Chương 9: XUẤT ĐẠO GIANG HỒ (tiêp theo)

Quái Dị Khách

Chương 9: XUẤT ĐẠO GIANG HỒ (tiêp theo)

Hồng y mỹ nhân cười lạnh lùng:

- Ta nghĩ vật này ngươi biết rất rõ. Đó là một tượng phật bằng ngọc bích. Hiện nay, chắc hẳn ngươi đang giữ nó.

- Phải. Đây là quà tặng của ân sư cho ta khi xuất sơn. Nhưng tại sao ngươi lại định lấy vật này của ta.

Hồng y mỹ nhân cười mỉm:

- Ngươi khỏi cần thắc mắc. Ta muốn ngươi hãy đổi vật ấy cho ta.

Đột nhiên, Sử Nguyệt Nga bật cười khanh khách:

- Lạ thật! Nhà ngươi tự dưng lại đòi Bích ngọc phật của ta. Vậy ta hỏi ngươi định dùng vật gì để đổi lấy Bích ngọc phật này?

Hồng y mỹ nhân đưa ra một hộp nhỏ trước mắt Sử Nguyệt Nga rồi nói:

- Ngươi có biết đây là hộp đựng cái gì không?

Sử Nguyệt Nga chú nhãn nhìn chiếc hộp một lúc, nhưng tuy nhiên không phát hiện ra sự lạ lùng gì.

Hồng y mỹ nhân nói:

- Trong hộp này đựng 3 lá Linh chi thảo. Công dụng của nó chắc ngươi phải biết lợi hại như thế nào rồi. Ta nghĩ đồ trao đổi của ta còn quý giá gấp nhiều lần Bích ngọc phật của ngươi.

Sử Nguyệt Nga kinh ngạc. Nàng biết rất rõ giá trị của Linh chi thảo. Không hiểu vì sao đối phương lại định đòi đổi 3 lá Linh chi thảo để lấy Bích ngọc phật của nàng.

Rõ ràng Bích ngọc phật chỉ là một bức tượng phật bằng ngọc bích nhỏ bé. Chẳng có công dụng gì khác ngoài việc để nhìn ngắm và trang trí trong phòng cho đẹp mắt.

Bích ngọc phật từ khi được sư phụ tặng cho. Nàng vẫn thường đeo ở bên người. Không hiểu vì sao giờ đây lại có người định lấy nó đi thì thật là kỳ.

Sử Nguyệt Nga trong lòng suy tính. Nàng chưa kịp nói gì thì Hồng y mỹ nhân Tiêu hồn ma nữ Lý Hồng Loan đã giục:

- Ta có việc phải đi. Vậy ngươi quyết định nhanh lên!

- Ta nghĩ ngươi khỏi cần phải nói nữa. Ta không định đổi vật của sư phụ ta cho ngươi đâu.

- Ngươi nói sao? Ngươi không đồng ý đổi Bích Ngọc phật cho ta?

- Phải. Chuyện này nên chấm dứt ở đây.

Sử Nguyệt Nga nói rồi định quay người bước đi thì Tiêu hồn ma nữ đã thét lên:

- Đứng lại! Ngươi còn định mang Bích Ngọc phật đi ư?

Sử Nguyệt Nga cười nhạt, quay đầu nhìn lại:

- Ngươi định ăn cướp đồ vật của ta hay sao?

- Phải đó! Ngươi đừng hòng mang Bích Ngọc Phật rời khỏi nơi này.

- Hay lắm! Ngươi định làm gì ta?

- Chẳng làm gì cả! Ta sẽ cho ngươi nếm mùi Khổng thiên thằng.

Sử Nguyệt Nga nổi giận:

- Ngươi tưởng ta sợ Khổng Thiên thằng của nguơi?. Chúng ta đã từng đấu với nhau, ngươi đâu có gì hơn ta.

Tiêu Hồn ma nữ cười khanh khách:

- Đó là tự ngươi tìm lấy cái chết. Ta chẳng qua chưa sử dụng hết tuyệt nghệ nên lúc trước mi mới được vài phần tiện nghi. Còn bây giờ mi dám cãi lời ta thì đừng trách ta tàn ác.

