Chương 5: SỰ THẬT TỎ BÀY (phần cuối)

Quái Dị Khách

Chương 5: SỰ THẬT TỎ BÀY (phần cuối)

Sử Nguyệt Nga lại tiếp:

- Nếu trước đây ta bị như vầy, ta sẽ tự tuyệt cho xong. Nhưng hiện tại Sư phụ đã bị ác nhân giết chết, sư tỷ thì bị thiệt mạng. Tình thế không cho phép ta hủy mình. Vậy từ đây về sau ngươi phải giữ kín chuyện này cho ta.

Vân Linh ngồi im bất động. Chàng nghe đến đây liền ngửa mặt nhìn lên rồi hỏi:

- Cô cô định sau này thì sao?

- Ta đã nghĩ rồi. Khi nào thù hận trả xong. Ta sẽ xuống tóc quy y phật môn.

Vân Linh thở dài không biết nói sao. Chàng lặng lẽ trở về thạch phòng của mình.

Từ đấy, hai người cùng ở trong một Âm thiên cốc, nhưng rất ít khi họ gặp nhau. Sáng sáng, khi sương đêm còn rơi. Vân Linh đã vượt lên vách núi, ra ngoài sơn cốc để luyện công. Chàng chịu trách nhiệm săn bắt thú rừng còn Sử Nguyệt Nga thì phụ trách việc nấu nướng.

Thời gian thấm thoát đã sang đông. Tuyết bắt đầu rơi ngập tràn sơn cốc. Vân Linh đã hồi phục được công lực như xưa. Chàng lợi dụng thời gian rãnh rỗi để trau dồi thêm võ công.

Đôi lúc, Vân Linh muốn dùng võ công đã ngộ ra được của mình để truyền lại cho Sử Nguyệt Nga. Nhưng chàng cảm thấy rất khó nói chuyện. Hình ảnh thân thể tuyệt mỹ của Sử Nguyệt Nga thỉnh thoảng lại hiện ra trước mắt khiến Vân Linh vô cùng bối rối. Chàng càng cố quên đi thì khuôn mặt đẹp tuyệt thế của người đó lại hiện ra. Không biết tự lúc nào trái tim chàng đã trao cho người ta mà chàng không hay.

Vân Linh thậm chí bỏ cả bữa cơm không ăn. Chàng tự tìm lấy thức ăn cho mình và tự nấu ăn lấy. Rất ít khi chàng nhập cốc mà chàng ngụ tại một hang đá đối diện bên kia vách núi. Hang đá này tương đối bí mật và được chàng thiết kế cơ quan đóng mở rất kỳ diệu. Nếu người ngoài thì không thể hình dung ra ở đó lại có một cửa hang.

Tuy không gặp nhau, nhưng hình bóng mỹ nhân ngày càng in đậm trong tâm trí chàng. Vân Linh quyết định tìm quên bằng cách truy rèn võ công.

Vô hình thần công của chàng đã tiến được một bước khá dài, trong khi Ngũ Hành ảo vạn biến đã phát huy cao độ uy lực khiến cho thân ảnh của chàng dường như không còn tồn tại trong khi chàng sử dụng thuật phi hành.

Sử Nguyệt Nga cũng thấy tâm lý không được thoải mái. Nàng cảm thấy mình dường như lẻ loi đơn độc trong cuộc báo phục cừu này. Mùa đông đến rồi, Sử Nguyệt Nga đã hoàn thành xong pho Tùy Phong chưởng của Hoạt thiên Tà. Nàng biết nếu nhờ vào sự chỉ dạy của Vân Linh thì sự thành công của nàng còn cao hơn nhiều, nhưng do tâm lý vì chuyện đã qua. Nàng quyết định tự mình luyện tập. Hiện tại, nàng tự tin mình đã đại công đáo thành nên quyết định ra đi.

Sáng sớm, tuyết phủ đầy. Một mình Sử Nguyệt Nga rời khỏi Âm thiên cốc. Nàng không nói cho Vân Linh biết việc mình ra đi, vì nàng cảm thấy không chút tự tin khi hai bên giáp mặt nhau.

Sử Nguyệt Nga sử dụng khinh thân lướt trên mặt tuyết. Nàng đi một mạch từ mờ sáng cho đến lúc mặt trời lên cao thì đã đến Ngọc Quan Sơn. Xa xa dưới chân núi là một dãy nhà nhỏ của nông gia. Một lối mòn thẳng tít quá khỏi tầm mắt hiện ra trước mắt Sử Nguyệt Nga. Suy nghĩ một lúc nàng tìm đường xuống núi và đi theo lối mòn nhỏ này. Độ mươi dặm, có một quán ăn nhỏ được lập ven đường. Sử Nguyệt Nga vội kéo tấm rèm cửa bước vào.

