Chương 19: Bể Khổ

Ta Đi Cổ Lan Đại Lục

Chương 19: Bể Khổ

Trần Hùng tỉnh lại sau song sắt, ngơ ngác nhìn tiểu đệ chưa tỉnh bên cạnh. Tán Thạch Sơn mặt, tên tự nhận tửu lượng kém, nhấp môi vài chục ngụm. Thạch Sơn tỉnh dậy bần thần người, nói
-Ta không nhớ gì hết..

Thời gian trôi nhanh, đồng bọn tỉnh gây náo động song sắt lạnh lẽo khu, Trần Hùng nhíu mày lo lắng gấu đen không tại, không lẽ có nhân bắt, nghiến răng nghiến lợi thì tai nghe khác thường âm vang.
-Yên lặng.


Không gian yên tĩnh vang guốc gỗ âm gõ quanh quẩn trong màn đêm, phía trước đen tối hiện tứ cô nương bóng dáng khoanh tay cầm búa mác, nhìn Miêu Lan vênh váo mặt, hắn mỉm cười khó kìm nén.
-Hừ, Ly Nhi mau mở cổng, ta muốn vả hắn mặt.

Miêu Lan bắt gặp Trần Hùng mắt lé cười trộm, trợn mắt hô bên cạnh Tượng Ly nữ tử, lưng treo song phủ cường nữ tiến đến mở cổng lao từ. Trần Hùng nhìn bắp tay Tượng Ly tên gọi áp đến sát mặt, nuốt một ngụm hét.
-Lan là ta, ta là Trần Hùng.


-Hử


Bên trong gian phòng hương sắc nữ nhân, Trần Hùng nhấm nháp nước trà nghe Miêu Lan nói nguy cấp sự tình.
-Ngươi mau trốn, học viện đang truy ngươi đó.


Trần Hùng ăn miếng bánh trái suy tư, hẳn là tử tiểu đệ rời học viên sinh a.
-Bọn chúng tự nguyện theo ta


Miêu Lan khẳng định, nàng là quản sự dược điền người, chút kết cục đào chân tường nghe qua không ít, tay nâng xoắn tóc suy nghĩ nói.
-Học viện không quan tâm đâu. Mà thôi ngươi ta viện tại, học viện người không làm phiến a.


Trần Hùng đảo mắt quanh hương sắc phòng, mộng mơ thiếu niên từ lâu nguội lạnh bừng cháy, gật đầu ngây ngô cười.
- Nghe ngươi a.

-Theo ta đến đây...


Miêu Lan vỗ tay vui tươi, tên này dễ bảo nàng thích a. Đứng lên xinh dáng kéo hắn đến phía sau gian nhà. Đối diẹn hàng cây rậm rạp, chim hót âm len qua tán lá tươi tốt, mài dũa du dương dưỡng tinh thần âm. Trần Hùng lim dim mở bùng mắt, chẳng lẽ. Cười hé hàm răng, tay vỗ ngực hạ cơn nóng nảy.
-Không phải có chút nhanh sao.


Miêu Lan mắt thấy Trần Hùng lạ thường hành động, không hiểu quay sang hỏi.
-Nghĩ gì đó.


-Hề hề.

Thanh niên cười bộ dáng đang ghet, Miêu Lan hừ lạnh xoay đi, đưa tay vén cây che chắn tầm mắt phía trước. Xuất hiện nơi xa linh dược điền vừa nhú mầm non. Bên trong yêu thú nhỏ vui đùa thích thú, A Mã hí vang chạy đến linh dược gốc đào bới, cả người lông dựng đứng hạnh phúc nuốt lấy.
-Lại nữa, không được ăn a.


Cô nàng vụt đến ngăn A Mã quấy phá, nàng khổ tâm gieo chưa thành a, theo phía sau Trần Hùng sáng con mắt thưởng thức. Miêu Lan trở lại, tay cầm lấy dụng cụ đưa đến. Mắt phượng cố hết sức bung mị lực câu dẫn.
- Hùng, ngươi giúp ta nha....

Nhìn trên tay hốt phân dụng cụ, quay sang đầy đất tiểu thú vết tích. Trần Hùng nhìn thiên than thở, lão tác cho ta một cái ngọt ngào tình cảm a.



Trần Hùng mở mắt bên cạnh gấu đen, chà mặt đánh thức bất thành lồm cồm bò dậy, khát khô cổ lao ra ngoài, khựng người nhìn phía trước lam yếm muội. Trần Hùng nháy cấp tốc mắt thẳng tầm nhìn.
-Sao hả, đẹp không?


Trần Hùng gật gù gà mỏ thóc, nhân không thích ta vã mặt. Không quen che mồm ngăn xấu xí hình tượng suất ca, đưa tay kêu gọi.
-Đến xoay một vòng ta xem.

Híp mắt chìm vào cổ trang hình tượng, bên cạnh sâm lâm thô mãnh nấp, nàng thơ điệu múa Anh Hùng ca mênh mông, phóng khoáng.
-Xong chưa, đi mau lên a.



