Chương 20: Ưng Chinh, Ưng Gia Gia

Ta Đi Cổ Lan Đại Lục

Chương 20: Ưng Chinh, Ưng Gia Gia

Hôm sau xe ngựa rời khỏi Bình Minh thành, theo tay gấu đen đánh ngựa, con xe lao về phương đông. Dừng lại trên tiểu trấn đường, Trần Hùng bước xuống cố định xe ngựa, chú ý gấu đen khịt mũi liên hồi, hắn tập trung ngửi trong không gian ẩn hiện dụ hương xuất phát từ trước mắt quán nước, lao theo cô nàng dáng người vào bên trong.



-Gia gia..



Bên trong lão nhân đặt lên bàn thức ăn đĩa, mềm mại thân thủ khác hẳn họm hẹm dáng vẻ, đón cô nàng lao đến, mặt cười vui thích khựng lại nhìn phía sau thanh niên hói mái đầu.

-Nha đầu, tên này ngươi thích?...



Trần Hùng đối mặt lão nhân mắt, sắc bén vô hình lưỡi kiếm kề cổ dựng gáy, cảm nhận cô nàng lúng túng đến lúc suất ca thể hiện, miệng cười xu nịnh lão gia tử.

-Lão gia mắt sáng thiên cổ thời, tiểu tử xin phép đoạt chất nữ lão tâm.



Đau nhói xuất hiện bên hông làm Trần Hùng giật người, quay sang nhìn Miêu Lan vươn nanh khoe vuốt hung hăng hướng hắn nói nhỏ.

-Ngươi hay quá ha...





Nhìn thanh niên vui đùa niềm hạnh phúc, Ưng lão thở dài nặng nề, lão một đời lo lắng Thú Quốc an nguy, buộc bản thân nghiêm khắc lơ là bao nuối tiếc thanh xuân. Ưng lão mắt hiền hòa nhìn chất tế thô bỉ dáng dấp, gật đầu. Thú Nhân tinh thần thanh niên có.



-Tốt thanh niên, nha đầu ngươi ra kia ăn, gia gia nói chuyện một chút..



Miêu Lan hiểu bị gia gia đuổi khéo, có đầu đất quên ta nha đầu a. Buồn bã bước đến đại tiệc, chấp tay niệm thanh thủy, tay thi triển đường quyền ăn cho nguội muộn phiền. Bên kia cuộc nam nhân chuyện trò, Ưng Chinh hài lòng nhing Trần Hùng, dáng dấp tựa lão năm xưa mị hoặc chúng sinh.



-Tiểu tử ngươi muốn biết gì, tâm thần không yên làm sao bàn hôn sự.....



Trần Hùng mắt trợn to lão gia có chút nhanh, suy tư hỏi trong lòng nghi vấn.

-Lão gia, ta muốn biết Bách Linh thể căn nguyên.



Ưng gia gật gù, nha đầu cố sự nên nói thanh niên biết, hồi tưởng kí ức cũ.



-Hai mươi năm trước, một đêm hỗn loàn sau đại địa chấn tai ương. Trà quán đón một tên thanh niên bí ẩn trùm kín người y phục, ta vận dụng Ưng Nhãn phát hiện, bên trong xích một đầu tiểu miêu gầy yếu thơt. Ta giao đấu trăm hiệp bất phân thắng bại, thế chuyển khi nhật thời gian đến, hắn lo sợ chúng nhân ánh mắt, bỏ lại tiểu miêu thoát đi.



-Ưng gia, tên đó có đặc điểm nhận biết?



Ưng Chinh hàng chân mày nhíu chặt suy tư, quay sang thanh niên, nghiêm mặt nói.

-Ta trai tráng sức không thắng, ngươi không phải hắn đối thủ.



-Ưng gia an tâm, ta biết lượng sức.



-Ta nhớ có thứ lạ lùng giao đấu lúc, ta Ưng Trảo kéo sâu vết thương, thanh niên lập tức hồi tựa ban đầu, hẳn hiếm hoi luyện thể đỉnh phong võ nhân.