Sử Nguyệt Nga rút song kiếm ra, thét lớn:

- Ma nữ! Mi còn nhỏ tuổi hơn ta mà dám dùng lời lẽ dọa nạt ta sao!

Tiêu Hồn ma nữ cất tiếng cười rùng rợn, cánh tay chớp động nhanh không thể tưởng đã thấy Khổng thiên thằng bay thẳng đến người Sử Nguyệt Nga.

Hai người thân pháp chuyển động, nổ ra một trận đấu ác liệt. Dưới ánh trăng. Thân ảnh cả hai bay lượn, chiêu thế tung hoành.

Vân Linh lần đầu tiên trông thấy võ công thật sự của Sử Nguyệt Nga nên không khỏi để mắt nhìn vào trận đấu.

Hai người tưng bừng đánh với nhau bất phân thắng bại. Một lúc lâu, đột nhiên cả hai khựng người lại lùi ra xa một bước.

Một bóng người từ sau khe đá đi ra, cất tiếng cười khanh khách.

Sử Nguyệt Nga khuôn mặt cực biến khi phát giác ra người này.

Tiêu Hồn ma nữ rú lên, khổng thiên thằng chụp thẳng vào người vừa xuất hiện.

Người này chẳng phải ai khác mà chính là Hồ thiên hành.

Hồ Thiên Hành thân hình đảo nhẹ đã thoát khỏi tầm sát thủ của chiêu công ác liệt. Gã không hoàn thủ mà bật lên tiếng cười dài có vẻ vô cùng khoái chí.

Tiêu Hồn ma nữ một chiêu không trúng đích. Thân hình nàng liên tiếp run lên từng hồi, khuôn mặt trở nên nhăn nhó, khổ sở.

Hồ Thiên Hành nhìn hai mỹ nhân cất tiếng nói:

- Hoạt dâm dược của ta chắc các nàng đã cảm nhận rồi. Lát nữa, nàng nào muốn được ta đưa lên đỉnh vu sơn trước thì hãy nói đi.

Sử Nguyệt Nga thân hình run động, hỏi:

- Ngươi muốn cách gì thì trao giải dược cho ta?

Hồ Thiên Hành liếc nhìn nàng:

- Mỹ nhân nói gì? Bình sinh Hồ Thiên Hành ta chỉ thích nhất mỹ nhân chứ đâu cần thứ nào khác. Thật không ngờ hôm nay ta lại có diễm phúc được cả hai nàng trong tay thì đâu có gì bằng nữa.

Sử Nguyệt Nga nói:

- Ta nghĩ chỉ cần một mình Tiêu Hồn ma nữ cũng đã quá đủ cho ngươi rồi. Ngươi nên nghĩ lại thì hơn.

Hồ thiên hành cười khanh khách:

- Không, không. Ta muốn phải tận hưởng một lúc hai mỹ nhân. Các nàng yên tâm. Ở trong kia ta đã chuẩn bị một chỗ rất lý tưởng để cùng các nàng lên đỉnh vu sơn.

Sử Nguyệt Nga thất vọng không biết nói sao. Tiêu Hồn ma nữ đã phải ngồi rục xuống đất nói với sang Sử Nguyệt Nga.

- Chúng ta e rằng phải chết hôm nay, nếu như không muốn bị gã làm nhục. Việc lấy giải dược từ gã là vô vọng, vì bản thân gã cũng không biết cách điều chế giải dược chất hoạt dâm.

Hồ Thiên Hành cười khụng khụt, rất khoái chí:

- Lý cô nương nói rất đúng. Nhưng bây giờ cô nương có muốn chết cũng không chết được.

Gã sấn người tới vung tay định điểm vào người Tiêu Hồn ma nữ Lý Hồng Loan.

Nhưng cánh tay gã chưa kịp thực hiện ý định thì cả người đã bị một áp lực chưởng đánh tới rất mạnh.

Hồ thiên hành rú lên một tiếng, bắn người ra xa, ngã rục xuống đất.

