tới tấp.

- Sao ngươi đánh ta a.



Trần Hùng ngơ ngác chịu đựng, hẳn là tên khốn Bất Tử Hồn ra tay. Bất Tử Hồn quả lợi hại, siêu vong vẫn mang tới hắn phiền phức. Đối mặt cam chịu thanh niên, thủ chưởng lực hóa mềm vuốt ve.

-Đến xem gấu đen thế nào.



Trần Hùng khoảnh khắc nhận ra, cô nàng lệ tác động thâm tâm, nghiến răng quyết không để nguy cấp hiện. Trình Cơ tỉnh dậy ngơ ngác cầm Linh Hồn thạch mảnh vỡ. Hắn ước ao tan tành, nhìn Trần Hùng ngoài xa, ghi thêm đại hận. Đoàn người mau chóng rời Mạc Nha Quật, bên ngoài đại sơn hiện đông đúc nhân bàn tán.

-Nghe nói bên trong ác linh hiện, Mạc Nha Quật thanh trừng sớm kết thúc.



-Cũng phải thôi, Tam thức cảnh võ giả khó thắng ác linh vây...



-May mắn ta thu hoạch không tệ a..



Mạc Nha Quật biến cố đến tay cao tầng Bình minh học viện, chấn động sinh ý Diễn luyện thạch với Nhân Vực, viện trưởng học viện trung gian mặt mũi quan trọng, cao tầng trưởng lão cử đệ tử điều tra. Vài ngày tiến hành, sâu bên dưới Mạc Nha Quật, Lâm Tĩnh nhìn Linh Hồn thạch mảnh thu được, suy tư cầm lên lệnh bài Trình Cơ danh, thu vào hắn trữ vật túi quay đi.

-Lệnh bài sự việc, không xuất hiện được chứ.


-Tĩnh huynh an tâm, chúng ta biết phải làm gì a.



Trần Hùng nhấp một ngụm trà thở dài, trở về không lâu hắn nhận thấy nàng khác lạ, quay sang mắt phượng trộm nhìn bên cạnh.

-Lan có chuyện gì mau nói, nhìn ta ngứa ngáy..



Thoa lên chữa thương cao, Miêu Lan đứng dậy nói.

-Ngươi đừng để bị thương, ta...



Trần Hùng mỉm cười nhìn bánh bao mặt, khó tả cảm xúc hoành hành ngang dọc hắn thân thể, dang tay ôm lấy yên bình, đồng điệu cảm xúc bất chợt âm phá mất.

-Ta buồn ngủ a...



Trần Hùng nghiên người nhìn nàng đỏ mắt. Mắt híp suy tư, kéo mãnh thú ẩn nấp nơi huyết quản, trực chờ quật khởi. Tiếc thay trớ trêu số mệnh, Huyệt Thể áp đặt tình cảm lằn ranh. Trần Hùng kiểm kê dòng trí nhớ hỏi

-Hôm trước kể chuyện đến đoạn nào a?



-Là Dậu tỷ quyết định bỏ trốn a..............



Đêm khuya Trần Hùng thở dài nhìn nàng yên giấc, phát huy truyền thừa cơ hội mãi không thành. Trần Hùng không được, Huyết Thể tà ma vật. Càng nghĩ càng tối tăm tương lai, hành hạ hôm sau bụp mắt thanh niên.

-Hùng, theo ta đến học viện chơi không?



Bình Minh học viện đa thế lực, Sư Lĩnh, Xà Lĩnh, Vạn Chân thương hội. Ưng lão lánh đời không màn thế sự, viện trưởng học viện phân Miêu Lan dược điền quản sự.Trần Hùng nhíu mày, học viện môi trường đấu đá nội bộ hắn không thích.

-Học viện? ta không nhịn được, ra tay đánh người thì sao....



Miêu Lan nhớ đến học viện truy nã thanh niên bảng, mặt cười rạng người nói hiển nhiên suy nghĩ.