-Ưng gia cảnh giới hiện tại thế nào a?



-Đỉnh phong bậc thầy cảnh..



Trần Hùng thoải mái tư thế chuyển khép nép dễ bảo dạng, trước mặt hẳn là đỉnh tiêm lão quái a. Ưng Chinh gật đầu hài lòng thanh niên thái độ, trong tay xuất hiện ngọc bình nói.

-Muốn sức mạnh phải chịu đựng, thế nào tiểu tử?



Trần Hùng chăm chú Ưng gia tay khai ngộc lộ nắp, ngón tay chuyển động kéo ra lơ lửng hoàng sắc tinh huyết, xuất thế huyết bên trong Ưng khiếu tai đau nhân.

- Nha đầu lựa chọn, ta Ưng Chinh tuyên bố, ngươi là kế tục Ưng gia nhân, đón lấy.



Ngón tay cong lại tụ linh năng bắn tới tinh huyết. Huyết tinh cắt xé không gian nhập mi tâm Trần Hùng trong chớp mắt, một luồng đau dại ập đến hắn thể nội, dằn vặt Trần Hùng quằn quại bò.



Aaaaaaa

Trần Hùng âm khiến bên kia Miêu Lan hoảng hốt chạy đến.

-Gia gia, hắn thế nào a..



-Yên tâm nha đầu, đây là hắn khảo nghiệm. Nha đầu người không tin hắn sao?





Vài canh giờ qua Trần Hùng thoát khỏi đau đớn mở mắt, nóng nảy cơ thể bức bách, bắt cóc nước cạn một hơi. Tỉnh táo nhận thấy khác biệt, ngũ giác đột phá khả năng giới hạn. Mắt xuyên không gian đến nơi xa, Ưng gia sờ gấu đen lông, gật gù.

-Tiểu tử ngươi tỉnh, hắc hùng có khác lạ...



Trần Hùng chân đạp phong trích tiên bước đến, đầu suy tư gấu đen cố sự biến đổi.

-Ưng gia, trước đây ta vượt Xà Lim đại mạc xuống phía nam, phát hiện lòng hoang mạc Bách thú tượng....



Truyền thừa sự việc hắn không nhắc tới, tôn trọng tiền bối các đời Xuất Trần phái bí mật a. Ưng Gia nghe câu truyện, mắt sáng tỏ hét.

-Ưng gia bắt nguồn từ Hóa Thân Ưng thần thú, tổ điển ghi chép khắc họa thập nhị Tổ thú dạng. Bao năm mò kim đáy bể, cuối cùng tìm được an táng Tổ thú địa, không phụ liệt tổ liệt tông...



-Tiểu tử phúc tinh thân, Hắc Hùng hẳn dung nhập hạt giống sinh mệnh truyền thừa......



-Cuờng đại thú tộc quyên sinh, hội tụ bỗn nguyên sinh mệnh lực, hóa thành hạt giống sinh mệnh truyền phía sau thế hệ. Mặc thời gian pháp hao tổn bên trong kí ức, huyết mạch lực không mất.



Trần Hùng đưa mắt nhìn lão đầu vui vẻ lẩm bẩm, nhăn nheo tay nâng y phục chấm lão lệ, hắn nghiến răng nhói trong lòng.

-Ưng gia, lão vừa rồi tinh huyết...



-Tiểu tử giúp ta hoàn thành dang dở tổ huấn, làm rất tốt.....



Khục khục



Ưng chinh ho khan, nghịch mắt cười nhìn thiên nhai.

- Mạc Nha Quật thanh trừng chiến đến, ngươi đi cùng nha đầu tham gia.



-Mạc Nha Quật là thế nào lão gia.



-Mạc Nha Quật sản sinh một loại hắc khí lạ lùng, trước đây Tổ Mẫu dùng thần thông dời đến Lăng Cú dãy núi. Bên trong Hắc Thú thể tụ Diễn Luyện thạch, trợ giúp tu luyện võ giả bảo vật, lịch luyện trừ bỏ dư thừa hắc thú. Kết thúc đến Ngạc Lĩnh thành thân.