Vân Linh đã có mặt đương trường. Chàng không cần quan tâm đến tình trạng của Hồ thiên hành mà vội quay sang Sử Nguyệt Nga hỏi:

- Nguyệt Nga tiên tử có sao không?

Sử Nguyệt Nga kinh ngạc khi nhìn thấy Vân Linh. Nàng thở hắc ra một hơi run rẩy nói:

- Ta chết mất! Trong người bây giờ như lửa đốt, khó chịu vô cùng.

Đột nhiên, những tiếng xoẹt xoẹt nổi lên.

Vân Linh vội nhìn xem thì thấy Ma hồn tiên tử Lý Hồng Loan đang tự mình xé toạt y phục.

Võ công của Lý Hồng Loan không thua kém gì Sử Nguyệt Nga. Nhưng vì khi bị trúng dâm dược nàng lại vận dụng Khổng thiên thằng đánh Hồ Thiên Hành, dâm dược theo chân khí tấn công nhanh hơn khiến cho toàn thân nàng nóng như lửa đốt. Tiêu hồn ma nữ mặt như đổ lửa, hai cánh tay ra sức xé toạt y phục. Dường như khi y phục bị xé ra thì hơi lạnh của tuyết đã làm giảm nhẹ đi phần nào cơn nóng nực trong người nàng.

Vân Linh bối rối chưa biết làm gì thì ở bên này Sử Nguyệt Nga cũng đang ra tay xé y phục. Vân Linh hoảng hốt vội quay mặt đi không dám nhìn vào những chỗ hở ra trên người hai nữ nhân.

Nhưng mọi chuyện không hẳn đã chấm dứt. Tiêu hồn ma nữ sau khi xé nát cả y phục, thân hình loã thể không một mảnh vải che thân, lăn lộn trên mặt tuyết. Nàng vừa lăn vừa cất tiếng rên rỉ không thôi.

Tiếng rên của Tiêu Hồn ma nữ đã kích động Sử Nguyệt Nga ra tay xé y phục ngày càng nhanh hơn.

Vân Linh bối rối cùng cực, không biết nên làm thế nào.

Đột nhiên, sau lưng có tiếng rên rỉ vọng lại.

Vân Linh theo phản ứng tự nhiên vội nhìn ra sau.

Chàng đỏ mặt lên khi thấy thân hình lõa thể của Tiêu Hồn ma nữ đang loạng choạng tiến lại gần chàng.

Đôi nhũ phong của nàng đung đưa theo từng cử động.

Vân Linh vội lùi lại, không ngờ lại ẩn vào trong khe đá do Hồ Thiên Hành đã chuẩn bị sẵn lúc nãy.

Tiêu hồn ma nữ cứ thế theo hướng Vân Linh mà bước vào theo.

Trong khe đá, đã được Hồ thiên hành trang trí thật ấm cúng. Nhìn vào chẳng khác gì một căn phòng nhỏ, dưới đất được lót thảm cỏ, phía góc trong được lót những lớp vải dầy để nằm.

Vân Linh không ngờ được Tiêu hồn ma nữ lại mò vào đây. Chàng muốn tìm đường thoát ra nhưng lối đi duy nhất đã bị Tiêu Hồn ma nữ bịt mất.

Vân Linh nhờ có bóng tối, không nhìn rõ được thân thể người ngọc nên cũng cảm thấy bớt ngượng nghịu. Chàng vội nói lớn:

- Cô nương mau ra ngoài đi. Tại hạ không giúp gì được cô nương đâu.

Nhưng Tiêu Hồn ma nữ toàn thân run rẩy cứ tiến lại gần. Giọng nói của nàng trở nên vô cùng khó khăn:

- Ta chết mất! Người mau cứu ta.

- Cô nương! Tại hạ không cứu được đâu?

Vân Linh vừa nói vừa lùi vào tận góc trong cùng.

Tiêu Hồn ma nữ run rẩy, nói yếu ớt:

- Ta không di chuyển nổi nữa. Người hãy làm ơn cứu mạng ta. Ta hiến thân ta cho chàng.

