Chương 269: Giảm cấp!

Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 269: Giảm cấp!

Sau bữa ăn chiều, Minh Thi và Ninh Dịch đi làm tiếp nhiệm vụ của mình. Nhóm 5 người Hạo Thiên tụm lại với nhau, Hạo Thiên nói

"Hôm nay đệ đề nghị tất cả chúng ta giảm lv xuống còn 200 cấp "

An Lam Nguyệt lập tức hỏi

"Để làm gì? "

Hạo Thiên liền đáp

"Một là che giấu, hai là để rèn luyện bản thân, sử dụng lượng mana chỉ ở cấp 200, với những tình huống khẩn cấp phải đối mặt với sinh tử mới được phép khôi phục lại "

Tiểu Siêu lại hỏi

"Có cần thiết không? Vì vốn nếu chúng ta muốn che giấu thì không ai có thể phát hiện ra được mà? "

Hạo Thiên gật đầu, lại nói

"Đúng là như thế! Nhưng trong điều kiện giảm lv xuống còn 200 cấp, mana cũng cỡ từ 200 ngàn đến 210 ngàn thì khi sử dụng kĩ năng hệ, chúng ta sẽ góp phần luyện tập kiềm chế mana cho tốt, tránh sử dụng kĩ năng ở lv cao mà tụt mana nhanh chóng. Như vậy, chúng ta sẽ kiềm chế mana và lực đạo khi sử dụng kĩ năng tốt hơn nữa (phần này ai không hiểu tác đang nói gì thì cmt nha, chứ thật là giải thích ra nữa thì rất dài câu từ dữ lắm) "

An Lam Nguyệt và tiểu Siêu cùng gật đầu, Hạo Thiên lại bảo

"Tuyết nhi, mana hiện tại của ta là 420 ngàn, muội giúp ta chia đều cho 5 chiếc nhẫn, được chứ? "

Lăng Giang Tuyết gật đầu, lại bảo

"Nhưng mana của người lv từ 500 là loại mana có đặc tính cao, tính chất mana đậm đặc hơn những người có lv dưới 500. Ví dụ, từ lv 1 đến 499 cấp, thì mana loãng hơn, như làn sương nhè nhẹ bay trong không khí, không đặc và dày. Nhưng từ lv 500 trở đi, mana đậm đặc, có thể nhìn rất rõ ràng trong không khí. Như vậy, khi dùng nhẫn hạn chế mana, chi bằng huynh dùng nhẫn chứa được 50 ngàn mana ở lv dưới 500 thì nó chắc chắn sẽ chứa đủ 50 ngàn, nhưng nếu trên 500, vẫn cùng 1 chiếc nhẫn chứa 50 ngàn mana, thì nó chỉ có thể chứa được 40 đến 45 ngàn mà thôi. "

Hạo Thiên "ồ" một tiếng, lại cười bảo

"Không sao, muội giúp ta làm 5 chiếc nhẫn chứa được 100 ngàn mana mỗi chiếc đi "

Hạo Thiên đưa cho Lăng Giang Tuyết 5 chiếc nhẫn màu bạc lấp lánh, trên mỗi nhẫn lại có 1 sợi dây nhỏ như dây xích, kéo dài lên trên là 1 vòng dây hình tròn co dãn tùy thích. Đây như một kiểu trang trí nhẫn nối liền với vòng tay vậy.

Lăng Giang Tuyết nhận lấy, gật đầu bắt đầu thực hiện theo lời Hạo Thiên. Lần trước Hạo Thiên có nhìn Lăng Giang Tuyết làm và nhớ rất rõ, lần này lại đích thân cậu làm đi. Hạo Thiên bảo

"Hai người muốn làm trên nhẫn hay là trên bông tai luôn? "

An Lam Nguyệt và tiểu Siêu không hẹn mà cùng đồng thanh nói

"Bông tai đi "

Tử Kiệt lại bảo

"Con cũng muốn có "

Hạo Thiên mỉm cười gật đầu, nói

" được, ta đã chuẩn bị cho con rồi. Mana của tiểu Siêu là 479 ngàn mana, Tử Kiệt là 371 ngàn, còn Nguyệt tỷ là bao nhiêu? "

An Lam Nguyệt liền bảo

"Của tỷ là 640 ngàn. Vậy chẳng phải đệ nên làm thêm cho tỷ 2 chiếc nhẫn nữa sao? "

