Chương 804: Sự Bình Tĩnh Của Tống Vũ.
Suy nghĩ hắn là như thế nhưng cũng không thể làm gì trong lúc này Thiếu Kiệt bây giờ mới hỏi Tống Vũ.
- Ông lấy vợ hơn mười năm đi khi đó tôi chắc cũng được sáu bảy tuổi như vậy thì qua mười năm ông không có thêm đứa nào hơn nữa lại muốn để cho mấy đứa cháu của ông có con trai để có thể kế thừa ông không muốn một lần đứng trên mấy người đó sao mà cứ phải nhường nhịn như thế.
Tống Vũ bây giờ lắc đầu hơn ai hết sống với những người anh mình hắn hiểu họ như thế nào, nhưng hắn nghĩ rằng mình hết sức nhường nhịn luôn không gây bất lợi cho họ, Chỉ thỉnh thoảng kiếm một chút chiến tích từ thông tin của Diệp Nhi đưa cho mình nhưng cũng không được hai người bỏ qua.
Hắn hiểu mình không thể nào cứ nhường nhịn như thế này nữa, Nếu không kể cả việc cho dù hắn có Tống Long quật khởi trong gia tộc thì cũng không tốt đẹp cho lắm.
- Tống Thanh Đông có thể nói một tay nắm giữ quyền hành, hai đứa con gái của hắn cũng vừa mới lấy chồng không bao lâu. Vì điều đó Bố nghĩ rằng họ sẽ sớm có con cái. Nhưng sợ rằng trong việc này Tống Thanh Phong sẽ giở trò, Con hắn cũng như thế chênh lệch của mấy đứa đó không thua kém nhau là mấy. Hai người đó hiện tại nhìn như ôn hòa nhưng luôn có đấu tranh ngầm trong việc này. Mà ta thì chỉ muốn đứng ngoài tranh đấu bởi vì tất cả mọi người trước đây đều cho ta xong rồi. Không có con cái thì làm sao cạnh tranh với họ.
Thiếu Kiệt nghe Tống Vũ nói cũng xem ra hắn không muốn cạnh tranh bởi vì có lý do riêng của mình. Sợ rằng hắn thấy mình thật sự yếu thế nên định đợi cho hai bên đánh nhau vỡ đầu hắn mới thu dọn tàn cuộc.
- Ông cũng cáo lắm. Định để cho hai người đó đấu tranh xong rồi thì mới gọi tôi về dọn tàn cuộc. Ông cũng không phải là chịu thiệt đơn giản đâu, Chỉ trách là nước cờ của ông sai lầm rồi. Ông nghĩ xem hai con hổ đánh nhau họ lại bỏ qua con cáo ngồi nhìn mọi chuyện như ông sao? Chưa ăn thịt ông luôn đã là may lắm rồi. Ông cầm cự đến hiện tại bởi gì có bố của ông còn chống đỡ thôi. Ông già đó mà lên đường sớm một chút là ông cũng xong rồi.
Phan Thế Như không phải ngốc những lời Thiếu Kiệt nói với Tống Vũ bà nghe rõ. Những việc trước giờ Tống Vũ luôn nhường nhịn bởi hắn thật sự đấu không lại hai người Tống Thanh Phong Và Tống Thanh Đông. Hắn muốn để Tống Long sau khi tàn cuộc trở về náo một trận đòi quyền lợi.
Nhưng trước đó hắn vẫn không nghĩ rằng việc mình không có con cũng bị người ta tính kế. Tống Vũ bây giờ cảm nhận được việc Thiếu Kiệt nói với mình và những gì đã diễn ra với hắn Tống Vũ biết vì không nghĩ đến người trong nhà đối với nhau mà hai người kia lại làm như thế.
- Việc đã đến nước này. Đúng ra thì bố sẽ không tham gia vào tranh đấu, Dù trước này không muốn làm ra động thái nào nhưng bố vẫn có được một số thành viên cho riêng mình. Vận dụng những người đó bây giờ chắc được.
Kể cả Phan Thế Như hiện tại cũng nhìn chằm chằm vào chồng mình. Bà không hề biết trước này chồng mình lại có thể âm thầm phát triển trong sự chèn ép như thế.