Tiêu hồn ma nữ nói rồi đột nhiên rú lên một tiếng lao thẳng vào người Vân Linh. Chàng ta trong lúc bất ngờ vội đỡ lấy người nàng.

Tiêu Hồn ma nữ đã bị dâm dược tấn công đến mức cực điểm. Nàng mặc kệ Vân Linh là ai, hai tay giơ ra ôm chặt lấy người chàng.

Hai người ngã lăn ra thảm vải.

Vân Linh hú hồn tìm cách rỡ tay nữ nhân ra nhưng không làm sao thực hiện được.

Nữ nhân ôm chặt lấy chàng như sam. Nhũ phong dán vào ngực chàng, hơi thở nóng hổi thơm như lan, như xạ thổi vào mặt chàng.

Tiêu hồn ma nữ run rẩy:

- Thiếp vẫn còn trinh trắng. Chàng đừng chê bỏ thiếp. Giúp thiếp... thiếp chết mất.

Vân Linh bị nữ nhân túm chặt, dồn ép, mũi lại ngửi phải mùi u hương khuyến rũ trên người mỹ nhân dồn dập phát ra làm chàng như say như tỉnh. Hơn nữa lúc này Tiêu hồn ma nữ bị dâm dược kích động liên tục uốn éo, áp vùng nhũ phong tròn đầy cao vút của nàng vào tận người chàng. Cái thứ đặc dị đó khiến Vân Linh chịu không thấu nữa bắt đầu mò mẫm loạn xạ.

Hai người quấn chặt lấy nhau. Vân Linh tự mình thoát y rồi ôm lấy thân hình thiếu nữ.

Mỹ nhân sung sướng, níu chặt lấy chàng không rời.

Hồi lâu sau, bên trong hang đá vọng ra những tiếng rên rỉ bất tận. Hai kẻ thiếu niên lần đầu tiên biết mùi vị ái ân nên quấn lấy nhau chẳng hề biết chán.

Vân Linh đang hì hục phá thành đoạt lũy trên thân thể của Tiêu hồn ma nữ thì đột ngột bị một vòng tay nữ nhân ôm chặt lấy từ đằng sau.

Chàng kinh ngạc vì biết rằng nữ nhân này không thể là Tiêu Hồn ma nữ.

Bởi chuyện rất đơn giản, Tiêu hồn ma nữ đang nằm ngửa trên mặt thảm, rên rỉ trong khoái lạc mỗi khi quân tử kiếm của chàng đâm sâu vào ngọc âm động của nàng.

Giọng nói mỹ nhân nọ run run:

- Vân Linh! Nguyệt Nga chết mất!

Vân Linh thất kinh, bối rối.

Nguyệt Nga tiên tử đã bị ngấm dâm dược rất nặng, lại bị hoạt cảnh ái ân trước mặt kích động. Nàng ôm chặt lấy thân hình Vân Linh thì thào:

- Vân Linh! Thiếp yêu chàng từ lâu. Chàng hãy mau cứu thiếp.

Vân Linh mê muội đi trước những gì đang diễn ra trước mắt. Chàng không sao giữ được bản thân mình nữa và bị hai nữ nhân cuốn vào vòng xoáy ái ân bất tận.

Cảnh diễm tình diễn ra trong khe đá với nhất long hí song phụng thật không thể nào tưởng tưởng ra được.

Rạng sáng hôm sau, Vân Linh tỉnh giấc đưa mắt nhìn toàn cảnh trong hang đá.

Thân hình lõa thể của hai mỹ nhân nằm cạnh nhau rất gần chàng.

Khuôn mặt họ thể hiện sự thoã mãn và sung sướng. Đôi gò bồng đảo tuyệt đẹp run rẩy theo từng nhịp thở.

Vân Linh nhớ lại chuyện đêm qua, thật không biết nên làm thế nào.

Chàng định đứng dậy bước ra ngoài hang thì chợt nhiên có tiếng mỹ nhân yêu kiều thỏ thẻ:

- Chàng hãy ở lại!

Vân Linh quay lại thì thấy Tiêu hồn ma nữ đang từ từ chống tay ngồi dậy.

