Chương 8: Cần siêu thần lưỡi của bổn đế phục vụ không?

Siêu Ngầu Tà Ác Lão Quái Vật

Chương 8: Cần siêu thần lưỡi của bổn đế phục vụ không?

Nguyễn Quỳnh Nga thẹn quá hoá giận đưa tay chỉ vào Độc Cô Lãng:

"Ngươi...ngươi"

Độc Cô Lãng bước chân ra khỏi chỗ ngồi, đi lên phía trước. Nguyễn Quỳnh Nga nhìn hành động tự do của Độc Cô Lãng biết hắn sai mà sao chẳng thể bắt lỗi.

Độc Cô Lãng vào lúc này, đột nhiên cầm lấy ngón tay thon dài xinh đẹp của Nguyễn Quỳnh Nga đưa vào trong miệng mình, dùng chiếc lưỡi liếm xung quanh ngón tay mềm mại nhẫn nhụi ấy, thấm đậm mùi thơm cùng vị ngọt lạ lùng từ ngón tay truyền đến, làm Độc Cô Lãng say mê không thôi.

Vẻ mặt tràn đầy hưởng thụ ấy như đang hưởng thức món ăn ngon nào đó.

Một tia ‘điện’ từ ngón tay truyền đến. Nguyễn Quỳnh Nga phút chốc đứng dại ra, đầu óc trống rỗng, ánh mắt thẫn thờ. Một giây kế tiếp khi cảm nhận được thứ mềm mại nào đó liếm xung quanh ngón tay mình, cả người nàng run lên bần bật, hai má nổi lên hai đóa hồng vân xấu hổ ngượng ngùng, nhìn hình dáng xấu hổ của nàng, tựa như không phải giáo viên thành thục lãnh diễm, mà càng giống như một thiếu nữ tuổi mười tám dậy thì.

Nàng dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn chằm chằm hành vi to gan lớn mật của Độc Cô Lãng.

Độc Cô Lãng ‘ngậm’ xong thả ra ngón tay, vẻ mặt biến thái mắt híp híp nhìn Nguyễn Quỳnh Nga cười nói: "Ngươi ở 10 phút trước đó vừa đi vệ sinh đúng không? Bổn để có thể từ ngón tay ngửi được mùi vị của ***, xem nào, ta đoán lông của ngươi tổng cộng **, màu đen sậm và dài khoảng mm **."

"Woa! Không nghĩ đến tên Độc Cô Lãng biến thái đến như vậy, ngay cả chuyện ** ấy cũng có thể ngửi được."

"Không hổ là nhà giàu công tử bột, chắc hẳn đã trải qua nhiều chiến trận xxx, một lát nửa phải đến xin bí quyết mới được."

"Cái đồ biến thái, nam nhân các ngươi đều là thứ biến thái, bệnh hoạn!!!"

"Đúng đúng, tên công tử bột cực biến thái, các bạn nữ cẩn thận."

Một đám bạn nam tỏ ra thích thú, phấn khởi kêu gào như sói tru, một số bạn nữ ngược lại mặt đỏ tai hồng miệng nhỏ giọng đầy chửi rủa.

Một tay Độc Cô Lãng đã chiếm lấy bàn tay mềm mại, tay kia vòng qua ôm lấy thắt lưng của cô ta, kéo nhẹ cô vào ngực mình. Mùi hương nam tính bá đạo, còn có mùi vị đặc biệt nào đó không khỏi làm cho Nguyễn Quỳnh Nga hơn 30 tuổi thiếu phụ trái tim đập nhanh thình thịch, hiện tại khuôn mặt tròn của cô đỏ ửng như tô màu.

Nguyễn Quỳnh Nga cứ làm như mình là gái 18 chưa chồng uỷ mị, xấu hổ vậy.

Phải biết hiện tại Nguyễn Quỳnh Nga cũng hơn 30 tuổi, có chồng có con gia đình đàng hoàng, đáng lẽ cô ta phải miễn nhiễm với loại tiếp xúc thân thể với khác giới không còn cảm thấy xấu hổ như vậy mới đúng.

Độc Cô Lãng nhìn phản ứng của Nguyễn Quỳnh Nga, siết chặt vòng eo thon gọn của cô ta, giả bộ kinh ngạc nói: "Vòng eo 54 à, ở độ tuổi này mà giữ được vóc dáng ngươi cũng chuẩn hình tượng người mẫu rồi!"

Rất nhanh Nguyễn Quỳnh Nga kịp phản ứng, đang muốn xô ra thì được Độc Cô Lãng khen một câu, không biết làm sao Nguyễn Quỳnh Nga bỗng nhiên đầu óc lâng lâng, trong lòng như chất mật tràn đầy ngon ngọt, tựa như được người yêu khen ngợi, làm nàng quên đi dự tính ban đầu của mình là tránh thoát bàn tay sói xám ra.

