Chương 1: Xuyên Không

Sát Thiên

Chương 1: Xuyên Không

Phiến đại lục hoang sơ vô tận, nơi có một bầu không khí huyên náo cùng sôi nổi, trải khắp đại lục là một màu xanh biếc của núi rừng, cỏ cây, sông suối cùng những thảm cỏ xanh thảo nguyên vô tận, nơi này là một đại lục viễn cổ có tên gọi là Thiên Chuyển đại lục, Thiên Chuyển đại lục hình thành cho đến nay đã có sấp sỉ chục vạn năm tuổi, từ thời cổ xưa cho đến bây giờ, nơi này không có nền văn minh hiện đại, cũng không có ma pháp hay ma thuật như trong truyện viễn tưởng, siêu nhiên, nơi đây được thống trị bởi con người hay còn có một tên gọi khác là võ giả, ở cái đại lục này luôn luôn chỉ có một khái niệm duy nhất "thực lực vi tôn, nắm đấm ai to kẻ đó là luật", ở đại lục này thực lực là tất cả, nếu ngươi không có thực lực thì ngay cả shit ngươi cũng không bằng vì ít ra shit không ai thèm dẵm.

Thiên Chuyển đại lục, Hắc Vụ Lâm. Có một thiếu niên tuổi tầm mười năm đang chạy trốn, trên người mồ hôi tuôn như suối chảy, thỉnh thoảng thiếu niên nọ lại ngoảnh về phía sau, trong mắt tràn đầy nỗi sợ hãi, cách thiếu niên một khoảng cách ngắn về phía sau có hai thần bí nhân hắc bào đang thong dong đuổi theo, thần thái trên mặt họ là một mảnh cời cợt thần sắc, họ xem thiếu niên đang chạy trốn kia như là một trò chơi đuổi bắt. Thiếu niên chạy một lúc thì chạy đến một chân núi, núi này là hắc vu sơn nổi tiếng nhiều dã thú hung bạo, thiếu niên rơi vào tuyệt vọng ngồi phịch xuống sợ hãi nhìn về phía sau.

"khặc khặc, tiểu tử ngươi chạy nữa đi, chạy nữa đi, ta còn chơi chưa đủ ah."

Hai hắc bào thần bí nhân cũng đi tới, một người cười cười nói nói giống như đối với hắn nãy giờ chỉ là chơi đùa vậy.

"lão nhị, chúng ta tốn quá nhiều thời gian rồi, nhanh lên, để lâu tất sinh biến."

"được rồi a đại ca, chỉ với hắn thì không thể nào có biến gì được đâu, khặc khặc, tiểu tử, xem ra ngươi chọn được nơi chôn xác không tồi nhỉ, dưới chân Hắc Vu Sơn đúng là địa điểm không tồi để chết a."

Hắc bào nhân cười cợt nói.

- ngươi.....các ngươi là ai.....tại sao lại muốn giết ta..... ta....ta chưa từng đắc tội với các ngươi bao giờ ah.

Thiếu niên mặt cắt không còn giọt máu run run lên tiếng, từ giọng nói lắp bắp cho đến biểu cảm khuôn mặt của thiếu niên cho thấy nội tâm hắn đang rất sợ hãi.

"khặc khặc, đúng là ngươi chưa từng đắc tội với ta, có trách chỉ trách ngươi có quan hệ với người mà thiếu gia ta nhìn trúng, khặc khặc, đừng trách ta nhé, ta chỉ làm theo lệnh thôi, chết đi."

Thần bí nhân vừa nói vừa dứt, một luồng kình khí từ thân thể của thần bí nhân phun ra, khí kình nhanh chóng tạo thành một hình dạng con dao, ngón tay trỏ của hắn nâng lên búng một cái, dao khí hướng về phía trái tim thiếu niên nọ phi nhanh tới trong sự hốt hoảng tuyệt vọng của thiếu niên.