Trong quán thật ấm cúng. Nàng thấy trong quán chỉ có mấy người khách buôn, không có ai lộ rõ là người có võ công cả.

Gọi tiểu nhị lấy cho mấy món ăn. Sử Nguyệt Nga ngồi suy nghĩ mông lung.

Hiện tại, nàng nên đến Hắc thanh phái để báo thù cho sư tỷ Sử Tố Trân hay đi tìm Sử Tố Mai để báo tin về cái chết của sư phụ cho tam muội.

Có lẽ nên báo tin cho Tam muội biết trước. Việc này là quan trọng bởi nàng không thể đơn độc chống lại một lực lượng rất mạnh như Hắc Thanh phái.

Còn cái chết của sư phụ cũng là một điều kỳ bí. Nhưng nàng đã biết mặt hai kẻ truy đuổi nàng và đánh nàng trọng thương ở gần Âm thiên cốc rồi. Sớm muội nàng cũng sẽ lần ra nguyên thủ của vụ kỳ án này.

Bên ngoài đột nhiên có tiếng ngựa hí vang. Hình như không phải chỉ có một người đến trước cửa quán.

Một giọng nói oang oang vọng vào:

- Tam công tử, chúng ta nghỉ ở đây.

Rồi rèm cửa bị kéo lên. Một bọn người y phục theo lối giang hồ đi theo một vị công tử sang trọng bước vào.

Vị công tử đưa mắt nhìn xung quanh, đôi mắt dừng lại trên khuôn mặt đẹp tuyệt thế của Sử Nguyệt Nga.

Cả bọn kéo nhau ngồi vào một bên vách quán. Rượu thịt được gọi ra. Cả bọn ăn như rồng cuốn, cười nói ồn ào.

Lão già có giọng nói oang oang như tiếng chuông lúc nãy nhìn thấy sự quan tâm của vị công tử đối với mỹ nhân liền cười nụ, hỏi nhỏ:

- Tam công tử có biết, mỹ nhân là ai không?

Vị công tử mặt hơi đỏ lên hỏi lại:

- Ngươi biết ư?

- Tất nhiên.

- Vậy ngươi nói xem, đó là ai?

- Hà... hà... anh hùng luyến mỹ nhân. Công tử quả thật có mắt tin đời. Có thể nói trên thiên hạ không dễ tìm được một vưu vật như vậy.

- Thôi, lão đừng nói giông dài nữa. Đó là ai?

- Nguyệt Nga tiên tử đệ tử của Thạch am thần ni ở Tiểu Thiên sơn.

- Ủa. Ta nghe nói đệ tử của Thần Ni đều là các nữ nhân lớn tuổi. Sao mỹ nhân này lại trẻ đẹp như vậy.

- Công tử không biết. Nguyệt Nga tiên tử vốn là đệ tử nhỏ tuổi nhất của Thần ni. Nghe đâu nàng chỉ độ hơn ba mươi, nhưng vì có thuật trụ nhan nên trông chỉ như cô gái mười tám.

- Thật không ngờ. Ta chưa từng thấy ai đẹp như vậy.

- Ngọc lão đệ. Nghe nói lão đệ vẫn chưa lập gia thất phải không?

- Ca ca hỏi vậy là có ý gì?

- Ngươi còn hỏi ta. Chẳng lẽ ngươi không muốn có một phu nhân đẹp như vậy sao?

Ngọc công tử cười khẽ:

- Ca ca quả thật nhanh lẹ. Nhưng không biết ý mỹ nhân ra sao?

- Yên tâm đi. Lão ca sẽ giúp tiểu đệ việc này.

Hai người còn đang bàn luận thì Sử Nguyệt Nga đã đứng dậy, tính tiền rồi kéo rèm đi ra.

Ngọc công tử đưa mắt nhìn lão già ngồi bên. Lão cười khanh khách, thân hình chuyển động đã theo chân Sử Nguyệt Nga ra bên ngoài.

Sử Nguyệt Nga vừa định bước đi thì đã có bóng nhân ảnh chặn trước mặt.

- Cô nương hãy dừng bước.

- Ngươi có việc gì?

- Tại hạ Nhất kích Trịnh Giang Thiên muốn cô nương gặp một người.

- Ngươi thật lạ... sao ta phải gặp người đó...

- Tại hạ...

Lão đang định nói tiếp thì cửa rèm kéo lên. Chàng công tử và bọn người cùng đoàn kéo ra.

