Chương 352: Mượn đao giết người

Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 352: Mượn đao giết người

Lô Sài Bổng nghe thấy vậy, sợ toát mồ hôi, năm xưa Trần Tiểu Cửu đã dùng chính chiêu này bỏ tù gã. Tuy rằng gã cũng được hưởng phúc từ đó, nhưng bây giờ nghĩ lại gã vẫn rùng mình.

Hắn liếc Trần Tiểu Cửu nói:

- Cửu ca, chẳng lẽ huynh muốn mượn tay tên Nhị Hóa sao?

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, cười ha ha, vỗ vai gã khen ngợi:

- Quân sư đúng là quân sư, Lô Sài Bổng ngươi tuy nhỏ bé nhưng rất thông minh!

- Ngươi và Anh Mộc kẻ văn người võ, chỉ cần phối hợp ăn ý chắc chắn sẽ làm lên chuyện lớn long trời lỡ đất.

Lô Sài Bổng nghe thấy Trần Tiểu Cửu khen ngợi, thân hình gầy vêu vao có chút lâng lâng, khuôn mặt đen đúa khô quắt cũng ửng lên thẹn thùng, rất buồn cười.

Anh Mộc ngây ngô không hiểu ý của Trần Tiểu Cửu, gãi đầu ngượng ngùng nói:

- Mượn đao giết người, thế nào là mượn giao giết người?

Trần Tiểu Cửu cười nói:

- Giết người cũng phải có học vấn, nếu chỉ một đao mà giết chết kẻ thù như vậy thì dễ dàng cho y quá, nhưng xẻo từng chút thịt một mới thực sự là hình phạt khủng khiếp nhất. Với tên Ngô Thiên Phát bất nhân bất nghĩa, bán đứng thê tử, sói đội lốt người, băm y thành trăm mảnh, cho y tận hưởng hết tất cả cực hình trên đời mới là cách lựa chọn tốt nhất.

Ngô Thiên Phát nghe vậy, lại cố ngóc đầu dậy, máu tươi đầy khuôn mặt dữ tợn quát:

- Trần Tiểu Cửu, ngươi... Ngươi muốn làm gì? Ngô Thiên Phát ta không dễ ăn hiếp đâu, làm sao có thể sợ ngươi được.

- Chậc chậc… Nói rất hay!

Trần Tiểu Cửu vỗ tay nói:

- Nếu vừa nãy ngươi cũng kiên cường như vậy ta đã tha cho ngươi rồi! Nhưng bây giờ, thôi, Hừ … Quá muộn rồi…

Trần Triểu Cửu khinh miệt, cùng với Anh Mộc tiến đến cười hì hì nói:

- Nhị Hóa, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?

Thổ Phì Nhị Hóa sửng sốt hỏi:

- Cửu gia… Chuẩn bị cái gì ạ? Chẳng lẽ Cửu gia tha cho ta sao? Cửu gia, đúng là người tốt!

Nói xong, đưa ngón cái lên nịnh bợ nói.

- Nhị Hóa, thả ngươi á? Hừ… đừng hão huyền, ta là cho ngươi chuẩn bị tinh thần để chết.

Trần Tiểu Cửu đột nhiên vả vào mồm y nói:

- Cái này ngươi còn không hiểu sao? Ngươi vừa mới giết ta, mặc dù không thành, nhưng đã có ý giết ta đương nhiên là ta không thể tha cho ngươi được!

Thổ Phì Nhị Hóa nghe Trần Tiểu Cửu tuyên án tử hình cho mình ung dung như vậy, gã toát mồ hôi hột, hoảng sợ vô cùng, mặt tái nhợt, bỗng tỉnh ngộ, vội vàng quỳ xuống tiến đến trước mặt Trần Tiểu Cửu cầu xin:

- Cửu gia, ngài đại nhân đại đức, ngài nể tình là đại bằng hữu của Thạch công tử, giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi đi!

- Hơn nữa, ta còn đang sống sờ sờ, giết ta theo pháp luật Đại Yến Cửu gia sẽ bị dính líu đến pháp luật, thật là phiền toái!

Trần Tiểu Cửu nghe nói vậy hung hắng giơ lên một ngón tay!

Ta nhổ vào… Ngươi là quân chó má… Nhị Hóa, vừa rồi khi giết ta ngươi có nghĩ đến luật pháp Đại Yến không, đến khi ta giết ngươi, thằng nhãi ranh nhà ngươi lại lẻo mép viện đến luật pháp Đại Yến, đúng là quân lưu manh.

Trần Tiểu Cửu tiếp tục lừa phỉnh:

- Nhị Hóa, có điều ngươi không biết, ngươi là hộ vệ của Thạch công tử, cũng chỉ là một kẻ tôi tớ, giết một kẻ tôi tớ thì có ảnh hưởng gì đến mối thâm tình giữa ta và Thạch công tử lắm đâu.

