Chương 9:Sát Phạt

Sát Lục Hệ Thống

Chương 9:Sát Phạt

Thiên Vân thành cách 300 dặm về phía bắc, một chỗ hẻm lúi trong hàng ngàn quân lính đang ở đây,Hà Cao Mẫn thân mặc thiết giáp ngồi trong một căn lều, phía sau tể tướng, thái sĩ và thái bốc ba vị quan đại thần chạy thoát được khi bị hoàng thất giảo sát.

Lúc này trước mặt Hà Cao Mẫn ngồi ba ngườt hắc sắc y phục,bịt kín mặt, trong đó một người hắc sát y phục cầm đầu, âm thanh nam tử nói"Hà tướng quân, việc này Đà chủ đã nói với chúng ta giúp ngươi,khi lên nắm quyền Thiên Vân quốc đừng quên lời ngươi hứa.''

''Việc này các vị yên tâm, một khi lật đổ được Tô gia, ta ngồi nên Quốc chủ chi vị,ta sẽ cung cấp tài nguyên tu luyện và nghe theo mọi việc của Hắc Sát Hội.''Hà Cao Mẫn nói.

''Lựa chọn của Hà tướng quân không sai đâu,có bọn ta giúp sức vị trí Quốc chủ chắc chắn là của ngươi, chỉ cần ngươi trung thành với Hắc Sát Hội,công pháp và võ kỹ sẽ có, ngươi cũng có thể tiếp xúc với những đại nhân vật,được sự bảo hộ của Hắc Thị.''Nam tử áo đen mỉm cười nói.

Hà Cao Mẫn khuôn mặt mỉm cười gian nói"Không phải là làm nô lệ cho Hắc Sát Hội sao.''

''Hà tướng quân sao gọi là lô nệ được,cái gì cũng có cái giá của nó,chúng ta giúp ngươi đoạt hoàng vị,ngươi nghe lệnh chúng ta ngươi đều có lợi,công pháp và võ kỹ cao cấp, vận dụng sự giúp đỡ từ chúng ta.''Nam tử áo đen mỉm cười nói.

Nghe vậy Hà Cao Mẫn trong lòng chửi mịa nó. Cái gì công pháp và võ kỹ cao cấp các ngươi sẽ cho ta thứ tàn phẩm sao, nghe lệnh các ngươi ta khác gì nô lệ,vận dụng sự giúp đỡ từ các ngươi, rất dễ bị bại lộ,nếu như bị phát hiện ta và Hắc Sát Hội quan hệ với nhau ta,chả phải bị tất cả chính đạo thế lực giảo sát sao. Nếu không phải vì bất đắc dĩ,Hà Cao Mẫn sẽ không đi mời Hắc Sát Hội giúp đỡ. Nhưng làm hoàng đế bị người sai khiến, còn hơn không nơi trú ngụ.

Hiện tại hắn chỉ có mời ngoại lực trợ giúp mới có thể ngồi lên Quốc chủ vị trí,hắn không muốn lang thang thành một đạo tặc hay đi gia nhập một thế lực nào đó làm cấp dưới,đặc biệt hắn muốn giết Tô Tử Phàm và Tô Thiệu. Hai kẻ này một kẻ hủy hoại đại nghiệp của hắn,một kẻ luôn đứng trước hắn một đầu từ nhỏ đến lớn.

''Vậy Hà tướng quân chúng ta bây giờ hãy xuất kích, hai bọn họ là Tôn Hầu thất tầng và ta càng là Tôn Hầu bát tầng, bây giờ chúng ta sẽ vào hoàng cung ám sát Tô Thiệu và cái tên Hoàng Thường đó,mọi việc còn lại liền dễ dàng với ngươi rồi. ''Nam tử áo đen tự tin nói.

''Việc này cần bàn bạc kĩ lưỡng,lần trước ta vì khinh địch không ngờ trong hoang thất Tô gia còn âm thầm ẩn giấu Tôn Hầu mới bại trận,lần này cần kĩ càng tìm hiểu hoàng thất lực lượng trước khi hành động.''Hà Cao Mẫn không an tâm nói. Lần trước Hoàng Thường xuất hiện,làm kế hoạch của hắn thất bại,nên Hà Cao Mẫn lòng có bóng ma không an tâm.

Nam tử áo đen cười nói ''Việc này yên tâm chúng ta đã tìm hiểu,trong hoàng cung hiện tại chỉ có hai Tôn Hầu đó là Tô Thiệu và Hoàng Thường,tin tức của bọn ta luôn chính xác ngươi không cần lo.''

Hắc Sát Hội thông tin vô cùng chắc chắn,sát thủ luôn tìm hiểu con mồi trước khi hành động,biết thông tin cặn kẽ về đối tượng ám sát việc thực hiện sẽ dễ dàng hơn,lập kễ hoạch cặn kẽ ám sát và rút lui khi thành công.