Trần Hùng sờ cằm, Ngạc Lĩnh hiểm nguy rình rập lão gia đến đó làm chi a. Trần Hùng chú ý sau câu nói, người tựa lôi nhập lúc lắc trả lời.

-Lão gia an tâm chờ ta, quà mọn tiểu tử lão gia nhận ta vui lòng.



Trên tay xuất hiện La Hán dược cao bản đưa tới lão nhân tay. Luyện đan thuật thất truyền Hoang Thổ đại địa, nhập môn luyện cao phương pháp có.

Ưng Chinh mở nắp, thanh mát cảm xúc kéo căng đuôi mắt bụi trần, đưa mắt nhìn tiểu tử phía trước nhỏ mọn điệu cười. Nghĩ đến điều gì đó, người vận lực vụt qua thanh niên tán mặt, nháy mắt Ưng gia xuất hiện ngoài trấn nhỏ, nhìn tay lọ thuốc gật gù.

-Không tệ thanh niên.





Trở lại thanh niên ngơ ngác ôm mặt, không lẽ dược lực mạnh mẽ khó lường. Bò người dậy siết chặt bàn tay, Xuất Trần phái tiền ngưỡng mộ căng đầy, bên cạnh nhú ra bóng nhỏ mè nheo.

-Đoạt ta gia gia, đền đi.



Trần Hùng cười ha hả, nào dám nói ra lão nhân bùng cháy biến mất, quân tử mặt quay sang.

-Lão gia biết ta tại bên ngươi, an tâm đến trước Ngạc Lĩnh a.



Thấy cơ nàng nhăn mặt chưa hiểu vấn đề, Trần Hùng mỉm cười nói ra suất câu truyền thuyết tương truyền.

-Bất cứ chuyện gì xảy ra, ta không bỏ mặc ngươi đối chọi.



Miêu Lan nháy mắt nghiên đầu suy tư bộ dáng, sâu trong mắt tinh quang hỏi thanh niên.

-Hai người nói chuyện gì?



-Mạc Nha Quật sự kiện, Diễn luyện thạch bảo vật a. Đến Ngạc Lĩnh tổ chức thành hôn lễ.



Miêu Lan bịt miệng nhỏ ngơ ngác, xoay người không cho hắn thayad mặt, tiếng muỗi lập bập truyền đến tai cẩu.

-Cho ngươi a.



Trần Hùng cười xòa nắm tay mềm mở ra, bên trong tinh xảo hạt ngọc bội phản chiếu tình ngập nhân, hắn cầm lên xem xét lúc, một hàng chữ hiện đại xuất hiện trước mặt.

-Cảnh báo xâm nhập, cảnh báo....



Giật bắn người thả trên lên bàn hạt ngọc bội. Quay sang đối diện Miêu Lan đanh thép căng không gian, lau mồ hôi, nhặt lấy chà thổi bóng láng mặt ngọc đưa qua cô nàng cười. Miêu Lan mắt híp nhìn hắn biểu hiện, tay chóng hông hét một câu quay người chạy đi.

-Ta ghét ngươi....



Ngơ ngac nhìn ngọc bội thở dài, vén nơi hông nhân sĩ giang hồ hình tượng, tiếu ngạo bước chân đến gấu đen vị trí thưởng tửu.

Nhật nguyệt luân phiên đến Mạc Nha Quật ngày, cô nàng một thời gian tránh mặt làm tinh thần hắn hao gầy, khắc nghiệt thời gian đẩy suất khí tiêu tan. Bước đến gần bóng nhỏ thân thuộc, não nề nói.

-Đừng tránh mặt, ta không chịu được.



Đanh thép cô nàng quay sang hừ lạnh, từ đâu nụ cười nở phá tan lạnh nhạt tâm nữ nhân.

-Ta quên hết a, chúng ta đến Mạc Nha Quật...