Chương 138: ꧁༺ Gấu Trắng Lại Tới ༻꧂
-----o0o-----
Vốn Thiên Anh nghĩ rằng thời kỳ này ai cũng phải lo toan miếng cơm, manh áo, không có ai rảnh mà lên mạng. Nhưng mà điều ngược lại đã xảy ra.
Rất nhiều người xuất hiện ở trên mạng, những người kia lúc này đang tìm thành viên cho các đội nhóm săn thú. Nhóm thì tuyển thành viên mang thuộc tính bền bỉ, nhóm lại cần người hỗ trợ, nhóm thì muốn có thành viên mở trận.
Thiên Anh nhìn thấy những thông tin này thì khá là ngạc nhiên. Vậy là hắn lúc này mới đi tìm hiểu, thuộc tính ‘bền bỉ’ là cái khỉ gió gì.
Cũng không có phải đi đâu xa, Thiên Anh tìm đến một người trên mạng, có cái tên Long Dragon. Sau đó hỏi thăm anh ta cái gì là thuộc tính bền bỉ, cái gì là thành viên mở trận.
Long Dragon nhắn tin:
"Anh bạn từ chỗ nào chui ra mà không biết mấy cái này vậy?"
Thiên Anh nhắn tin:
"Tôi ở thành phố Nội Hà."
Long Dragon nhắn lại kèm theo icon ngạc nhiên:
"Thành phố Nội Hà? Nơi đó vẫn còn người sống sao? Tôi cứ nghĩ nơi đó không còn ai sống nữa chứ. Tôi nghe nói nơi đó đã trở thành địa bàn của các loài sinh vật lạ rồi mà. Anh không đùa tôi chứ."
Thiên Anh nhắn tin:
"Tôi không đùa anh. Anh có thể thông qua định vị vị trí để có thể kiểm tra. Ở đây không chỉ có mình tôi mà còn rất nhiều người, mà anh cho tôi hỏi thuộc tính bền bỉ là cái gì đi."
Long Dragon nhắn lại kèm theo icon sốc:
"Nơi đó còn có nhiều người nữa hả, tí nữa anh có thể chụp ảnh cho tôi nhìn thử chút không. Về phần thuộc tính bền bỉ hả? Cái này là quy ước của những thợ săn đất.
Thuộc tính bền bỉ là chỉ những người có khả năng duy trì tốt trong trận chiến. Tích hợp cho những trận chiến kéo dài, hoặc gặp phải địch nhân mạnh."
Thiên Anh lúc này gửi cho người kia mấy bức hình mà ngày trước hắn chụp mấy đàn biến dị thú, với biến dị nhân. Sau đó nhắn tin hỏi:
"Tình hình thực thế ở thành phố Ái Dân thế nào rồi? Anh có thể kể một chút được không?"
Thiên Anh nhắn tin lại kèm theo icon hoang mang:
"Thật vãi chưởng! Thành phố Nội Hà giờ thành địa ngục rồi à. Hồi trước tôi có sống ở đó, mấy chỗ ảnh chụp ảnh tôi đều nhận ra. Thật không ngờ ở trong hoàn cảnh vậy mà anh cùng những người khác vẫn sống được.
Về phần tình hình ở chỗ tôi hả. Nhìn chung không tới nỗi nào, hồi đầu thì có hơi khủng hoảng, nhưng giờ đã tốt lắm rồi. Mọi người có ăn có mặc, có công ăn việc làm, tuy chất lượng cuộc sống kém xa trước kia nhưng so với nhiều nơi vẫn tốt chán. An ninh nở đây cũng tốt lắm, mà tôi hết tiền chơi net rồi. Khi khác lại gặp nhé."
Sau khi gửi xong tin nhắn này thì người kia cũng offline. Thiên Anh vốn còn muốn hỏi một số chuyện, nhưng thấy người kia đã rời mạng thì hắn cũng đành thôi.
Có điều sau khi biết được tình hình của thành phố Ái Dân thì hắn quyết tâm đến nơi kia cho bằng được. Tới nơi đó rồi hắn cũng không cần phải lo về đám biến dị thú nữa. Chứ ở đây ngày nào tính mạng cũng treo trên sợi dây.
Cho dù ở căn cứ dưới lòng đất cũng không an toàn. Dù sao thú biến dị ở dưới lòng đất cũng không ít. Bọn nó ngày đêm tấn công căn cứ, có điều gặp phải lưới điện nên bọn nó không thể làm gì được thôi.
Nhưng mà hiện tại không làm gì được, không có nghĩa tương lai không làm gì được. Nếu như xuất hiện một con thú biến dị cấp bảy loại hiếm thôi, cái căn cứ của hắn sẽ xong đời. Đến lúc đó hắn chính thức trở thành kẻ vô gia cư.
Nhiều người chưa từng sống nơi hoang dã nên cảm tưởng nó giống như dã ngoại vui vẻ vậy. Thực tế sống nơi hoang dã không vui vẻ chút gì.
Thứ nhất luôn có nguy hiểm rình rập, đáng sợ nhất không phải các loài dã thú to lớn, mà sợ nhất là mấy con côn trùng nhỏ bé.