Sử Nguyệt Nga cũng đã tỉnh. Nàng vội ngồi dậy, rồi co ro dấu mặt không dám ngửng đầu nhìn lên.

Tiêu hồn ma nữ hỏi:

- Tướng công định xử lý việc này với chị em thiếp ra sao?

Hiển nhiên nàng đã coi Sử Nguyệt Nga và nàng đã là người cùng ngồi trên một con thuyền.

Vân Linh bối rối ngồi xuống nhìn mỹ nhân.

Lúc nãy chàng định lấy y phục mặc vào, nhưng không ngờ hai mỹ nhân đã tỉnh nên chàng chưa kịp mặc y phục.

Trong hang tuy không được sáng, nhưng với võ công của ba người thì thấy mọi vật rõ như ban ngày.

Tiêu hồn ma nữ khuôn mặt ửng hồng khi nhìn thấy của quý của chàng.

Vân Linh vội khép chân lại, đỏ mặt nói:

- Cô nương xếp đặt như thế nào tại hạ cũng chấp nhận.

Tiêu hồn ma nữ hài lòng, quay sang hỏi Sử Nguyệt Nga:

- Nguyệt Nga tỷ định ra sao?

Sử Nguyệt Nga xấu hổ không biết nói sao. Nàng ấp úng một lúc mới hỏi:

- Muội muội nghĩ như thế nào?

Tiêu hồn ma nữ dù sao cũng là người của giới ma đạo, nên bản thân cũng có phần trấn tĩnh nhanh hơn Sử Nguyệt Nga.

Bây giờ khi Sử Nguyệt Nga hỏi ngược lại câu này nàng liền nói luôn:

- Chúng ta đã lỡ thất thân với chàng. Vậy chỉ còn nước theo chàng mà thôi chứ còn biết làm sao nữa. Nhưng tỷ tỷ bối phận lớn hơn tiểu muội nên là nhất phu nhân, còn muội là nhị phu nhân. Chúng ta lấy tuổi tác hơn kém mà xưng hô với nhau, chứ không phân biệt chánh thất hay thứ thiếp.

Sử Nguyệt Nga khẽ gật đầu:

- Muội tính vậy cũng được. Tỷ tỷ không có gì phản đối.

Tiêu Hồn ma nữ nhìn sang Vân Linh:

- Chàng còn có gì để nói không?

Vân Linh lắc đầu, ấp úng:

- Tại hạ không có gì để nói.

Tiêu hồn ma nữ cười khúch khích, nói rỡn:

- Tướng công sao lại xưng "tại hạ " với tiện thiếp. Chàng phải đổi cách xưng hô đi thôi.

Vân Linh bối rối, hỏi:

- Thế ta phải xưng hô với nàng thế nào?

- Chàng cứ xưng là "ta" và gọi tên muội cũng được.

Vân Linh gật đầu:

- Vậy thì ta hiểu rồi.

Tiêu hồn ma nữ nói:

- Tướng công ra ngoài kia lấy túi y trang của thiếp vào đây.

Vân Linh định đứng lên, nhưng hiện tại chàng cũng không mặc y phục. Bây giờ trước mặt nàng đứng lên sao tiện.

Tiêu hồn ma nữ thấy chàng lộ vẻ khó khăn thì cười mỉm nói:

- Thiếp và chàng có lạ gì nhau. Chàng lại còn xấu hổ với thiếp nữa ư?

Vân Linh bị nàng nói kháy, đột nhiên nổi tính trẻ con. Chàng bật cười khanh khách rồi bất thần quơ tay một cái.

Tiêu hồn ma nữ chưa hiểu chuyện gì thì toàn thân đã bị chàng ôm chặt lấy rồi.

Khuôn mặt nàng đỏ hồng lên, tay đánh thình thịch vào ngực Vân Linh nói nhỏ:

- Không chịu đâu... không chịu đâu.

Vân Linh thấy nàng đáng yêu như vậy không kiềm chế được ôm cứng lấy người nàng rồi áp môi vào khoé anh đào hút lấy.

Mỹ nhân giẫy nhẹ một lúc rồi toàn thân mềm nhũn, hai tay ôm chặt lấy cổ chàng.