Chàng công tử vội lên tiếng:

- Nguyệt Nga cô nương. Tại hạ Ngọc Phong Đao xin có lời chào.

Sử Nguyệt Nga đã nghĩ ra bọn người này là ai rồi. Nàng trong lòng có chút tức giận, nhưng tạm thời nhẫn nhịn không muốn tạo thêm kẻ thù.

Sử Nguyệt Nga cười nhạt:

- Không dám. Ta có việc gấp phải đi. Vậy ngươi tránh ra...

Ngọc Phong Đao vội cười nói:

- Nguyệt Nga cô nương định đi đâu?

- Ta đi Giang Lăng. Ngươi mau tránh ra.

Vừa nói nàng vừa đảo bộ định vượt qua trước mặt Ngọc phong công tử.

Không ngờ Ngọc Phong Đao đã di động thân hình. Sử Nguyệt Nga muốn đi cũng không được.

Ngọc Phong Đao vái một vái nói:

- Cô nương chớ giận. Tại hạ cũng trên đường đến Giang Lăng. Tại hạ xin tặng cô nương một con ngựa tốt để đi đường được thuận lợi hơn.

- Ngươi...

Ngọc Phong Đao không đợi nàng nói thêm lời nào liền gọi tùy tùng mang đến một con ngựa
bạch rất hùng dũng.

Sử Nguyệt Nga không hiểu đối phương có ý đồ gì, nhưng nàng thấy dùng ngựa đi đường sẽ rất thuận lợi nên không ngần ngại cầm lấy giây cương, rồi nhảy lên ngựa phi đi luôn.

Lão già Trịnh Giang Thiên lầu bầu:

- Mỹ nhân quả là khó chìu!

Ngọc Phong Đao mỉm cười nhìn lão. Chàng hối thúc thủ hạ lên đường. Cả đoàn người ngựa nhắm theo bóng mỹ nhân trước mặt mà đuổi theo.

Sử Nguyệt Nga mặc kệ đoàn người ngựa phía sau. Nàng vừa thúc ngựa phi nước đại vừa đưa mắt nhìn về phía trước.

Chạy hơn chục dặm đường. Người, ngựa đều mỏi. Trời cũng đã sụp tối. Sử Nguyệt Nga cho ngựa chậm lại. Nàng nhìn ra phía xa thấy có ánh đèn liền thúc ngựa lại gần.

Trang viện tối đen. Hoang phế. Sử Nguyệt Nga ngạc nhiên vì lúc nãy nàng nhìn thấy ánh đèn ở đây. Bây giờ thì mọi thứ đều tối đen. Không lẽ đối phương nghe tiếng chân ngựa mà tắt đèn đi rồi sao.

Nguyệt Nga trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng vẫn bạo gan dắt ngựa đi vào.

Nàng cột ngựa phía ngoài sân rồi đẩy cánh cửa gỗ, bước vào trong.

Sử Nguyệt Nga vận dụng công lực cố gắng nhìn mọi vật xung quanh, nhưng chỉ thấy lờ mờ một cái bàn gỗ lớn để giữa sảnh phòng. Mấy cái ghế vứt lỏng chỏng. Hình như ở đây đã lâu không có ai trú ngụ.

Sử Nguyệt Nga vận dụng vật đánh lửa lên. Nàng ngó nhìn xung quanh thấy không có gì khác lạ nên tìm một chỗ sạch sẽ dọn đồ ngồi xuống.

Cảm thấy hơi đói, nàng lấy trong bọc hành lý ra ít lương khô ngồi ăn, rồi nhắm mắt dưỡng thần.

Chợt nhiên có tiếng ngựa hí vang rền. Sử Nguyệt Nga kinh hãi vội chạy ra ngoài, thì thấy con bạch mã ngã lăn, giẫy giụa trên đất.

Đưa mắt nhìn chung quanh tuyệt không thấy ai.

Sử Nguyệt Nga kinh hãi, cười nhạt, lên giọng nói:

- Các hạ là ai? sao lại làm trò giả ma, giả quỷ vậy?

Tiếng nàng vang trong đêm nghe rõ mồn một. Vậy mà chờ một lúc vẫn không thấy động tĩnh gì? Sử Nguyệt Nga tức giận trong lòng, liền quay vào trong nhà.

Chợt nàng tròn mắt nhìn phía trong phòng không biết tự lúc nào đã có một quái khách râu ria xồm xoàm, tóc dài thượt che kín nửa gương mặt đang ngồi kiết già.

Sử Nguyệt Nga thầm lo sợ, tự nghĩ:

- Với trình độ võ công hiện tại của ta mà đối phương vào trong phòng lúc nào ta cũng không hay chẳng phải là một điều kinh khủng ư?

