Chương 3: Tô Tố Hoàn thiếu phụ

Siêu Ngầu Tà Ác Lão Quái Vật

Chương 3: Tô Tố Hoàn thiếu phụ

"A, đau, đau quá!"

Tô Tố Hoàn khóc thét lên, nàng bỗng nhiên cảm giác toàn thân mát mẻ như bị lột sạch quần áo, một hồi đau đớn kinh khủng từ phía dưới truyền đến...

Trong phòng vang lên tiếng thở nặng nề cùng du dương tiếng rên réo trong trẻo.


...

Một tiếng sau,


Tô Tố Hoàn nằm trên giường, toàn thân lòa lỗ run run, dư âm còn đó chưa biến mất.

Khuôn mặt đỏ bừng như quả táo, ánh mắt mê ly, đờ đẫn nhìn chòng chọc trần nhà.

Khí tức thiếu nữ thanh xuân biến mất, thay vào đó là thành thục phong vận thiếu phụ, một loại vừa trải qua ‘cây côn’ tẩy lễ và ‘nhị háng’ khai thông.

"Ngươi..tại sao phải làm vậy?"

Thật lâu sau, Tô Tố Hoàn nhìn qua bên cạnh người lấy đi lần đầu hai nơi đó của mình, cả người run lên, giọng nói thật yếu ớt mềm mại, không còn hình tượng kiêu ngạo chanh chua đanh đá như lúc trước.

Trong ánh mắt nàng chứa đầy cảm xúc phức tạp, thù hận, hoang mang, mê mẫn, yêu thương.

Cũng chính nàng không biết nên lấy thái độ gì khi đối mặt với người nam tử lấy đi trinh tiết lần đầu này của mình.

Nàng rất muốn nói cho mẹ nàng nghe, đem hắn giết chết hoặc bỏ tù đến rục xương. Nhưng đối với người vừa lấy đi trinh tiết đầu tiên của mình, nàng thú thật không tàn nhẫn làm được.

Yêu thương? Có lẽ vậy đi.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, nàng chỉ cảm giác phía dưới bị thứ ‘kỳ lạ’ xâm nhập, sau đó một trận tê dại, sung sướng như lên thiên đàng truyền đến. Loại này cảm giác như đứa bé ăn phải kẹo ngọt, muốn dừng mà dừng không được, liếm nó ngọt mới biết ngon.

Sau trận trải qua mưa gió, rốt cuộc nàng hiểu ra thứ hạnh phúc nhất, không phải đi ức hiếp người, mà là bị người ‘nện’ cho lên thiên đàng.

...

Độc Cô Lãng giờ đây cảm giác thật con mẹ nó thoải mái, nghe Tô Tố Hoàn nói, hắn liếc cô một cái, mỉm cười thỏa mãn nói: "Chỉ cần biết ta muốn thì làm, công nhận ** của ngươi làm ta rất thoải mái."

Nghe lời này của Độc Cô Lãng, Tô Tố Hoàn cảm giác như trái tim bị người dùng dao đâm thủng, đau không thể tả, so với thể xác đau gấp dữ dội. Rốt cuộc nhịn không được, nước mắt tràn ra...

Độc Cô Lãng không nhìn nàng khóc, một tay chộp vào trắng lớn của nàng, hướng về phía dưới vừa bị khai phá, âm lãnh cười: "Khóc? Hài thật, sao lúc nãy ngươi kiêu ngạo lắm mà? Chửi bổn đế là con hoang? Giờ đây được hưởng con hoang phá trinh tiết của ngươi, không biết ngươi có cảm tưởng gì?"

"Oa...."


Đối với xưng hô mình là bổn đế Tô Tố Hoàn không để ý, nàng lúc này cảm giác nơi bạch thỏ truyền đến cảm giác đau đớn cùng tê dại, lại nghe được lời này của hắn càng khóc thương tâm dữ dội.

"Lại khóc, ồn ào, mau ngậm miệng lại." Độc Cô Lãng nghe nàng khóc đến phiền, tức giận đem nguyên ‘củ cà rót’ lại bỏ vào miệng nàng.

Lại vài phút dằn vặt cô nàng mới chịu yên tĩnh, lúc này tiếng giày cao gót cạch cạch vô cùng rõ ràng từ bên ngoài truyền đến tai Độc Cô Lãng cùng với Tô Tố Hoàn.

Độc Cô Lãng mặt bình tĩnh, vẫn làm động tác như cũ, Tô Tố Hoàn sắc mặt càng thêm trắng bệch, trên mặt hiên lên hoảng loạn, vội vàng dùng mền che kín lại cơ thể trần chuồng, nằm tại chỗ không biết làm sao. Nàng đành dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn qua Độc Cô Lãng, lắc đầu xin tha liên tục.

Độc Cô Lãng sắc mặt có chút hưng phấn, thấy Tô Tố Hoàn mặt càng hoảng loạn, hắn càng vui vẻ, biến thái nói ra: "Tô Tố Hoàn, ngươi bây giờ bị ta thịt, ngươi nghĩ sao khi mẹ ngươi thấy cảnh này của chúng ta? Ta càng nghĩ càng phấn khích, như muốn đem súng của ta bắn hết bốn chỗ của mẹ con ngươi, mẹ con song phi cạc cạc cạc...."

Tô Tố Hoàn nghe vậy sắc mặt nửa đỏ nửa trắng, liên tục lắc đầu như trống lúc lắc, miệng đang bận ngậm khẩu súng nên chỉ có thể a a a như muốn nói không thể, không được.

Cuối cùng...

Kẹt.

Cửa mở ra.


"Cái gì đây, trời ạ, hai các ngươi....ngươi...đang, đang làm gì đấy!"


....

P/s: có vài bạn nói ra chương chậm. ok. Mình đã nói trước ở GT, truyện sẽ ra khá chậm, Cho nên xin nhấc lại: (3-5 ngày - 1 chương). Vì truyện giải STERSS, chứ không phải viết chính như siêu cấp yy nhé @@! Ai được thì cứ theo dõi, hoặc lâu lâu quay lại đọc:) Cám ơn.