- Lại nói, ngươi là người Đông Doanh, trong luật pháp của Đại Yến chúng ta, người Đông Doanh chỉ là con lợn, có một không hai.

- Hơn nữa Cửu gia nói nhỏ cho ngươi một tin tốt, ở Đại Yến giết người Đông Doanh cũng bình thường như giết lợn, không chịu sự truy cứu của pháp luật, hơn nữa giết người xong còn có thể mang ra chợ bán thịt, có khi hương vị thơm ngon, còn bán được giá cao, dân chúng lại chẳng xếp hàng dài tranh cướp thịt để ăn ấy à!

Thổ Phì Nhị Hóa nghe vậy dựng tóc gáy, lạnh đến tận xương tủy, kinh sợ nói:

- Cửu… Cửu gia, ngài… Ngài đang kể cho ta nghe chuyện tiếu lâm đó à, chỉ là nói đùa thôi đúng không!

- Chuyện cười? Hừ … Nhị Hóa, ngươi ngây thơ quá đấy!

Trần Tiểu Cửu cười nham hiểm nói:

- Ngươi thật sự nghĩ Cửu gia lại nói đùa với ngươi sao? Ngươi xem tên chó má Đông Điều Anh Cơ, y đã chết rồi không cần phiền đến ta phải giết nữa, lát nữa ta sẽ chặt y ra thành từng khúc, sáng mai mang ra chợ bán! Chậc chậc… Nhị Hóa, ngươi nên biết suy nghĩ một chút, tên Đông Điều Anh Cơ tuy rằng linh hồn đã chết nhưng thân thể vẫn còn, có thể có ích cho con dân Đại Yến như vậy, có phải là vinh hạnh không.

- Như vậy… nghe có vẻ không ngờ còn dã man hơn Đông Doanh rất nhiều….

Thổ Phì Nhị Hóa run lẩy bẩy.

Bọn Anh Mộc, nghe Trần Tiểu Cửu bịa chuyện đều không nhịn được cười, nhưng vào lúc quan trọng không thể làm hỏng mưu kế của Cửu ca, nên đành phải bấm bụng nhịn cười, mặt đỏ bừng bừng, rất khổ sở.

Trần Tiểu Cửu có tư chất thiên phú về diễn trò, vẫn giữ nguyên vẻ mặt thâm hiểm nói với Thổ Phì Nhị Hóa, nhìn từ đầu đến chân, ánh mắt tán thưởng nói:

- Nhị Hóa, ngươi quả là không tồi, không tồi, tốt lắm!

Thổ Phì Nhị Hóa, hoàn toàn bị Trần Tiểu Cửu dọa cho đến ngây dại, hoảng hồn hỏi:

- Cửu gia, ngài nói ta không tồi cái gì? Ta nghe không hiểu.

Trần Tiểu Cửu vờ vịt nói:

- Ta nói vóc dáng người không tồi, ngươi không giống tên Đông Điều Anh Cơ gầy gò chẳng được mấy thịt, ngươi cường tráng hơn rất nhiều, cơ bắp cuồn cuộn, nghĩ đến đây đã thấy hương vị thơm ngon của thịt ba chỉ rồi.

- Cửu gia…

Thổ Phì Nhị Hóa, nghe vậy run lẩy bẩy, y nói như sắp khóc.

Trần Tiểu Cửu vẫn đứng yên, nói:

- Bộ xương của ngươi cũng rất tuyệt, xương sườn giòn giòn, chắc hẳn sẽ có nhiều người tranh mua, của hiếm như vậy nhất định sẽ bán được giá!

- Cửu gia… Ngài đừng nói nữa… Ta sợ quá…

Trần Tiểu Cửu cười thầm trong lòng, không buông tha nói:

- Còn đầu cánh chân tay của ngươi rửa sạch nấu sáo măng cũng là món mỹ vị, tim gan phổi phèo luộc lên … chậc chậc… thơm làm sao!

Mặt hắn tỉnh bơ, như không phải trước mặc y là Thổ Phì Nhị Hóa mà là một món cao lương mĩ vị!

Trò diễn này thật công phu, khiến thần sầu quỷ khóc, đến ngay cả bọn Anh Mộc cũng bắt đầu nghi ngờ, Cửu ca yêu quý của chúng có thật là thích ăn thịt người không.

Thổ Phì Nhị Hóa, tuy rằng lúc đầu trong lòng sợ hãi, nhưng tưởng rằng Trần Tiểu Cửu chỉ là hù dọa gã không thực tâm muốn ắn thịt gã!

Nhưng càng về sau thấy ánh mắt sắc như dao của Trần Tiểu Cửu như một tên thần chết đã lâu ngày không được ăn, nhìn như ăn tươi nuốt sống gã từ đầu đến chân, như suy nghĩ xem nên ăn cái gì trước để càng thơm, càng ngon và càng thoải mái.