Chương 22: Thượng Cổ Bất Tử Hồn

Ta Đi Cổ Lan Đại Lục

Chương 22: Thượng Cổ Bất Tử Hồn

Trần Hùng mở mắt nhìn bên cạnh cốt thi, nhếch mép lão ca tại nguy hiểm khó triển. Đảo mắt nhìn nơi xa bất tỉnh Miêu Lan, nộ khí nhiễm căn nguyên thi độc chạy dọc huyết quản, nhân thể run rẩy hằn gân guốc dữ tợn.
-Nàng thế nào?

-Hồn lực quá độ thương tổn, khốn kiếp quỷ vật....

Trình Cơ lung lay đứng dậy chửi đổng, nhìn Trần Hùng bộ dáng nuốt một ngụm, quay sang trút nộ khí vào cốt thi vụn. Trần Hùng ôm lấy nhỏ nhắn thể chờ đợi. Thời gian qua mau, cảm nhận có động tập trung mắt phượng hé mở.
-Nóng quá, buông ta ra a...

Trần Hùng nộ khí hóa ho khan, nhân căng thẳng nhiệt độ, quý bằng hữu chớ nghĩ bậy suất khí nam nhân.

Thả xuống cô nàng an tâm, cầm lên Hắc sắc cốt vun, mày nhíu chữ bát quay sang Trình Cơ.
-Trần huynh theo ta biết, chưa từng có thi nhân tại Mạc Nha Quật a...

-Ngươi có nghĩ, Ma Thú nhân dạng tồn tại?

Trình Cơ trợn mắt nghĩ đến thông linh Ma Nhân tình huống, hắc ám mờ mịt tương lai, lập bập run run mồm.
- Trần huynh ý là, thi nhân không phải duy nhất tồn tại.....

Trần Hùng nhớ thi nhân kéo đi thời điểm. Hắn lo lắng ác vật phía sau mưu đồ, phải tìm hiểu ra đề phòng đối sách.
-Ta phải xuống sâu bên dưới...

-Ta không...

-Ngươi muốn thấy Ma nhân phá Mạc Nha Quật phong ấn, sinh linh đồ tháng khung cảnh?

Trình Cơ yên lặng nuốt một ngụm ra quyết định. Phong ấn suy yếu theo thời gian, trọng trách nam nhân Thú Quốc hắn vươn vai lãnh.

-Trình huynh an tâm, đại biến lập tức thoát ly.

Đoàn người lần theo thi nhân phương hướng, xuyên qua nhỏ hẹp lối đi, hiện cổ lão huyết địa. Miêu Lan đành chờ bên ngoài, yếu đuối trạng thái không cho nàng lơ thập bội huyết mùi.
-Hùng, ngươi cẩn thận a....

Vỗ về gấu đen nhờ hộ chăm lo, Trần Hùng bước đến phía trước. Đạp lên huyết địa hướng đến trung tâm thi sơn vi trí. Trần Hùng cảm nhận trong người thi huyết đồng loại kêu gọi, vững tâm cảnh khom người vận linh năng. Hàn mang xoắn ốc phụt trên tay, xuyên xuống sơn thi. Gác qua chung quanh thi mắt trợn tròng dòm ngó, xuyên phá tay chạm đại địa. Trở lại xem xét cô huyết cổ tay mức, nhíu mày suy tư.

-Hùng, ngươi ở đâu?

Đưa mắt qua thanh âm phía sau truyền đến, Miêu Lan trắng mặt chập chững bước tới.
-Đừng mắng a, ta bên ngoài không yên tâm...

Trần Hùng cười khổ vẫy tay gọi đến, chú ý Hắc Hùng mi tâm ẩn hiện ấn ký. Nhanh chóng quang mang hóa đỉnh phongkhi họ đến gần. Hư ảnh Long Hùng vụt khỏi giới hạn ấn ký, trên không trung bá đạo Long Hùng phụ gấu đen thể. Hùng gầm hướng thi sơn gào thét, yên tĩnh không gian vỡ. Đáy sơn thi quỷ khiếu nhân gian, Oán hận quy nhất, vong hồn quy hồi tứ phương hướng, hóa hắc kình vụt đến Long Hùng. Trần Hùng bên trên sơn thi, tai nghe cầu sinh mạt lộ kêu than, đoạt bảo tương tàn đại bi, ai oán thế thái nhân tình... Phẫn uất bùng nổ nuốt chửng hắn tinh thần.

Miêu Lan đứng dưới Long Hùng chính khí che chở, nhìn trên sơn thi Trần Hùng vặn vẹo lạ lẫm cười. Nghĩ đến tình lạc mất bản ngã tình hướng, lệ trào hết sức hét.

-Hùng, ngươi phải tỉnh táo.....