Hạo Thiên lắc đầu, nói

"Của tỷ là 1 đôi bông tai, mỗi bên đệ nghĩ mình sẽ làm được tối thiểu 150 ngàn. Vậy lv của tỷ sẽ tuột xuống khoảng 290 đến 300 cấp, mà tỷ đã ở lv 631 khá lâu rồi nên có lẽ xuống 300 cấp cũng là 1 áp lực đấy. Nên cứ như vậy trước đi "

An Lam Nguyệt nhún vai, bảo

"Tùy đệ thôi "

Tiểu Siêu và An Lam Nguyệt cùng tháo bỏ bông tai của bản thân. Hạo Thiên đưa tay nhận lấy, theo như những gì mình nhớ thì, Tuyết nhi đã vẽ như vầy, như vầy rồi như vầy thì phải!?

Hạo Thiên ngưng tụ mana ở đầu ngón tay, bắt đầu vận chuyển mana, vẽ nên những hình thù kì lạ bên trong 1 hình chữ nhật, gọi là phù. Vẽ tới vẽ lui, vẽ xuôi vẽ ngược tạo nên những đường nét cong cong vẹo vẹo không hiểu là gì. Lại niệm thêm vài câu thuật ngữ mà Hạo Thiên nghe được từ Lăng Giang Tuyết lần trước, thoắt cái lá phù sáng lên, một màu chói lóa, thoắt cái lại vụt tắt không thấy gì nữa. Hạo Thiên bắt đầu từ tiểu Siêu trước, vẽ xong lại cảm nhận,...... Bất thình lình mở to mắt ra, vội quay sang hỏi

"Tuyết nhi, Tuyết nhi muội lại xem giúp ta. Xem xem cái này có thể chứa được bao nhiêu vậy? Theo ta thấy thì cũng được tận 250 ngàn đấy, nhưng là lần đầu, ta sợ ta tính sai, muội lại xem thử đi"

"Hửm? "

Lăng Giang Tuyết "ừ hử " một tiếng, tiến lại gần Hạo Thiên, cầm chiếc bông tai lên mà cảm nhận thử,... Cũng lại bất thình lình mở mắt, Lăng Giang Tuyết bật thốt

"Thật không thể tin được. Muội tuy là người sáng chế ra nhưng tối đa cũng chỉ được 150 ngàn mà thôi. Huynh vậy mà mới làm lần đầu lại được tận 260 ngàn, huynh.... Huynh đây là biết làm từ trước rồi sao??? "

Tiểu Siêu và An Lam Nguyệt cùng trợn mắt há mồm nhìn, không hẹn lại cùng đồng thanh

"Cái gì vậy chứ? Đệ đây có phải quá nghịch thiên rồi? Giấu nghề bao nhiêu năm rồi vậy? À không, đệ còn giấu bao nhiêu nghề nữa? Khai hết ra đi! "

Tử Kiệt lại bảo

"Cha thật tuyệt! "

Hạo Thiên cũng có chút kinh ngạc, nhún vai bảo

"Nào có! Ta là lần đầu làm đấy, cũng thực hiện y chang muội mà. Hay là lv càng thấp thực hiện được càng rộng chăng? "

Lăng Giang Tuyết lắc đầu, giọng hơi buồn nói

"Không có đâu. Lv không ảnh hưởng, chủ yếu là thiên phú thôi. Haizzz, kiếp trước kia huynh đã yêu nghiệt lắm rồi, kiếp này lại càng yêu nghiệt hơn gấp bội. Huynh có muốn để người ta sống nữa không vậy? Đây rõ ràng là thuật do ta nghĩ ra mà, haizzzz "

Hạo Thiên cười ngượng nói

"Thôi mà, muội phải tự hào chứ! Ta giỏi như vậy cơ mà, sau này lấy ta rồi muội phải tự hào vì có một phu quân như ta đây này "

Lăng Giang Tuyết "hứ " một tiếng, quay đi không thèm nói chuyện nữa, tập trung vào việc của mình. Lúc này, Hạo Thiên lại quay sang An Lam Nguyệt và tiểu Siêu, bảo

"Ta đương nhiên là nghịch thiên rồi. Ta sinh ra vốn là nghịch Thiên mà đi! "

Tiểu Siêu, An Lam Nguyệt và Lăng Giang Tuyết nghe vậy, không hẹn mà cùng nhếch mép nở nụ cười nhẹ, nụ cười vui vẻ, ẩn chứa sự hài lòng. Tử Kiệt tuy hiểu nghĩa cũng mỉm cười nhưng lại không biết 3 người còn lại cười là ý gì, có ý nghĩ giống cậu không nữa.