''Vậy thì bắt đầu thôi,Hoàng Thường và Tô Thiệu giao cho ba người,còn lại để bọn ta.''Hà Cao Mẫn mỉm cười nói. Nếu Hắc Sát Hội tình báo thông tin đã như vậy, thì hắn chả cần lo lắng gì nữa.

''Yên tâm,ngay bây giờ bọn ta sẽ đi giết Tô Thiệu và Tô Tử Phàm, ngươi chỉ cần đến tàn sát hết Tô gia và nhận hoàng vị là được.''

Ba người gật đầu thân pháp nhanh nhẹn biến mất trong lều trại,bọn hắn cần hành động tách lẻ,nếu như bọn hắn giết hết hoàng cung Tô gia và Hà Cao Mẫn đến nhận hoàng vị, thật gây nghi vấn,dù sao Hắc Sát Hội kẻ thù chính đạo rất nhiều. Lúc đó Hà Cao Mẫn sẽ bị gán mác thông đồng ma đạo,bị chính đạo truy giết.

Hà Cao Mẫn dẫn theo ba vị quan đi ra ngoài,gọi một vị tướng quân thân tín đến nói''Mạc Tốn ngươi đi thông báo quân lính,lập tức khởi hành tấn công Thiên Vân thành.''

Đây là trong quân đội Hà Cao Mẫn hắn bồi dưỡng đi ra thân tín,năm nay hơn 40 tuổi tu vi đã đạt đến Tôn Hầu nhất tầng. Ở trong quân đội địa vị chỉ thua Hà Cao Mẫn, dưới một người trên vạn người.

''Tuân lệnh.''Mạc Tốn âm thanh vang dội nói.

Lập tức ban lệnh,hàng vạn quân lính bắt đầu đi ra hẻm núi,khí thế quân lính hùng hồn,Hà Cao Mẫn dẫn đầu cưỡi một con lang vương yêu thú đi trướ,c tay cầm trường thương,phía sau Mạc Tốn và ba vị đại quan cưỡi yêu thú đi sau.

Lúc này Tô Tử Phàm uống đã say mặt đỏ,mấy người Hoàng Thường cũng đều gục ngã,xung quanh vò rượi xếp thành từng đống to.

''Haha thật vui,để ta đàn ca tăng thêm niềm vui.''

Tô Tử Phàm khuôn mặt men say mỉm cười nói lắp ba lắp bắp, đi tiến vào trong phòng của mình,Tô Tử Phàm lấy ra một cây bạch ngọc cổ cầm, khi xưa tiền thân được Bắc Nguyệt Tuyết tặng để lúc nào tu luyện mệt mỏi,có thể lấy ra học đánh đàn giải sầu.

''Được nghe tiếng đàn của công tử,thật là vinh hạnh.''

Hoàng Thường mấy người men say chắp tay mỉm cười nói.

Ngồi trong sân tay Tô Tử Phàm vuốt ve cổ cầm, âm thanh lanh lảnh của cổ cầm vang lên, âm thanh được Tô Tử Phàm quán trú chân khí truyền khắp hoàng cung,tiếng đàn làm lòng người chiến y dâng cao,khóe miệng Tô Tử Phàm cất tiếng hát lên,đây là một bài hát ở trên Trái Đất mà hắn rất thích nghe. Một bài hát với lời ca nhiệt huyết,sát phạt,hào hùng.

''Kiếm sắc đã rời vỏ,tâm đã định sẵn phá hàn quang.

Trăng tỏ sáng soi huyết sắc bay giữa trời sương giá.

Ác danh truyền xa,khiếp đảm vạn lý bước tuyệt trần.

Sáo ngọc vang vọng, ngọn gió kia cùng ta cuồng bạo.

Mưa đục giáng xuống,giáng cả nỗi tang thương.

Tam sinh đã rời xa,xa mất cả luân thường.

Sông núi này mênh mông,chính tà do ai quản,đất trời tìm đâu một tia sáng.

Trắng đen không phân định, ta đành tự mình chia cắt âm dương.

Cười nhạo thế nhân,tự xưng là chính đạo.

Nhưng trái phải thị phi,hằng sâu cả kiếp người.

Tận cùng nhân tâm,là tận cùng hiểm ác,là tận cùng hư vọng.

Kẻ phản nghịch tàn sát đến tận cùng,nhìn thấu chân diện nhân tâm.

Vứt bỏ cả phật quang vạn trượng.

Dù có phải đánh mất thân xác này,cũng tuyệt không nhường bước.

Thiện và ác cũng chỉ dựa vào một quẻ đoán vận mệnh.

Điểm dừng ở phía trước,đợi ta đến được rồi thì tuyết cũng đã tan.

Gió phương bắc thổi qua, mang theo cả cát vàng.

Ta hóa say một vò,hóa say cả dòng rượi.

Tiếng sáo thật câm lặng,như khoảng cách thiện ác,như cách biệt thắng thua.

Thanh sạch dơ bẩn chẳng phân được,ta cứ tùy tâm mà tàn sát.

Cười nhạo muôn đời nay vẫn thường gọi ma đạo.

