Chương 1: Cổ Lan Giới

Ta Đi Cổ Lan Đại Lục

Chương 1: Cổ Lan Giới

Cổ Lan Giới cấu thành từ riêng biệt đại lục, ngăn cách đại hải chưa người khai phá. Địa Hoang đại địa một trong, vùng đất trên các dãy núi đá liên miên không dứt, ẩn chứa khoáng thạch lấp lánh mê hoặc người tìm kiếm.

Hỏa vân đại địa khắc nghiệt hơn, hỏa sơn kết vùng sôi sục tạo thành Mắc ma hải. Hố lửa lởm chởm khắp Hỏa Vân địa, thiêu đốt quanh năm sinh hỏa bổn nguyên linh trí, thổ dân gọi Hỏa Hồn. Hỏa hồn càng tối màu hỏa lực càng mạnh bạo, từng đồn đại Hắc Hỏa thiêu thiên bại, tàn lửa rơi xuống thiêu rụi một mảnh đại lục.

Thủy Phàn địa dương ngập nước tuyệt địa, tồn tại đại sinh vật sâu đáy đại dương. Thủy tổ tìm ra thứ giúp thổ dân giành chiến thắng cuộc đụng độ, thích nghi. Chịu lớn áp lực, cơ thể càng đủ sức đối đầu thủy quái, hung ngư. Thủy Tổ dùng bổn nguyên Huyền Thủy giam cầm Thủy Thần nơi sâu, hòa tan bản thể vạn trọng thủy thành Loạn Thủy Thánh địa, trợ giúp mài dũa thế hệ tiếp theo sống sót.

Mộc Hành đại địa là nơi bảo vệ loài sinh vật Cổ Lan Giới, cổ lão Đại Quy rêu phong giấc, Thiết Mã tung dực đạp vân phong, Thụ tinh cổ lão vươn cành che chở chúng sinh. Truyền thuyết sinh vật tồn tại làm cán cân lệch, bách thú vươn lên làm chủ thiên địa, vạn thảo đua nở đón tân sinh.

Thời gian trôi qua võ giả được thiên địa ưu ái mất, tri thức nhiều võ giả không phải độc bá thiên địa. Có những con người đặc biệt, điều thiên địa linh khí đập tan yêu ma, được yêu quý trao danh xưng Linh Sư. Người khác tìm kiếm lạ con đường, biến vô tri đá thành tuyệt thế thần binh chẻ đôi sơn hà. Nhưng trời đất tồn tại quy luật bất di bất dịch, tai Họa giáng xuống cân bằng thiên địa mệnh. Trở lại nhân vật chính, Trần Hùng gãi đầu nhìn hỗn loạn chung quanh.
-Hệ thống cứu ta..

Ngơ ngác nhìn a thẩm mặc cả kêu gào, quyết liệt chiến ý làm người bán hàng chùn chân, cạnh bên lão nhân uống trà, mặt cười lắng nghe giai điệu cuộc sống. Có điều hắn không hiểu chung quanh âm, chẳng lẻ xuyên tới lúc đồng hóa ngôn ngữ thất bại. Đành tìm thông tin cho hệ thống nạp dữ liệu.

Mùi máu tươi đặc trưng truyền đến,Trần Hùng nhìn phía xa đại hán lưng hùm vai gấu, người lấm lem máu tiến lại. Mắt đảo qua khi lướt ngang, một con lợn rừng kết liễu bằng một đường đao dứt khoát, nội tạng cheo leo theo bước chân đại hán. Ngửa mặt híp một hơi,một thứ đẩy con người đến giới hạn, nguy hiểm kích thích bản năng ngủ yên trong hiện đại người.

Tinh thần bùng mở, bỏ xuống gượng gạo hòa vào dòng người, phía trước tụ đám đông căng thẳng tình hình. Trần Hùng lấn vào vòng người hiếu kì, nam hài ốm yếu bất tỉnh, tay nhỏ hằn vết máu khô không nên có, bên cạnh a di chăm nước..Tỉnh dậy nam hài nhìn phía trước tuôn nước mắt hô. Đám người xì xào lao theo nam hài, con đường dẫn tới ngôi nhà tan hoang. Đại hán đẩy cửa vào mùi hôi thối ập tới.
-Gia gia

Nam hài chạy vào gốc tối, Trần Hùng theo sau nhìn lão nhân gầy gò yên tĩnh trên đất. Tiếng hô lớn cắt đứt suy nghĩ của hắn.
-Tránh đường thầy thuốc tới.