Hạo Thiên đưa bông tai lại cho tiểu Siêu, tiếp tục hành động tương tự trên bông tai của An Lam Nguyệt và Tử, cũng vẽ vẽ cái thứ các kiểu, xong xuôi kiểm tra hai chiếc. Của An Lam Nguyệt có hơi lệch một tý, bên phải là 240 ngàn, bên trái là 200 ngàn. Còn Tử kiệt 370 cấp, 371 ngàn, làm trên 1 bông tai màu tím, chứa được 170 ngàn. Hạo Thiên cũng lại đưa cho Tử Kiệt và An Lam Nguyệt, cả hai lại đeo lên.

Bông tai vừa lên, một cảm giác mất mát liền truyền đến. Lượng mana khổng lồ dần bị rút bớt, hết đợt này tới đợt khác. Khoảng 15 phút sau đó, dòng chảy liền dần lại khi đã đầy cả bông tai.

Hạo Thiên liền hỏi

"Còn bao nhiêu? "

Tiểu Siêu đáp

" còn 225 cấp "

An Lam Nguyệt cũng trả lời

" còn đúng 200 cấp! "

Tử Kiệt nghĩ nghĩ, liền nói

"Của con còn 200 cấp "

Hạo Thiên gật đầu, lúc này, Lăng Giang Tuyết tiến đến, đưa lại nhẫn cho Hạo Thiên bảo

" Của huynh xong rồi. Mà, nếu huynh biết làm tại sao không tự làm lấy cho mình? Còn nhờ muội làm gì nữa, rõ ràng làm còn tốt hơn muội nữa mà! "

Hạo Thiên mỉm cười nhận lấy, bảo

"Muội không thích làm cho ta sao? "

Lăng Giang Tuyết hơi ngượng, nhưng vẫn trả lời

"Đương nhiên là muốn rồi. Chỉ là huynh làm tốt như vậy sao còn nhờ ta? "

Hạo Thiên liền đáp

"Vì ta thích muội làm cho ta. Mà, những chiếc nhẫn này chứa được bao nhiêu? "

Lăng Giang Tuyết liền đáp

" Vì huyng muốn xuống còn 200 cấp nên muội làm mỗi chiếc chứa 50 ngàn mana mà thôi. Vì huynh lv đã 500 nên 50 chắc chỉ chứa được cùng lắm là 40 hoặc 45 ngàn mana. Khi nào huynh lại lên lv, lúc đó ta lại giúp huynh nâng cấp lên"

Hạo Thiên gật đầu, đeo lần lượt cả 5 chiếc lên tay phải của mình. Lại kéo chiếc vòng phía trên lên cổ tay, sợi xích nối từ nhẫn đến vòng, thẳng tắp từ cổ ngón tay lên vòng, trong vô cùng đẹp mắt. Sau khi đeo vào, một lực lượng vô hình liền hút đi nguồn mana của cậu, hút một cách kịch liệt, nhanh chóng không ngừng,.... mãi cho đến 20 phút sau, nguồn dao động liền biến mất. Nguồn mana tuột đi đáng kể, kiểm tra lại một một chút, mana chỉ còn lại 200 ngàn đúng, không dư 1 chút nào.

Cả đám cùng hỏi

"Còn bao nhiêu? "

Hạo Thiên liền đáp

"Còn đúng 200 cấp. Tuyết nhi, muội canh sao hay vậy? "

Lăng Giang Tuyết mỉm cười, bảo

"Muội mà! "

Cả đám cười cười, trời đã khuya, không còn sớm nữa. Mỗi người một giường, nói như vậy cũng không đúng vì Tử Kiệt ngủ chung với Tiểu Siêu, An Lam Nguyệt ngủ 1 mình và Hạo Thiêb cùng giường với Lăng Giang Tuyết, nên chỉ 3 giường mà thôi. Tất cả làm một giấc cho tới sáng...