Đáp trả nàng là dã thú gào ác linh chi phối, Miêu Lan nhớ đến khoảnh khắc bên hắn, cắn nát môi máu nàng không muốn mất. Vững vàng chân bước ra chính khí vùng, dáng nhỏ tựa sương mai mặc hắc phong cắt chém, bước chân thiêu đốt sinh mệnh lực lên sơn thi, siết chặt điên dại thanh niên.
-Hùng, ta đây mà.......

Trần Hùng ý thức luân hồi, tuyệt cảnh vạn sát tâm. Hắn bất lực một góc không lối thoát, quen thuộc âm yếu ớt chìm trong vạn quỷ khiếu, chú tâm lắng nghe bền bỉ, hắn nhận ra nàng.
-Lan...

Một luồng rực cháy lan hấn thân, đập tan lạnh lẽo cảm xúc. Trần Hùng dương khí đại thịnh đẩy ác linh xuất hắn thân thể, bay lên không trung hiển hóa bản thể Huyết điểu hồn. Tà ác hướng xuống gặm Trần Hùng thể xác.

-Giết..........

Trần Hùng hét to xua quấy nhiễu, híp mắt kéo cô nàng vào lòng tránh Huyết Hồn điểu công phạt.
-Ta giúp các ngươi tâm nguyện.

Trần Hùng từ trong ác linh thoát, hắn biết đại lượng oán linh tâm nguyện níu trần thế. Huyết Nha điểu khựng trên không trung bất định, quỷ điểu âm tách riêng biệt khiếu loạn tinh thần nhân, thân điểu tan thành từng luồn hồn phách kêu than.

Ác Điểu hội tụ bách hồn vạn thù hận, Trần Hùng lời nói đánh thức oán linh khát khao, tà linh mê hoặc, lệ quỷ giam giữ mất đi bãn ngã. Oán linh hồn phách phiêu đãng hội tụ, hiển hóa cường đại hồn ảnh đại hán tử mờ ảo. Đại hắn hồn lực khuấy đảo âm dương, hắc phong đối đầu đồng quy vô tận, ác linh tháo chạy nhập sơn thi đáy.
-Bên dưới tử con đường, thanh niên mau rời đi, định chúng ta lời hứa.

Trần Hùng gật đầu nhìn Đại hán hồn tan biến, nhìn qua đẫm lệ mắt Miêu Lan bịt tay nấc, mỉm cười sờ lãnh lẽo mặt.
-Đừng khóc, là ta sai a.....

Trần Hùng lời càng khiến nàng dữ dội khóc, vỗ về nữ nhân dùng chân thành nhất biểu hiện. Nghiêm mặt sờ gấu đen thân thể, hắn biết Long Hùng hư ảnh hiện gấu đen nguy kịch thời điểm.
-Cám ơn...

-Hùng, chúng ta hồi gia a....

-Nàng biết phong ấn giải hệ quả chứ

Thấy cô nàng im lặng bộ dáng, Trần Hùng thở dài. Hắn nỗi lòng đắn đo khó nên lời, oán linh lời xác định bên dưới tồn tại tà ác chủng, hắn cầu huyết thi hấp thụ thiếu sót, tà ác chủng ấu kỳ sức mạnh.
-Trình huynh, giúp ta dời sơn thi....

Trình Cơ biết đối mặt quỷ dị nguy cấp, cắn răng theo Trần Hùng tới cùng. Hắn không muốn Thú Nhân quốc lâm đại họa, dùng hắn mạng đổi mong manh hy vọng, hắn không hối hận. Theo sơn thi hạ thấp đáy hiện cô huyết hồ, Trần Hùng nuốt một ngụm, bao nhân tận số mệnh ta ác chủng mưu đồ. Thở dài lấy ra đào đất cụ ném qua Trình Cơ.
-Hùng, để ta giúp một tay.

Trần Hùng nhìn nàng đôi mắt, gật đầu. Miêu Lan hít sau một hơi tay ngọc cắm huyết hồ, nhắm mắt hồn lực câu thông quyết. Theo dáng nhỏ run đôi nhịp, tinh huyết dạt sang hai bên, bên dưới đại địa hình thành lối đi.
-Bám lấy ta

Đoàn người theo phía sau Miêu Lan, tiến vào âm u lối. Trình Cơ nhìn phía sau đại địa tự hành lấp, thở dài.
-Linh sư kì diệu khả năng a.

Trần Hùng lo lắng nhìn cô nàng ướt đẵm mặt, kinh thiên khả năng trả đại tiêu hao, hắn nghiến răng quy ma vật tội.
-Hùng, phía trước có gì đó.

Tầm mắt xuất hiện rỗng không gian, Trần Hùng mở trữ vật túi, châm đuốc soi rọi chung quanh. Lơ lững trong suốt tinh thể thu hút họ, Trình Cơ báu vật kiến thức hơn người nhận ra, trợn mắt hét.
-Ta thiên, đại... đại Linh hồn thạch a..