Đại phu xem xét lắc đầu.Chung quanh mọi người than thở thằng nhỏ đơn độc mai sau, nhưng họ phải về cuộc sống mỗi người, những thứ họ làm đến thế thôi. Trần Hùng nhìn nam hài co người cạnh lão nhân,, Nghĩ đến lời nhắn nhủ mắt đảo chung quanh, chú ý đầu ngón trỏ cong lên khác thường biểu thị. Theo hướng tường đổ lộ gian phòng cổ lão bên cạnh, bước qua khom người lần mò ngõ ngách.
Vỗ mặt, lão nhân cơn hấp hối, làm sao di chuyển. Quay lại khom người áp sát tầm mắt chưa an lòng, hướng nhìn đến đụm trang phục trong gốc tối, lật ra bên trong một cuộn da thú có chữ viết. Hoàn thành quét thông tin ngôn ngữ.
-Đại Địa Thể quyết. Hòa linh khí thiên địa, dưỡng một cái tuyệt cơ thể.


Quay sang nhìn nam hài miệng phát khác biệt âm.
-Đại địa thể quyết.

Nhận học chữ sách từ nam hài quét dữ liệu, chuẩn bị cho lão nhân sau cùng chuyện. Bên ngoài trấn nhỏ, Trần Hùng nhìn nam hài im lặng trước bia mộ thở dài, hắn biết lão nhân mất mát góp nam hài thành nhân quá trình. Tận cùng vực thẳm hay vươn người nghênh đón, chỉ nam hài lựa chọn.
-Đệ nói Nguyên gia tại Sơn Nham thành.

Nam hài bước chân dừng, cảm thấy đôi chút sai lầm quay sang Trần Hùng
-Sai rồi là Sơn La thành a

Trần Hùng mỉm cười xoa nhỏ đầu.
-Sau này cười nhiều một chút, chúng ta đến đó.


Mặt trời chiếu tia nắng xuyên hàng cây, ánh sáng soi lối đi tăm tối. Tầm nhìn bắt lấy một lớn một nhỏ men theo rừng cây, Trần Hùng quay người nhìn nam hài lung lay đổ. Nhận lấy từ đại ca thức ăn, nam hài cố gắng ăn thật nhanh, tựa vào bên cạnh nhắm mắt. đại ca nói ban đêm trong rừng không tốt.
-Nghỉ ngơi một chút, ta canh gác cho đệ,



Rột roạt

Hầu tử vén lá cây che chắn,nhìn nơi xa thanh niên nhai thức ăn, thanh niên mắt thấy nó. Nhìn thức ăn lăn tăn trên đất,nó chăm chú quan sát sinh vật nơi xa. Không có nguy hiểm, nó mon men nhặt lấy lao sau hàng cây thưởng thức. Cái ăn nâng cao lòng dũng cảm, nó lại gần hơn đôi mắt trong đợi thanh niên phản ứng.
Trần Hùng liền mỉm cười thả qua, gác tay sau đầu tựa cây lắng âm hưởng nhẹ nhàng, làn gió mát lành nâng niu giấc mơ yên ả. Trần Hùng tỉnh giấc nhìn trời còn nắng, đánh thức nam hài tiếp tục hành trình.

Xột xoạt

Hầu tử trở lại, tay nắm bạch chi nhai nhồm nhoằng kêu lên, Trần Hùng nhìn nó ngồi phía xa chờ đợi, nâng bước theo sau, xuyên qua hàng cây lên mỏm núi đá. Hầu tử thuần thục đến phương quen thuộc, dừng trước khe nứt tối tăm khom người đưa tay nhỏ dài vào khe hẹp. Theo từng lần moi ra, từng mảng nấm dập nát thơm ngát. Vội ngăn nó tiếp tục, gọi nam hài đến trợ giúp mang ra. Cầm lên cắn một miếng, mát lành cảm giác như lạc trôi dòng nước mát, bên cạnh tiếng thôn nữ say mê ngân nga câu hát nước non. Khà hơi sảng khoái đưa cho nam hài.

-Mau ăn, đồ tốt.