- Ông có người của mình sao không chống lại bọn họ ngay từ đầu mà đến bây giờ mới định vận dụng. Sao không ngang nhiên mà làm ra quyết định ngay từ trước. Nếu ngay khi bố nói ra quyết định ông nên nói ra việc của Tống Long mới đúng. Ông làm như thế đúng là suy nghĩ không đến đâu.
Khá bất bình với thái độ của chồng mình ngay cả Phan Thế Như cũng không thể nào nhịn được. Vấn đề đầu óc của ông chồng mình ra sao đến hiện tại bà xem ra mình trước khi lấy ông đã nhìn nhầm. Thiếu Kiệt cảm thấy không quá bất ngờ cho lắm chỉ tiếp tục lắng nghe cuộc đối thoại của hai người.
- Khi đó tôi làm sao nói được. sự nghiệp vừa mới đi lên nếu dính vào việc của Tống Long, tôi chắc chắn dừng lại tại đấy. Hơn nữa bà tưởng lúc đó tôi không muốn công khai sao. Đem Tống Long về đây liệu có bảo vệ được nó hay không tôi còn không dám chắc. Nếu Tống Long như hiện tại vào thời điểm đó tôi không ngại mà là ra quyết định đâu. Vì thế mà mười năm im lặng, chờ đợi âm thầm nuôi dưỡng những người bên trong chỉ đợi cho hai bên đánh nhau xong là tôi nhảy ra. Nhưng tính toán đó của mình vậy mà bị họ nhìn thấu.
Thiếu Kiệt im lặng, khả năng tính toán của Tống Vũ làm hắn thấy được cái người này có thể làm việc lớn. Ẩn nhẫn có thừa nhưng vẫn không đúng thời điểm. Nếu việc làm của hắn trước giờ đối với người ngoài Thiếu Kiệt sẽ lập tức vỗ tay khen hay, Còn vào lúc này chắc rằng hắn chỉ lắc đầu. Bởi có tính toán ra sao thì đối với người thân thuộc hắn có giả vờ như thế nào thì cũng bắt được điểm yếu cần thiết. Không nói xa lạ hai người anh của hắn vì sao chèn ép để cho Tống Vũ không ngoi lên được cũng đã hiểu.
Nhưng trong câu chuyện này Thiếu Kiệt cũng có phần bội phục Tống Vũ một phần hắn muốn bảo vệ cho Ngô Long, Trước những con sói lúc nào cũng chỉ đợi thời cơ nhào tới cắn một cái. Tống Vũ không đem Ngô Long về công khai thân phận quả là một việc làm tuy mạo hiểm về sau nhưng lại là phương án tốt.
- Ông sai trong nước cờ nhất thời nhưng lấy được toàn cục, Tôi không hiện tại không biết có phải là con của ông hay không nhưng nếu đúng tôi với ông có mối liên quan. Thì mọi chuyện sau này tôi sẽ giúp ông. Nhưng song song đó đôi bên phải hoàn toàn có lợi mới được. Còn việc lợi ích như thế nào ông chắc chắn sẽ biết.
Tống Vũ nghe Thiếu Kiệt nói thế dù có chút khó chịu với việc không nhận thân của hắn nhưng lỗi một phần cũng do chính mình nên Tông Vũ không phản bác gì.
Phan Thế Như bây giờ cũng lên tiếng thắc mắc hỏi Thiếu Kiệt.
- Cậu đúng thật sự là người nắm quyền kiểm soát tam giác vàng bên kia sao? Nếu thế thì tại sao cậu lại không sợ đám người đó ra tay với cậu. Hơn nữa nếu thật sự cậu có mối quan hệ với nhà chúng tôi thì sẽ phức tạp lắm với việc cậu lại nắm giữ một nơi có danh tiếng không hề tốt. Hơn nữa nếu xét nghiệm đi ra chúng ta có mối liên hệ tôi tin rằng không ít người nhắm vào cậu làm khó Tống Vũ
Lo Lắng trước việc nếu Thiếu Kiệt với danh phận và tên của Tống Long có mối quan hệ cùng huyết thống với Tống Vũ thì khả năng đem lại phiền phức khi mà tất cả mọi thứ Thiếu Kiệt kiếm được từ thủ phủ ma túy sẽ đem tới hệ quả liên quan đến toàn bộ Tống Gia, Nhưng bà chỉ nói can hệ đến Tống Vũ để phần nào giảm bớt sự trầm trọng. Phan Thế Như cũng muốn biết nếu việc đó xảy ra thì Thiếu Kiệt hắn sẽ giải quyết như thế nào.