Miêu Lan xoay cho hài lòng nhân, trợn mắt phồng mang kéo đầu đất ca lao ra con phố. Đến nơi Trần Hùng bừng tỉnh, Xuân Hương hồ nước bên trên địa mạch nơi, thủy nhiệt thích hợp dưỡng tinh thần nhân. Bước vào trong Trần Hùng nhẹ cười nhìn quanh, xinh tươi nữ tử nghịch sóng nước, Trần Hùng tựa nhập Bàng Tơ động kiếp nạn, nguyên vẹn khó khăn vượt qua.
-Hừ, nam nhân thúi.



Lẩm bẩm âm thanh làm sao thoát cẩu tai, Trần Hùng xoay người mỉm cười khuôn mặt, dáng dấp Xuất Trần phái nhân hợp cách, chân chính nhận tổ quy tông.
-Lan chúng ta đến a.

Thoải mái tinh thần nâng hiên ngang bước, phía trước một tay đưa đến ngăn bước chân thanh niên. Trần Hùng mắt đảo đến bàn trung niên, theo tay chỉ hướng vị trí.
-Huynh đệ, nam nhân bên đó khu.


-Hùng, ta quên không nói ngươi a..



Mía lùi âm, vô tội ánh mắt nước khuất phục Trần Hùng. Nuốt một ngụm nhìn đến ao nước ngụt hơi ngột ngạt, bên trong chúng nhân quây quần im ắng hưởng, Trần Hùng bỗng chốc yếu lòng, rơi dòng lệ đau cào xé.
-Ta thiên, dừng phá ta hành trình.



Trong lúc Trần Hùng lẩm bẩm bi ai, nơi xa Nha Nhi muội tử tím sắc thủy chung chạy đến, phía sau A Lý đỏ mặt lạ lùng tháp tùng. Thấy Trần Hùng, Nha Nhi hếch cằm xéo xắt, kéo Miêu Lan đi vào bên trong. Trần Hùng lắc đầu không chấp hài tử quay sang A Lý.
-A Lý, mặt ngươi thế nào.


A Lý sờ mặt, tam vết tiểu đao xiên vẹo bong tróc, thật thà mắt chằm chằm Nha Nhi bóng dáng, nghiến răng.
-Ta múa đao trúng a..

-Lão Đại ngươi xem, Sung ca, Sơn ca hai người đến Tượng gia võ đường. Lửng huynh đệ theo Diệp tiểu thư quy gia, tại sao ta phải trông ranh con đó a..

Trần Hùng híp mắt phán đoán A Lý chịu đựng, tiểu đệ hắn không nhân dám hiếp đáp. A Lý thấy lão đại nổi bão, sưng mặt cong méo mó.
-Lão đại, ta muốn trả thù a.


Vỗ vai tiểu đệ thân thương thở dài, thời gian biển đổi thật thà A Lý chìm trong thù hận, không biết tốt thay đổi, Trần Hùng phất tay nói.
-Cô ta là của ngươi...

Song nhân bóng khúc khích cười bước vào nam khu, hòa vào ngụt khói không gian ấm, hạ người vào nóng bỏng nước, từng tiếng trò chuyện trầm thấp truyền đến thu hút.
-Nay Dương lão ca không đến?

-Hắn thành thân ngày.

-Thành thân nữa, không phải lão có chút chít rồi sao?..



Nghe trong tiếng thở dài chất chứa dày tâm sự, đau đớn dằn vặt.Trần Hùng khó hiểu hỏi thăm.
-Ta nghe, các vị không thích thú thành thân a?

Thủ thỉ âm tắt sau Trần Hùng lời nói, từng đôi mắt bươn trải đời khổ đau tựa hòa làm một.
-Thanh niên nhân chúng ta bể khổ, thời gian sau ngươi thấu hiểu...


A Lý nhìn lão đại ngơ ngác quay đầu sang, gật đầu nói
-Lão đại không biết, ta đại nương cho ta phụ thân thành thân không lâu, tứ nương nấu ăn tốt a...


-Hắn không có ý kiến?



Thấy A Lý thản nhiên lắc đầu, Trần Hùng cảm thấy nguy cơ ẩn nấp. Đảo mắt quanh từng tên thanh niên gầy gò cười đùa, ngẩng mặt đối mặt thương thiên. Tiễn biết chanh chua Nha Nhi, uyên ương quấn thân về tổ ấm. Trần Hùng già nua sức lực, tàn khốc suy nghĩ mài mòn, quay sang hỏi cô nàng. Miêu Lan nháy mắt ranh ma chước quỷ bộ dáng.

- Trước đây Thú nhân tộc tồn tại khắp đại lục, hợp lực Nhân loại ngăn Thú triều thiên phạt. Tiên tổ không ngờ nhân loại trở mặt, xem Thú Nhân hạ đẳng sinh vật, dã chủng Thú tộc cách đối đãi.


- Cuộc chiến nổ ra giành lại danh dự Thú Nhân tộc, một trận đại dịch quật ngã ta nhân. Đối mặt Thú Nhân thất thế, Tiên tổ quyết định giữ mầm sống, hậu cần Thú nhân đến phương bắc xa xôi lánh nạn, Tiên tổ dẫn tàn quân trở lại tử chiến.