Chợt nhiên phía sau có tiếng gió rít. Sử Nguyệt Nga vội đảo người né tránh. Nàng xoay người ra sau thấy kẻ vừa tập kích là một lão già mặt tam giác, mũi chim ưng, thân hình nhỏ nhắn, y phục rất cổ quái.

Lão quái đang nhìn nàng cười khanh khách, nghe rất rùng rợn.

Bỗng nhiên lão quái râu xồm trong phòng cất tiếng lạnh lùng:

- Ưng thiên hành. Ngươi vẫn chưa bỏ trò chọc ghẹo thiên hạ à?

Lão già nhỏ nhắn nghe vậy đảo người nhảy vút vào phòng.

- Chúng ta ở đây mấy chục năm chẳng có chút sinh thú? Hôm nay có khách ghé thăm huynh cũng phải cho đệ có chút giải trí chứ.

Sử Nguyệt Nga kinh ngạc nhìn hai quái nhân.

Nàng nhớ lại sư phụ từng nói trên giang hồ có một người võ công quái dị với môn công phu Ưng trảo công nổi tiếng võ lâm. Không lẽ người đó lại là lão già thân hình trẻ con này sao.

Lão già nhỏ nhắn quay sang Sử Nguyệt Nga nói lớn:

- Tiểu cô nương xinh xắn thật. Lúc này ta định chạm tay vào người cô nương một cái mà không được. Bây giờ chúng ta làm lại nào.

Vừa nói dứt lời thân hình lão quái đã bay bỗng lên không hướng về phía Sử Nguyệt Nga.

Thân pháp của lão nhanh khôn tả, trông chẳng khác gì một con thần ưng to lớn đang chụp xuống.

Sử Nguyệt Nga vội đảo bộ thân hình vung chưởng tấn công lên không một thế.

Nhưng thân pháp lão quái vô cùng kỳ ảo. Chưởng lực vừa chạm đến lão thì cả người lão bay bỗng lên cao, rồi đột ngột vòng ra sau lưng chụp xuống vai nàng.

Sử Nguyệt Nga bây giờ thân thủ đã tiến bộ rất nhiều. Nàng vận dụng Tùy phong chưởng tấn công đối phương kịch liệt.

Hai người giao chiến với nhau đã hơn chục chiêu mà vẫn bất phân thắng bại.

Lão quái nhân đang ngồi kiết già nói lớn:

- Ngươi không thắng nổi Tùy phong chưởng của lão Hoạt Thiên Tà đâu. Thôi đi.

Ưng thiên hành nổi giận vừa đánh vừa nói:

- Ngươi chờ đó, ta sẽ thu thập con nhãi này cho ngươi xem.

Lão thét lên một tiếng bay lộn xung quanh người Sử Nguyệt Nga tấn công dồn dập.

Qủa nhiên, Sử Nguyệt Nga không sao nhìn ra địch thủ ở đâu mà tấn công nên phải vừa đánh vừa lùi ra ngoài.

Cuộc chiến mỗi lúc mỗi thêm ác liệt.

Hai bên đều sử dụng tuyệt học nên trong nhất thời chưa ai thắng được ai.

Tuy nhiên, nếu đánh lâu thêm thì Sử Nguyệt Nga chắc chắn sẽ đại bại vì nội công và hoả hầu của nàng không bằng được đối phương.

Hai người đang đánh nhau ác liệt thì từ đằng xa một đoàn người ngựa tiến tới.

Đi đầu là một vị công tử y phục sang trọng, y chính là Ngọc Phong Đao, tam công từ của Ngọc gia trang.

Ngọc Phong Đao vừa nhìn thấy mỹ nhân gặp nạn liền nhảy khỏi lưng ngựa, rút đao xông vào cuộc chiến.

Trịnh Giang Thiên thất kinh, nhưng không sao ngăn cản kịp sự việc xảy ra. Lão kiến văn rộng rãi, đã biết được lão quái thân pháp như chim ưng kia là ai nên vô cùng lo lắng.

Lúc này, Ngọc Phong Đao và Sử Nguyệt Nga phối hợp đã đẩy lùi được lão quái Ưng Thiên Hành.

Bỗng nhiên một bóng người từ trong phòng bước ra.

Trịnh giang Thiên vừa nhìn thấy người này liền kinh hãi trong lòng. Y đã nhận ra quái nhân nọ là một trong bát ma nổi danh võ lâm với pho Ảnh hồn thủ.