- Bà lo quá rồi đấy. Ai biết được tôi là người nắm giữ tam giác vàng. Nơi đó đâu có một chính quyền nào có thể cấp phép sở hữu nói rằng tôi được quyền kiểm soát. Chỉ có những người ở tam giác vàng đủ để biết tôi nắm giữ nó thôi. Nếu như cận vệ của tôi không lỡ lời mấy người biết sao? Kể cả khi có lời nói đó của anh ta thì bằng chứng đâu cho thấy tôi có quyền định đoạt tam giác vàng. Bà nên nhớ trước giờ nơi đấy đều mặc định một điều. Khu vực đó vô chủ.
Tống Vũ vừa lái xe nhưng tai hắn lúc nào cũng nghe rõ từng lời của Thiếu Kiệt nói với vợ mình. Hắn thấy lời Thiếu Kiệt nói cũng đúng, ngoài sự thừa nhận của các thế lực lớn của Tam giác vàng thì những người bên dưới chắc chắn cũng không biết sự tồn tại của Thiếu Kiệt. Để quy kết một tội danh lớn như thế này lên người Thiếu Kiệt thì hoàn toàn không thể.
Không bằng không chứng, kể cả người liên quan cũng không thì việc thông qua một lời nói để quy kết Thiếu Kiệt một tội danh như thế này thì không ai chấp nhận.
Nếu có thể quy kết một tội danh mà không cần chứng cứ đó là điều phi lý đến mức không thể chấp nhận được. Từng lời của Thiếu Kiệt làm cho Phan Thế Như thở dài nhìn Tống Vũ mắng.
- Nếu thật sự cậu ấy là con ông thì tôi không biết ông kiếm trước gõ hư bao nhiêu cái mỏ đánh mòn mấy chục cái chuông đồng đấy. Cậu ta với ông làm việc khác một trời một vực.
- Bà còn nói con hơn cha là phúc chứ còn muốn gì nữa. Nhưng mà kể từ sau việc này ít nhất phải cẩn thận với hai người kia. Chưa biết chừng còn liên can nhiều đến mấy đứa bên dưới. Tống Thanh Phong nhìn như thế lúc nào cũng một bộ hòa nhã nhưng âm thầm làm việc sau lưng không thể nào biết được.
Thiếu Kiệt nhìn qua Tống Vũ lúc này cũng nhịn không được lên tiếng hỏi hắn, Bởi vì Thiếu Kiệt thật sự thắc mắc tại sao đến lúc này khi biết mình bị một trong hai người anh hại không thể sinh thêm đứa con nào Tống Vũ vẫn không có chút động thái nào xem như phẫn nộ.
- Này ông già. Sao ông biết mình bị người khác động tay động chân trong việc sinh con lại có vẻ thờ ơ như không có chuyện gì vậy? Nếu là tôi chắc hẳn không bình tĩnh được như thế đâu.
Tống Vũ chỉ cười cười đáp lại lời Thiếu Kiệt một cách nhẹ nhàng ổn định xem như câu hỏi này đối với hắn không quá khó để trả lời.
- Không biết thì thôi biết rồi thì sẽ có cách. Đúng ra thì tống gia quả thật có loại thuốc trong vòng mười năm không thể sinh con. Nhưng chỉ cần qua năm thứ mười một hoặc mười hai thì thuốc hết tác dụng chỉ là không ngờ mình bị sử dụng thôi. Trước đây những hoàng đế trẻ mới đăng cơ sẽ được sử dụng nó để tập trung cho việc trị nước. Vì thế nhà ta vẫn có phương thuốc gia truyền về vấn đề này.
Thiếu Kiệt lúc này cũng nhíu mày một chút. Hắn xem ra việc này không phải không có khả năng với nội tình của Tống gia hắn chưa biết nhưng một số vấn đề của Trương gia tồn tại song song cùng Tống gia, Hai nhà có lịch sử lâu đời nên điều này quả thật có khả năng tồn tại.