Linh Hồn Thạch, thiên tài địa bảo sinh cường giả mộ địa điều kiện. Bảo thạch chứa cường đại hồn lực, trợ Linh Sư khiển thiên địa linh khí. Bảo vật trân quý được Đại Tượng sư gia công, thành tuyệt phẩm tử kim trang bị. Nhìn Miêu Lan đỏ bừng mắt phấn khích, cùng Trình Cơ trợn trắng khó thở bộ dáng, Trần Hùng sờ cằm xác định đồ tốt. Ngăn hai người xung động quá khích, cảnh giác tiến đến gần. Có thiên địa bảo ắt có họa hung nhân, hắn không thể buông lỏng tinh thần,
-Khặc khặc, ngươi nên vinh hạnh phục vụ ta.

Từ bên trong Linh Hồn Thạch khẽ tắc nghẽn cỗ lão cười, quang năng hồn thách bắn đến, nhập mỏng manh tinh thần. Trần Hùng đơ cứng thân thể xoay, nhìn cô nàng cười khổ.
-Ta không xong....

Linh Hồn thạch tỏa cỗ lão trận văn, định một vùng không gian. Trần Hùng xuất hiện tại đen tối nơi, nhìn phía trước hư vô, hiện thân quen Phu nhân.
-Hài tử, ngươi không nên đến đây.....

-Khặc khặc

Trần Hùng nhìn ra bên ngoài trận pháp tường, màng sáng lờ mờ vạn bóng biên bức quỷ dị. Cảm nhận trận quang bất định, ngơ ngác quay sang Phu nhân hư ảnh.
-Tàn Phong ấn thời điểm, Thượng cổ đại ác Linh Vương Bất Diệt Hồn thoát khốn. Một hồi phong ba giáng lâm, ta truyền nhân đừng khuất phục.

Tàn hồn Phu nhân hóa luồng sáng nhập mi tâm Trần Hùng. Phong ấn mất trận linh chống đỡ, vô tận Huyết Biên Bức đập vỡ trận pháp, bay đến cắn xé Trần Hùng thần hồn chia năm xẻ bảy. Ma âm xâm chiếm sâu thẳm linh hồn, cầu sinh khát vọng yếu ớt kháng cự. Thượng cổ đoạt xá, không cho non nớt hồn phách cơ hội. Vô hình xích khóa Trần Hùng tứ chi, kéo hắn đến vô tận bóng tối.

Trong cô độc đau đớn, tàn hồn Phu Nhân ươm mầm hư vô trí nhớ, gạt bỏ đau khổ, xua sinh tử sợ hãi.
-Truyền nhân, ngươi phải vượt qua.....

Phu Nhân âm tan vào hư không. Trần Hùng linh hồn tự chủ tỉnh, phía trước bóng tối vang nhân âm. Trần Hùng vùng người phá vô hình trói buộc, theo âm thanh dẫn đường. Trong bóng tối xuất hiện loạn động hồn phách đóm sáng, chú ý trung lâm mờ ảo lồng giam cầm, bên trong lão đầu nhắm mắt tựa đại hán ba thành dạng
-Lão nhân gia nghe ta chứ.

Lão nhân mắt mỏi nhìn ra bên ngoài, già nua sầu bi mặt đứng bật dậy.
-Thanh niên ngươi tại, chúng ta thân nhân làm sao....

Trần Hùng nhìn chung quanh hồn thể bất động như hiểu lão nhân lời nói, không còn động lực chống đỡ thiên pháp. Lão nhân thở dài não nề, chợt nhận ra thanh niên khác thường tình huống, quát tới.
-Làm sao ngươi thoát Hồn xích, mau qua đây.

Trần Hùng khó hiểu tiến đến gần lồng giam, cảm nhận một lường mãnh liệt đói khát quét qua chung quanh. Thinh lặng chờ qua đi, nuốt một ngụm quay sang lão đầu.
-Nó là Huyết Biên Bức Vương, Thủ vệ Linh hồn thạch...



Bên ngoài Linh Hồn Thạch không gian. Trần Hùng mở chiêm nghiệm thời đại mắt, nhìn xuống lệ tràn nữ nhân ôm ấp, khó chịu chưởng văng vướng víu. Ngẩng dầu hét lên cỗ lão tâm.
-Tiện nhân, ngươi không đấu lại ta....

-Trần tặc tử, làm sao đánh ta muội tử.

Trần Hùng nhếch mép nhìn Trình Cơ hung hăng bước tới, đòi muội tử công bằng. Thể cốt âm liền hồi vang, xuất quyền đập văng Trình Cơ ngơ ngác. Cầm bên hông hôi sắc ngọc bội ngửi.

-Thứ này có tên đó mùi?