"Phụtttttttttttt"

Một tiếng máu phun ra ở nơi âm u chốn rừng rậm khiến cho âm thanh có thể nghe rõ mồn một. Thiếu niên trợn mắt nhìn xuống ngực, nơi đó có một vết thương dài ngoằng trên ngực hắn, có vẻ như là vết thương do dao khí này tạo ra rất sâu, tựa như xuyên qua tim vậy, máu từ nơi đó phun ra như mưa, ướt đẫm một mảng cỏ xanh, đôi mắt thiếu niên từ từ nhắm lại, thiếu niên đó đã chết, một cái chết tức tưởi không rõ nguyên nhân, nhị vị thần bí nhân mặt không biểu tình nhìn cảnh này, đôi mắt hờ hững tựa như bọn hắn đã nhìn quen những cảnh như thế này rồi vậy, sau khi xác nhận một chút rằng thiếu niên đó đã chết, bọn họ liền quay người bỏ đi, họ không biết rằng, hành động ngày hôm nay của họ đưa đến cho họ một sự trả thù mãnh liệt nhất vào tương lai không xa, và họ càng không thể biết rằng họ quay người bước đi không bao lâu, ngón trỏ và ngón giữa của thiếu niên đó hơi động đậy...
**********

Sau khi hai tên hắc bào nhân đó đi không lâu, ngón tay thiếu niên kia động đậy rồi chuyển thành nắm lại, bỗng thiếu niên tưởng chừng như đã chết thì lại bật dậy như người mơ ngủ mà gặp ác mộng, tóc tai thiếu niên rối tung, trên mặt vẫn còn đọng lại sự sợ hãi, nhưng nhãn thần thì lại không hề có nét sợ hãi như vừa rồi, nhãn thần của thiếu niên này mang đến một cảm giác tịch mịch, tang thương và hoàn toàn kiên định, không có một tia dị sắc cũng như sợ hãi nào, cứ như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.

"vậy ra đây là thế giới mà lão Diêm Vương đó nói tới sao? Nhưng mà đây là đâu? Sao nhìn quanh toàn cây cối cao ngất ngưởng vậy?"

Thiếu niên lẩm bẩm một mình, bỗng một cơn đau kéo đến khiến cậu phải cắn răng kêu khẽ.

"a....a...a....a....a....a....a.....a....đầu ta....đầu ta làm sao vậy........đau.......quá."

Một khối thông tin lớn liền chảy vào não bộ của thiếu niên nọ, giờ thì cậu đã biết, thế giới này gọi là Thiên Chuyển đại lục, chủ nhân của khối thân thể này bị người ta sát hại, và linh hồn cậu may mắn kịp lúc chui vào khối thân thể này trước khi khối thân thể này mất đi sự sống, và tất nhiên giờ cậu là chủ nhân mới của khối thân thể, và có thể chắc chắn một điều, cậu đã xuyên không, thiếu niên này họ Thạch tên Thiên, là một người không cha và sống với mẫu thân.

Hôm nay đi Hắc Thạch thành dạo lúc về thì bị truy sát tới tận đây, nơi đây là chân Hắc Vu Sơn của Hắc Vụ Lâm, Hắc Vu Sơn nổi tiếng là một ngọn núi nhiều hung thú, nó nằm tại rìa khu vực Hắc Vụ Lâm, nghe nói Hắc Vu Sơn là một quần thể nhiều ngọn núi nối nhau mà thành, đem Hắc Vụ Lâm bao quanh, Hắc Vụ Lâm giống như là một cái lòng chảo, còn Hắc Vu Sơn chính là thành chảo, trên đỉnh Hắc Vu Sơn thậm chí còn có cả nhị giai cao cấp linh thú, linh thú là cách gọi các loài động vật đã khai mở thành công linh trí của đại lục này.

Động vật ở đại lục này phân chia hai cấp bậc: hung thú và linh thú, hung thú là động vật chưa khai mở và không khai mở được linh trí, chúng không thể nhận biết được cái gì cả, chúng chỉ sống theo bản năng sinh tồn của chúng còn linh thú là những động vật đã khai mở linh trí, chúng có thể suy nghĩ, có thể nhận biết mọi vật như con người, thậm chí có những linh thú mạnh mẽ còn có thể hóa hình thành hình dáng nhân loại, chúng cũng có thể tu luyện nên cũng phân chia cấp bậc. Linh thú được chia làm cửu giai, mỗi giai lại phân ra ba cái tiểu cấp: hạ cấp, trung cấp và cao cấp! Hắc Vu Sơn chỉ là rìa ngoài mà đã có nhị giai linh thú, vậy Hắc Vụ Lâm thì lại còn khủng bố thế nào đây?

Nhân loại cũng vậy, họ có một hệ thống tu luyện hoàn chỉnh gồm: Luyện Thể kỳ, Linh Sĩ, Linh Sư, Địa Linh Sư, Thiên Linh Sư, Vương Phẩm,...... mỗi cấp bậc lại phân ra 3 cái tiểu cấp bậc: sơ cấp, trung cấp và cao cấp, riêng luyện thể kỳ lại chia ra làm cửu tiểu kỳ.