Nguyễn Quỳnh Nga một mặt hồng hồng đại trai mỉm cười, để được vòng eo nhỏ như vậy, nàng đã phải nhịn ăn nhịn uống, tập gym các kiểu mới được kết quả như thế này. Nhưng chưa được bao lâu thì giọng nói châm chọc của Độc Cô Lãng lại vang lên"Có điều, không biết tại sao phía dưới của ngươi còn có mùi tanh ngai ngái nước đái thế? Ngươi đã bao ngày chưa rửa sạch nơi ấy rồi hay rửa sơ bộ cho qua?

Nếu như không có mùi ấy chắc có lẽ ngươi đã được xưng tụng "Cái Lờ Hoàn Mỹ" rồi.

Bổn đế tất cả là nói thật, ngươi tại sao dùng ánh mắt giết người nhìn bổn đế làm gì? Bổn đế hiện đang chân thành khuyên nhủ ngươi. À, còn có, cần bổn đế dùng siêu cấp thần lưỡi của bổn đế ‘kỳ cọ’ phía dưới không, bảo đảm sau khi dùng lưỡi của bổn đế ngươi không những thấy ***, mà còn thơm nửa, trăm năm không hối nha!"


Độc Cô Lãng đưa mũi tới gần làm bộ khịt khịt ngửi, sau đó lấy tay che mũi, nói một hơi dài


Nghe xong câu nói trên, Nguyễn Quỳnh Nga trợn tròn mắt, trong mắt hiện ra một đoàn lửa nóng thiêu người tựa như nội tâm đang muốn giết chết tên học sinh đức phẩm xấu xa trước mặt này, loại này tâm tình bực tức khó chịu dồn ở ngực khó mà dập tắt.

Rất nhanh tất cả học sinh trong lớp chứng kiến một màn kinh ngạc suốt đời khó quên, chỉ thấy Nguyễn Quỳnh Nga thoát ra vòng tay Độc Cô Lãng, cả người như tên đàn bà chanh chua ngoài chợ bán heo chửi ầm lên:

"Ngươi...ngươi thứ vô lại cút nhanh ra khỏi lớp ta. Đúng thật là cha mẹ ngươi không giáo dục mày tí nào nên mới làm thế. Ngươi cứ bộ dạng như vậy, coi chừng ra đường gặp phải côn đồ bị chúng nó đánh không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai bây giờ!"

Đám học sinh nãy giờ hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác như con nai vàng, ngơ ngác nhìn tất cả mọi thứ. Quan trọng hơn, hình tượng Cô giáo Nga hiền thục, đoan trang gần 20 năm đã bị thằng nhãi công tử bột kia hoàn toàn phá huỷ.

Độc Cô Lãng thấy Nguyễn Quỳnh Nga nổi giận như con chó điên sủa ‘gâu gâu’, thầm nghĩ: "Chặc, xem ra nữ nhân này bị bổn đế chọc cho tức điên rồi, có điều thật thú vị, bổn đế muốn xem xem kế tiếp người nữ nhân này làm thế nào khi nghe khiêu khích của bổn đế?"

Bất quá khi nghe đến đoạn mình bị đánh sáp mặt l**, Độc Cô Lãng cả người sửng sốt, trong phút chốc ôm bụng, bật cười như điên, không có hình tượng: "Ha ha ha ha, bổn đế lần đầu tiên nghe phải một chuyện hài hước như vậy, cái óc cũng nhỏ như kiến."

Nguyễn Quỳnh Nga nghe vậy mới bừng tỉnh lại, nhìn phía dưới đám học sinh vẻ mặt há hốc mồm, ngạc nhiên, chấn kinh nhìn về phía mình, có vài người nghe được Độc Cô Lãng trêu đùa, nhịn không bum miệng cười ra tiếng.

Một trận nóng ran cực độ trong lòng xông lên đầu, nhìn trước mặt tên chủ mưu còn đang cười đùa ha hả, chính mình hơn 10 năm hình tượng cô giáo hoàn toàn bị hủy bởi tên đáng ghét này, lửa giận trong phút chốc bùng cháy lên, kiềm chế không nổi nửa, Nguyễn Quỳnh Nga bước đến giơ tay lên, định cho Độc Cô Lãng một cái bạt tay liền bị hắn một tay cho bắt lấy.

Độc Cô Lãng còn chưa sử dụng một phần sức mạnh đã khiến cô ta ngã nhào, chiếc bàn bị xô ra cửa lớp. Cùng lúc đó, giọng nói như hoa truyền từ ngoài cửa lớp vang lên:

"Em xin lỗi cô, do đường bị kẹt xe nên đi trễ..aa ai chơi trò nguy hiểm quá vậy!"

Dạ Minh Châu gọi điện thoại kêu Độc Cô Lãng đến học sớm còn mình thì lại đi trễ nên chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra.

---
Tác giả:

P/s: cám ơn bạn Ngọc Linh đã viết một đoạn ngắn, mặc dù còn hơi nhiều sạn nhưng dù sao cũng cảm ơn công sức của bạn bỏ ra.