Ngay khi đám người cặm cụi, bên ngoài không xa,xuất hiện một con gấu đen. Cái mũi khịt khịt bắt tia hương, không khó xác định phương hướng,đồ sộ cơ thể lao đi. Tiếp cận nó thấy tất cả. Hương thơm nhẹ nhàng từ mảng nấm xếp mỏm đá đón nắng, long lanh làm gấu đen rơi dãi liếm láp, lại có kẻ dám tranh giành,uy hùng gầm lên.

Tiếng gầm truyền tới làm Trần Hùng giật mình quay sang nuốt một ngụm, con gấu đen chậm rãi đến, hùng chưởng to lớn nện đất hằn dấu vết, đôi mắt chăm chăm nhìn hắn liếm mép, nó không thân thiện như hầu tử bên cạnh. Nhanh như chớp, hầu tử gom lấy đầy tay nấm trắng lao vào hàng cây biến mất. Đẩy nam hài chạy trốn, khom người nhặt lấy trên đất đồ.

Uỳnh uỳnh

Tiếng vang xuyên tim, va đập âm thanh ngày một nhanh theo hùng chưởng, vượt qua giới hạn an toàn vùng hắn bỏ chạy. Nơi xa gấu đen nhìn kẻ thách thức uy nghiêm chạy chối chết, bể nghễ dáng di chuyển đến khe núi, liếm láp Bạch Chi mềm mại. Đêm nay nó không ngủ.


Phía sau an toàn, Trần Hùng thả xuống nam hài, nhìn vùng cỏ dại trải dài hình thành con đường. Trong tầm mắt đi tới một đám đại hán, bên trong một tên cười to.
-Ha ha lão già chết chưa.


Trần Hùng cảm nhận được nam hài run rẩy, thiên hướng núp sau người, hắn quát đến nam hài một tiếng. Lấy tiểu đao cầm trong tay chăm chú quan sát, đám đạo phỉ trông tới cười to, một tên đại hán đầy sẹo thân rút đao đi tới. Đại ca ra lệnh chờ,tiểu đệ đành đợi lượt tác quái..
-Tiểu tử ngươi đến đây thôi.


Trần Hùng nhìn lão đại nâng đao áp sát, mắt chằm chằm quan sát lão đại tay đao cử động. Một đường đao sức mạnh bổ xuống Trần Hùng vai, nghiên người đủ tránh thô đao, tiểu đao nơi tay đâm tới chân lão đại. Mũi dao sắc nhọn xuyên vào y phục, ngăn bởi lớp giáp da hiển lộ, hắn vặn cổ tay thêm xuyên phá.

Bộp

Một cái đấm vào mặt, Trần Hùng choáng váng lui ra xa, nương nhờ chớp mắt làm thẳng tầm nhìn. Đại hắn gồng người lưỡi đao lạnh lẽo chặt xuống, góc chặt nghiên nhiều hơn chính xác khả năng.
-Chết đi

Roẹt

Dữ tợn vết rách hiện, lão đại nhìn lưỡi đao mỉm cười nhìn thanh niên thối lui, lao người chém tới. Đao tạt ngang xé gió, góc chặt ác độc làm khó người bị thương. Trần Hùng nghiến răng,một con đường sống duy nhất, nghiên người vào đao quét. Hình ảnh như làm chậm, lưỡi đao chém vụt vào khoảng không phía sau, tay đao lão đại theo đà thúc bụng Trần Hùng. Trần Hùng hít một hơi làm quen đau đớn, tiểu đao quấy phá gân tay phế đại đao, đầu gối nâng thúc mạnh chi ngũ lão đại.


Boạt

Âm thanh tan vỡ là lão đại lăn lộn trên đất, Trần Hùng nhìn đám người chạy tới ứng cứu, cong chân một cước đầu lão đại, kéo nam hài chạy về khu rừng. Đến bìa rừng lung lay nhìn nam hài.
-Ngươi trước quy gia...

-Còn đại ca thì sao.


Cho nam hài điệu cười nhếch mép, xoa đầu nhỏ hao gầy, tháo tay nải lấy chút bạch chi chà xát thương tích, khoác vai nam hài tiến biệt. Nhìn bóng hình nhỏ yếu khuất đi, quay người tiến vào rừng rậm, để lại từng vệt máu trên đất, hắn tin nam hài làm được.
-Phải sống, lão nhân mong muốn.