Chủ nhân của khối thân thể này là một tên Luyện Thể kỳ ngũ kỳ, với thế giới này mà nói, mười năm tuổi mà mới chỉ Luyện Thể kỳ ngũ kỳ thì chính xác là một tên phế vật hàng thật giá thật, nhưng nguyên nhân chính khiến "Thạch Thiên" không thể đột phá lục kỳ chính là kinh mạch toàn thân hắn đã bị đứt hoàn toàn ngoài mẫu thân hắn ra thì không ai biết được sự thật này cả, nhưng tính cách Thạch Thiên lại kiên cường khắc khổ, nên hắn mới có thể đạt đến ngũ kỳ.

Ở Luyện Thể kỳ người ta gọi tắt làm hai giai đoạn, ngũ kỳ luyện thể và tứ kỳ ngộ linh, ngũ kỳ luyện thể là năm cái tiểu kỳ đầu tiên, năm cái tiểu kỳ này không phải tu luyện đạt được mà do luyện tập đạt được, năm tiểu kỳ phân biệt: luyện bì, luyện cốt, luyện gân, luyện huyết và luyện tạng, để đạt được người ta phải tập luyện khắc khổ, chuyển đổi thân thể phàm nhân thành thân thể võ giả săn chắc, khỏe mạnh thì mới có thể chịu đựng được mức độ tu luyện, trong các tu luyện thế gia lớn mạnh, người ta có thể sử dụng linh đan diệu dược giúp cho con cháu đạt tới ngũ kỳ một cách nhanh chóng.

Tứ kỳ ngộ linh là bốn tiểu kỳ từ lục kỳ tới cửu kỳ, tầng thứ này là đã bắt đầu bước đi bước đầu tiên trên cường giả chi lộ, lục kỳ không phải là luyện tập cũng không phải tu luyện, tu luyện giả muốn đạt đến lục kỳ phải lĩnh ngộ ra linh lực, linh khí có ở khắp mọi nơi nhưng để lĩnh ngộ và chuyển hóa thành linh lực trong nội thể cũng là một quá trình khó khắn, và lục kỳ chính là một cái tiểu kỳ người tu luyện giả dành ra để lĩnh ngộ linh lực, sau khi lĩnh ngộ ra tia linh lực, tu luyện giả sẽ chứa tia linh lực đó tại kinh mạch toàn thân, đó cũng là lý do tại sao Thạch Thiên không thể đột phá lục kỳ.

"Thạch Thiên" sau khi tiếp nhận những thông tin liền cảm thấy khó hiểu, một phế vật mà trong trí nhớ chưa từng đắc tội với ai tại sao lại có thể bị người ta ám sát chết oan như vậy! Theo trí nhớ, Thạch Thiên không hề có bằng hữu, tất cả thân nhân chỉ có một mình mẫu thân hắn và một người thiếu nữ gọi là Hồng Liên Liên, thiếu nữ này là thanh mai trúc mã và cũng là người hắn yêu khắc cốt minh tâm, không ai biết thân thế của nàng ra sao, chỉ biết nàng chuyển đến ngôi làng Thạch Thiên đang sống khi hắn mới sáu tuổi, lúc đó nàng cùng hắn chơi đùa và lớn lên, hai người bên nhau và có những kỷ niệm đẹp đẽ, thậm chí nàng với hắn còn từng gọi nhau là phu thê.

Nhưng thế sự vô tình đời nào có như mơ, khi hắn mười ba tuổi, nàng thấy hắn bị một số lão bối nhận định cả đời chỉ có thể mang danh phế vật liền rũ bỏ và dần xa lánh hắn, hắn nhắc lại chuyện phu thê thì nàng trả lời rằng "lúc đó nàng chỉ là trẻ con không hiểu biết, hắn nên quên chuyện đó đi, sẽ tốt cho cả hai" chuyện đó khiến cho hắn, một người luôn bị mọi người cười nhạo mà vẫn mỉm cười sụp đổ hoàn toàn, hắn thống khổ bi thương nhưng vẫn cứng rắn chịu đựng trong hơn hai năm ròng rã, nhớ đến đây trong đầu Thạch Thiên xẹt qua một dòng suy nghĩ, hắn nhếch mép mỉm cười vì giờ hắn đã hiểu "Thạch Thiên" hắn tại sao lại bị người ta truy sát.

P/s: chương này không phải vá mấy!!!