Tận cùng thế gian này, là tận cùng phế nát,là tận cùng phù phiếm.

Ngươi hỏi ta nhân chi sơ,ta đáp ngươi bằng sinh tử.

Chỉ cầu được tỉnh mộng một lần.

Dẫu cho thân này mang đầy tội nghiệp,ta cũng tuyệt không hề sợ hãi.

Chúng sinh thóa mạ,bốn phương truy bắt,cũng chẳng bận tâm.

Tàn sát để xóa sạch giết chóc,tàn sát để thấy được thật giả.

Là địa ngục vời ta đến,để trông rõ thế gian này toàn phù hoa giả dối.

Cái gì là đạo,cái gì là chính,cái gì là pháp.

Việc ta làm là đạo,thân ta chính là pháp,chính và tà đâu cần ngươi nói ra.

Ta dùng máu nhuộm lấy cả thiên hạ,đổi về một đất trời tuyệt không tì vết.''

Âm thanh sát phạt cộng với tiếng đàn chiến ý vang khắp hoàng cung,làm tất cả những người nghe được lòng nhiệt huyết tăng cao.

''Bài hát thật hay,ý nghĩ thật xâu xa,ai hát vậy.''

''Âm thanh từ bên Thất hoàng tử,giọng hát cũng rất giống Thất hoàng tử,chắc chắn là Thất hoàng tử rồi.''

''Điện hạ thật cử thế vô song,không chỉ tu luyện tuyệt đỉnh thiên tư,về đàn ca cũng thật là tuyệt ca.''

''Nghe lời bài ca,ta cảm thấy thật nhiệt huyết.''

''Thất ca thật là tài giỏi,bài ca thật là sát phạt.''

''Thất ca đàn ca thật là đỉnh,hôm nào bản công chúa phải tìm Thất ca nhờ chỉ dậy đàn ca mới được.''

''Thất đệ thật là làm người ghen ghét,không chỉ thiên phú tuyệt luân, tài nghệ đàn ca cũng thật đỉnh cao.''

''Thất hoàng tử tuổi nhỏ,mà đã hát sát phạt như thế,tương lai thành tựu không bình thường.''

....

Hoàng cung muôn vàn tiếng kinh hô vang lên,mọi người đều bị bài hát kích thích nhiệt huyết,trong lòng bọn họ Tô Tử Phàm càng tăng thêm hình tượng. Không thiếu hoàng tử công chúa kinh hô khen ngợi.

Hoàng Hậu cung đại điện trong,Bắc Nguyệt Tuyết thân mặc áo trắng xiêm y,khuôn mặt mỉm cười nói''Lời ba ca thật hùng hồn sát phát,Phàm nhi tương lai nhất định trở thành một bá chủ.''

Thiên Vân thành,Tửu Lầu Ngự Viện tầng năm,Đàm Nhã Uyên đang ngâm cơ thể trong một bồn tắm trải đầy hoa hồng,làn xa trắng hồng đẹp đẽ,khuôn mặt xinh đẹp nổi vẻ khó lường nói''Lời ca thật hay,kẻ này thành tựu sau này bất khả hạn lượng,Nguyệt Tuyết tỷ có một đứa nhi tử thật tốt.''

Nàng tu vi cao cường,có thể nghe được âm thanh đàn ca của Tô Tử Phàm,nói xong nàng lại xoa một đám hoa hồng lên người,bất đầu trà xát cơ thể mình.

''Công tử,đàn ca thật tuyệt.''

''Lời ca rất hợp ý ta,chính tà ai quan tâm chứ,cứ tùy tâm tàn sát.''

''Chỉ cần hợp ý ta,không quản chính tà.''

''Dùng giết chóc để ngăn chặn giết chóc thật hay.''

Hoàng Thường mấy người tươi cười đàm luận vui vẻ.

''Điện hạ thật hay nha,không ngờ người đàn ca hay như vậy,có thời gian dậy nô tỳ với.''

Vân nhi cười tươi chạy lon ton từ ngoài vào,ánh mắt mong chờ nhìn Tô Tử Phàm nói.

Lấy tay xoa đầu Vân nhi,Tô Tử Phàm mỉm cười hiền hòa nói''Ừ,có thời gian sẽ dạy ngươi.''

''Đây là Hàng Long Thập Bát Thối cho ngươi,hãy cố găng tu luyện,nhớ ở trên thế giới này chỉ có trở thành kẻ mạnh mới có vinh hoa phú quý có mọi thứ của kẻ khác,kẻ yếu sẽ chả có gì.''

Nhớ lấy cái gì,Tô Tử Phàm lấy ra một quyển sách nhét vào tay Vân nhi nói.

''Vâng, nô tỳ chắn chắn sẽ trở thành một đại cao thủ.''

Nhận lấy quyển sách,Vân nhi giơ lên nắm đấm nhỏ vui tươi ngây thơ nói.

Nghe vậy tất cả mọi người trong sân đều cười vui vẻ,bao gồm cả Tô Tử Phàm.