Chương 7 Ta gan rất nhỏ à!!!

Siêu Ngầu Siêu Bá Chiến Thần

Chương 7 Ta gan rất nhỏ à!!!

C7

Đỗ Phong rút đao, cứt đái lại một lần nữa phun trào, xoay mặt nhìn quanh, trên mặt mang một nụ cười tỏa nắng.

Chỉ là nụ cười này theo những kẻ nhìn lén kia có chút không rét mà run.

Bọn hắn luôn cảm giác là thấy được không nên xem đồ vật.

Có chút sợ hãi dọa người à.

Đỗ Phong đi tới sờ thi thu thập chiến lợi phẩm, sau đó nhanh chóng ly khai khỏi hiện trường.

Hắn tin tức nhất định đã đến tai Dạ Lang Bang người.

Không cần nghĩ cũng biết rõ, những này Dạ Lang Bang thế lực tuyệt đối sẽ không buông tha hắn.

Không chạy, chờ người ta đến chặt ngươi hay sao?

Đỗ Phong tốc độ vận dụng đến cực hạn, chạy, cắm đầu cắm cổ chạy.

Không cần biết có ai đuổi hay không.

Cứ chạy trước tính sau.

Bởi tính mạng không thể mang ra đùa giỡn à.

Đỗ Phong chạy cho đến khi mệt muốn ỉa trong quần hắn mới dừng chân thở dốc. Hắn một đường từ thành Tây, sinh sinh chạy qua đến thành Đông.

Cũng không biết hệ thống buff thế nào, Mà hắn thể lực hồi phục rất nhanh, ngay cả thương thế cũng hồi Phục nhanh.

Mới bị chém không bao lâu, mà bây giờ đã đóng vảy, liền da non.

Thể lực hồi phục, Đỗ Phong đứng lên đi tìm kiếm cửa hàng quần áo.

Số phút sau.

Đỗ Phong bước vào một tiệm quần áo nhỏ.

Vì là chủ cửa hàng nhỏ, cho nên không có nhân viên, chỉ có mỗi chủ tiệm đứng bán.

Chủ tiệm là một cái nữ phụ độ ba mươi tuổi, dáng dấp ngon ăn, gương mặt không quá xinh đẹp nhưng cũng rất ưa nhìn.

Chủ tiệm thấy Đỗ Phong đi vào, cả người run một cái.

Quần áo đầy máu tươi, giữa ngực có một vết thương thật dài, trên tay cầm đao hung thần ác sát.

Không phải chứ?

Làm sao tới một cái sát nhân cuồng ma?

"Khách quan, ngài muốn mua y phục?" Chủ tiệm cố nén tâm tình khẩn trương mở miệng hỏi.

"Vào tiệm quần áo không mua y phục, chẳng lẽ ta vào đây cưỡng hiếp mỹ nữ ngươi hay sao?" Đỗ Phong cười nói.

Giọng cười của Đỗ Phong khiến cho chủ tiệm không rét mà ruôn, không tự chủ lùi lại mấy bước.

"Được rồi, không đùa với cô nương, lấy cho ta một bộ quần áo!"

Đỗ Phong không nghĩ cô nàng này gan nhỏ như vậy, hắn bộ dáng có doạ người như vậy sao?

"Có có ngay..."

Chủ tiệm loay hoay một hồi, nàng lấy ra một bộ quần áo giống hệt bộ trên người Đỗ Phong đi ra.

Chủ tiệm:"Quần áo của khách quan."

Đỗ Phong:"Có thể đổi một bộ khác sao? Ta không thích bộ này."

Chủ tiệm:"À, vâng..."

Chủ tiệm đi vào loay hoay một lúc trở ra, nàng đưa y phục cho Đỗ Phong, hỏi:"Bộ này được không?"

Đỗ Phong:"Được, liền bộ này, bao nhiêu tiền?"

Chủ tiệm:"Của ngài 260 đồng!"

Đỗ Phong móc ra một lượng bạc đưa cho nàng nói:"Không cần trả lại!"

Chủ tiệm:"Như vậy cám ơn khách quan."

Đỗ Phong:"Nơi này có giếng nước sao?"

Chủ tiệm:"Có... Ở đằng sau, ta dẫn khách quan đi!"

Đỗ Phong đi theo chủ tiệm đi ra đằng sau tiệm, đi ra phía sau, hắn liền nhìn thấy giếng nước cũ kỹ.

Đỗ Phong đi đến giếng nước, ném xô múc nước.

"Cô nương còn không đi vào, chẳng lẽ muốn nhìn ta tắm hay sao?"

"Không, không có, ta không muốn nhìn..." Chủ tiệm hoảng một trận, vội vàng chạy ra ngoài, sợ tên sát tinh trước mặt tưởng nàng thích hắn, lại nổi máu dâm thì chết.

Số phút sau.

Đỗ Phong tắm rữa sạch sẽ, thay vào mới quần áo. Chỉnh chỉnh một chút, hắn hài lòng gật gật đầu, nắm đại đao đi ra.

Chủ tiệm thấy Đỗ Phong lúc này, thì ngây người trong chốc lát.

Có chút... Soái.

Không đúng, ta làm sao có thể suy nghĩ như vậy? Hắn là một cái sát tinh, sát tinh soái cái gì?

"Cảm tạ cô nương, tại hạ cáo từ!" Đỗ Phong nói xong, liền tiêu xái rời đi.

Quả thật rất soái....

...

Đỗ Phong rời khỏi tiệm quần áo, thì trên thương khung mặt trời đã lặn xuống. Dựa theo hiện đại tính toán, lúc này đại khái khoảng 6 giờ tối đi.

Đỗ Phong suy nghĩ thật lâu, vẫn là lựa chọn rời khỏi thành trong đêm.

Hắn ghé mua một bao bánh màn thầu liền lập tức lên đường.

Sống trên đời.

Gan nhỏ mới sống lâu được.

"Ài, đi ỉa cũng treo chọc kẻ thù, ta vận khí làm sao kém như vậy?"