-Dám gây chuyện nhân, ta đánh hết...



Đoạn đường đến học viện băng qua Tượng gia võ đường, Trần Hùng tiện đường giải quyết tiểu đệ uất ức, lời A Lý gai thịt đâm Trần Hùng bao lâu ngứa.

-Huynh đệ, hiện không có chiêu sinh a.



Chú ý bên cạnh nữ nhân, nhận ra quen nhân thủ vệ ca mỉm cười thân thiện.

-Lan tiểu thư đợi ta thông tri.



Chờ không bao lâu hối hả tiếng bước chân truyền đến, Lâm Sung lung lay chạy ra thở dốc.

-Lão đại, mau xem Thạch Sơn hắn,....



Theo Lâm Sung vào tiểu viện khu, Thạch Sơn đầu đội thùng gỗ, tay treo hắc thiết. Luyện công tư thế nhật thiêu khô khốc nhân, phía trước Tượng Ly tay roi đứng. Thấy chịu đựng mắt Thạch Sơn, Trần Hùng nghiến răng bước đến.

-Dừng lại.



Lâm Sung tháo bỏ khổ vật cho huynh đệ, đón Thạch Sơn yếu đuối châm tới nước, quát tới Tượng Ly.

-Thô thiển nữ nhân, ngươi muốn giết hắn sao....



-Ly cô nương, ta muốn lời xin lỗi.



Tượng Ly mắt chưa từng nhìn đến Trần Hùng, bước đến kéo Miêu Lan đến nơi khác trò chuyện. Thạch Sơn uống nước tỉnh táo gượng người dậy cười khổ.

-Lão đại, Ly cô nương có chút nghiêm khắc, nhưng không tệ luyện thể a.



-Thạch Sơn, ngươi muốn chết sao.



Thạch Sơn ổn trọng nhất tiểu đệ nhân, Trần Hùng híp mắt nhìn Thạch Sơn từ trên xuống dưới, không lẻ mầm tình cảm nhú chồi non.

-Đã ngươi yêu thích cứ tiếp tục, có gì ta lão đại lưng chống. Lâm Sung ngươi thế nào?



-Tên ngố Thạch Sơn tại, ta lo lắng hắn luyện chết a.



Trần Hùng gật gù vỗ vai Lâm Sung, tên này nóng nảy cá tính nổi, quý trọng bằng hữu chân thật.

-Lửng huynh đệ thế nào...



Lâm Sung buồn bã hóa căng mí mắt, rít lên chửi đổng.

-Vận khí chó má, Diệp tiểu thư ôn nhu nuôi bọn hắn béo tốt a.


Vả mặt Lâm Sung hạn chế không yên mồm tật xấu, Trần Hùng sờ cằm suy tính nói nhỏ.

-Chọn một ngày tươi đẹp, Di Hương Các bàn đại sự.



Lâm Sung ôm mặt nghe lời đại lời, người như nở hoa. Hắn bức bội cơ hội giải tỏa, cười khúc khích xu nịnh.

-Lão đại anh minh...



Ra khỏi võ trường nhìn phía trước hai nữ nhân tán chuyện, bước đến đối diện Tượng Ly nữ tử.

-Ta không muốn thấy bọn hắn thương tổn, cô hiểu chứ?



-Ngươi không vừa ý, mặc kệ ngươi.


-Hùng, đi a



Miêu Lan thấy không ổn không gian, vội vàng từ biệt thân tỷ muội, xệ mặt kéo Trần Hung rời khỏi Tượng gia võ đường, miệng nhỏ hờn trách nhân.

-Ngươi không mềm mỏng chút sao, Ly muội muốn tốt cho bọn hắn thôi.



Trần Hùng thở dài, huynh đệ hắn vô thượng quân tử nhân, nỡ lòng đày đọa khắc khổ hủy bọn hắn suất khí. Nữ nhân mắt đui mù hắn không thể giải thích.

-Thôi bỏ đi...