-Tổ mẫu dẫn dặt hậu phương con cháu hành trình, tìm thấy một vùng đất hắc khí bao phủ, thiên nhiên bình chướng tránh nhân loại dòm ngó. Gọi dãy núi che chắn bên ngoài là Đại Địa Hộ Pháp, Lăng Cú dãy núi.



Trần Hùng hiểu vấn đề gật gù, tận diệt tộc loại khát khao truyền giống nhất ưu tiên. Nhìn sang Miêu Lan ngáp một hơi xoa bụng, hắn mỉm cười. Đơn giản thoái mái tâm trạng trở lại, nheo tà đạo cao nhân mặt dụ dỗ. Hôm sau thức giấc trong lông lá gấu đen tay, ra ngoài sân nổi bật Bạch Hạc nhám mắt nghỉ chân. Vuốt bám phong thư, Trần Hùng mở ra xem xét.

-Nha đầu, mau đến thăm thân bệnh lão già.



Trần Hùng giật mình, đến trụ sở Mẫu Đơn hội phía tây thành, Mẫu Đơn hội tiêu chí nữ nhân sức mạnh, xuất hiện thanh niên suất khí lạ lẫm mang đến hiếu kì, Trần Hùng tâm trạng cấp bách bước đến quản sự vị trí.
-Ta đến gặp Miêu Lan, có chuyện cấp bách...

-Lan tỷ? Không được a, tỷ ấy đang luyện công...



Trần Hùng nhíu mày nhìn nữ nhân quyết liệt âm lạ thường. Không lẽ cô nàng luyện sai lầm con đường, hắn quyết can thiệp đến cùng, mặc tinh thần hao tổn, thể xác úa tàn.
-Cô nương giúp ta thông tri một chút...


Quản sự nữ nhân suy tư nặng nhẹ, gật đầu dẫn hắn đến trước một gian phòng, từ ngoài cửa gọi vào bên trong.
-Lan tỷ, Trần Hùng muốn gặp a.



Chờ đợi khiến tay chân hắn không yên, đầu tuôn ra không tốt suy nghĩ, may mắn quen thuộc âm truyền đến làm dịu.
-Đừng cho hắn vào...


Bên trong hối hả âm phù hợp nguy kịch hình ảnh, Trần Hùng tay đẩy cửa bị ngăn lại, híp mắt nhìn nữ quản sự.
-Mời cô nương tránh ra



Rầm

Đẩy ra một bên, tung cước phá cửa. Bên trong khác xa phán đoán, Miêu Lan nằm trên hoa quả không gian. Trần Hùng xuất hiện khiến nàng bối rối, nhai nhanh nhẹn nói.
-Tìm ta hử?


Không thấy thanh niên trả lời, hắn mắt nhìn chung quanh, hàng chân mày nhíu chặt. Miêu Lan biết bại lộ thói xấu hét lên thổ lộ, mắt đẹp chằm chằm thanh niên phản ứng.
-Luyện công phương thức ta khác biệt, ta có muốn đâu...

Nhìn vắt nước mặt Trần Hùng an tâm cười, không phải tà ma con đường tốt. Bước đến bên cạnh dịu dàng mắt hỏi
-Ngươi thể chất khác biệt a?

-Bách Linh thể, đáng ghét nhất thể chất a.

Trần Hùng nhớ châm ngôn câu, thể chất người, không danh thiên hạ cũng tai họa mang. Nghiêm mặt xuất hệ thống truy thông tin Bách Linh thể, phía trước hư vô hiện con chữ.
-Chờ ta một chút.

Đing

Bách Linh cỗ lão thể chất, biến dị sinh tận cùng nơi cảm xúc nhân. Cơ thể thiêu đốt linh năng không kiểm soát, phóng thích vô hạn tiềm năng. Thể chất người tài nguyên tu luyện dồi dào, khả năng vang danh thời đại. Tiếc thay chóng nở mau tàn tính chất thể, dần lãng quên theo năm tháng. Trần Hùng đảo mắt qua hếch cằm kiêu căng Miêu Lan.
-Gia gia ta nói, Bách Linh thể càng ăn càng mạnh, thế nào ngươi có ý kiến?


Trần Hùng cười khổ, hắn không quan tâm bá đạo thể chất, hắn lo lắng nàng đại kiếp a. Nhìn bánh bao mặt vô tư, hắn tay rục rích sờ véo.

Ột ọt

Nhìn cô nàng cúi mặt bộ dàng, Trần Hùng cười ha hả nhặt lên đưa tới, mắt cười nói thật lòng lời.
-Ta thấy ăn tốt, không tệ a.


Thành công bỏ ngượng ngùng cô nàng, lấy ra gia gia thư đưa tới. Miêu Lan cắn một miếng xem thư, vui tươi quay sang nhìn thanh niên không nói, Trần Hùng cẩu mắt tinh anh hiểu, vỗ ngực bành bạch chứng minh.
-Gia gia ngươi là ta gia gia...