Vì đề phòng những nguy hiểm thì thần kinh luôn phải giữ tỉnh táo, cho dù muốn ngủ cũng phải cảnh giác. Một khi có động tỉnh gì lập tức phải dậy.
Thần kinh căng thẳng, ngủ không đủ giấc, ăn uống không điều độ, cảm giác tù túng do không thể ra ngoài trong thời gian dài. Tất cả những thứ này sẽ khiến cho một người bình thường trở nên điên loạn trong thời gian ngắn.
Nhiều người trẻ tuổi chưa trải qua sóng gió của cuộc đời, cứ nghĩ rằng bản thân cái gì cũng làm được, khó khăn nào cũng có thể vượt qua. Nhưng lúc gặp rồi mới biết đó chỉ là do bản thân ảo tưởng sức mạnh mà thôi, thực chất bản thân chẳng là gì cả.
Cho dù là Thiên Anh cũng giống như hạt cát trên sa mạc vậy. Từ lúc thế giới lâm vào hỗn loạn đến giờ, nếu không có Alisa giúp đỡ, không có bé Thanh, Thiên Lang ở bên thì hắn chết mất xác từ lâu rồi.
Một tên sát thủ máu lạnh, một kẻ bản lĩnh đầy mình như Thiên Anh mà còn vậy. Nói gì đến những người bình thường khác. Đây cũng là lý do vì sao con người thường sống thành bầy đàn, mặc dù biết rằng sống trong một cộng đồng đông đúc sẽ phát sinh rất nhiều chuyện.
…
Những ngày tiếp theo.
Do Thiên Lang cùng bé Thanh không xuất hiện ở bên ngoài, nên đám thú biến dị thường xuyên tiếp cận vị trí căn cứ của Thiên Anh.
Vì để đảm bảo an toàn cho bản thân cùng mọi người, Thiên Anh một ngày tám lần tuần tra. Dù là buổi tối cũng như vậy, phát hiện biến dị thú nào dám tiếp cận căn cứ lập tức bắn gục. Dù là người lạ dám tiếp cận căn cứ cũng như vậy.
Trong khoảng thời gian này có không ít kẻ lạ mặt xuất hiện ở gần căn cứ. Có điều bọn hắn chỉ nhìn một chút sau đó rời đi. Có điều Thiên Anh lại không cho bọn hắn đi.
Bất kỳ kẻ nào dám thăm dò căn cứ của hắn đều phải chết, mặc dù Thiên Anh không biết mục đích của những kẻ kia là gì, nhưng thăm dò mà không có sự cho phép của hắn, chắc chắn là có mục đích xấu.
Dưới sự tàn sát của Thiên Anh, sau một vài ngày mấy tên lạ mặt cũng ít xuất hiện hơn hẳn, đến ngày thứ năm thì không còn nhìn thấy tên nào dám bén mảng tới đây nữa.
Có điều trong ngày thứ này lại có một việc bất ngờ xảy ra khiến cho Thiên Anh cảm thấy thú vị. Cái con gấu trắng mà hắn cứu được hôm trước, hôm nay nó lại dám tới đây ăn trộm con mồi của hắn.
Thiên Anh dùng súng tiêu diệt mấy con biến dị thú cấp thấp trong phạm vi vài cây số xung quanh. Con gấu trắng kia nhân lúc hắn không chú ý liền ngoạm lấy con mồi, sau đó cong mông bỏ chạy.
Một ngày bảy tám lần, cứ khi nào Thiên Anh tiến hành đi tuần tra thì nó lại xuất hiện. Mỗi khi nó bị Thiên Anh phát hiện, lập tức sẽ ngoạm theo con mồi, sau đó cong mông bỏ trốn. Nhưng chỉ cần Thiên Anh không chú ý, nó lại sẽ rón rén quay trở lại ăn trộm.
Thời gian đầu con gấu kia vẫn rất sợ Thiên Anh, có điều sau một thời gian nó càng ngày càng lì hơn. Ban đầu nó còn chạy trốn, hôm sau nó không chạy nữa.
Do Thiên Anh có kinh nghiệm chăm sóc huấn luyện Thiên Lang cùng bé Thanh từ nhỏ, nên mặc dù không hiểu mấy con động vật đang nói gì, nhưng hắn vẫn có thể đại khái đoán ra bọn kia muốn biểu đạt cái gì.
Thấy con gấu trắng chột mắt biểu lộ không muốn chiến tranh thì hắn cũng không làm hại đến nó. Sau đó một ngày mấy bận con gấu kia đều tìm tới hắn ăn trực.
Sau hơn một tuần thì Thiên Anh đã huấn luyện một con gấu trắng, trở thành một con chó săn. Mỗi lần Thiên Anh tiến hắn săn giết thì con gấu kia sẽ chạy đi nhặt con mồi về cho hắn.
Kết thúc buổi đi săn Thiên Anh sẽ chia cho nó một phần mười số con mồi. Con gấu trắng có mồi ăn cũng không mang về tổ mà ăn ở gần căn cứ của Thiên Anh luôn.
Nó còn tha cành cây, vỏ cây về làm một cái tổ ở ngay gần căn cứ của Thiên Anh mà ngủ lại. Thiên Anh thấy thế cũng không cấm cản, cứ mực cho nó ở đó.