Qúai nhân râu xồm, lạnh lùng nhìn đám người ngựa bên ngoài. Khi ánh mắt lão chạm phải khuôn mặt Trịnh Giang Thiên lão bỗng cười khùng khụt:

- Hay thật! Cũng có người có chút lực lượng đây.

Trịnh giang Thiên toàn thân giới bị. Lão dùng công phu truyền âm để ra lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị ứng chiến.

Ảnh thiên ma đột nhiên di động thân hình. Đối tượng của lão chính là Trịnh Giang Thiên.

Một tiếng thét nổi lên, cùng lúc là một tiếng nổ lớn.

Thân hình Trịnh Giang Thiên trượt dài hơn trượng mới đứng vững.

Ảnh thiên ma một chưởng không đắc thủ, lão bay tới ảnh hồn thủ tung ra uy lực khủng khiếp.

Xung quanh Trịnh Giang Thiên bóng chưởng dầy đặc. Lão liên tiếp bị tấn lùi, không sao có thể vãn hồi cục diện.

Đột nhiên, một tiếng rú nổi lên.

Ảnh thiên Ma kinh ngạc vội lùi lại. Lão nhận ra tiếng rú vừa rồi là của lão quái Ưng thiên hành.

Hiển nhiên Ưng thiên hành bị trúng thương khá nặng. Lão đứng vào góc tường, máu rỉ ra ngoài khoé miệng.

Ảnh thiên ma nhảy vội lại. Ưng thiên hành thì thào mấy tiếng. Ảnh thiên ma kinh ngạc đưa mắt nhìn ra xung quanh. Đột nhiên lão cất tiếng cười rùng rợn:

- Cao nhân ở phương nào giá lâm? Sao chẳng hiện thân.

Lão nói xong hai mắt nhắm lại như một lão tăng nhập định.

Chợt nhiên, lão kêu lên một tiếng, nhắm phía đông bắc bay vọt đến.

Thân ảnh của lão nhanh không thể tưởng. Toàn trường tức thì trở nên yên tỉnh.

Sử Nguyệt Nga chợt nhảy ra ngoài, phi thân, nhằm hướng quang lộ mà đi.

Cả bọn còn lại như chợt tỉnh. Hối thúc nhau lên ngựa phi mau.

Ưng thiên Hành thân thể trọng thương. Gã chỉ đưa mắt nhìn theo, tuyệt không có hành động
nào.

Đoàn người ngựa đuổi kịp theo Sử Nguyệt Nga.

Ngọc phong đao vội xuống ngựa nói:

- Nguyệt Nga cô nương. Cô nương nên lấy ngựa của tại hạ mà đi.

- Ta không cần. Ngươi đi đường của ngươi, ta đi đường của ta.

Trịnh Giang Thiên nói:

- Tại hạ nghe Nguyệt Nga tiên tử ân oán phân minh. Vừa rồi chúng tôi đã xả thân cứu trợ cô
nương. Sao cô nương lại đối xử với Tam thiếu gia tuyệt tình như vậy.

Sử Nguyệt Nga tức giận:

- Các ngươi tự mình xen vào. Ta chẳng có liên quan gì cả.

- Phải, cô nương đã nói vậy thì chúng tôi còn nói lý lẽ gì.

- Ngươi.

Sử Nguyệt Nga giận lắm. Nhưng nàng không thể phát tác. Hơn nữa dù sao nàng cũng đã
nhận ơn cứu trợ của đối phương.

Sử Nguyệt Nga dịu giọng:

- Nguyệt Nga ta có lời cảm ơn công tử đã tương trợ. Còn con ngựa này. Ta thật không dám nhận đâu.

- Vậy thì ta sẽ bỏ ngựa cùng đi với cô nương.

- Công tử có đoàn tùy tùng. Ta nghĩ công tử nên đi cùng họ thì hơn.

Ngọc Phong Đao quay người lại nói với thủ hạ:

- Các ngươi hãy đi trước. Ta với Nguyệt Nga cô nương sẽ đi sau.

Trịnh Giang Thiên nháy mắt, gật đầu. Y hướng dẫn thuộc hạ tiếp tục lên đường.

Sử Nguyệt Nga trong lòng không vui, nhưng trước ý tốt của y như vậy nàng không tiện ngăn cản.

Cả hai sử dụng thuật khinh công đạp trên đường tuyết đi rất nhanh.

Đến sáng, hai người đi vào tiểu trấn. Suốt dọc đường cả hai không nói với nhau một câu nào.

Thấy có người dân đi lại, hai người không ai bảo ai đều giảm tốc độ, rồi cùng nhau đi bộ vào trấn.

Hai người đi chưa được bao xa thì thấy một tửu lâu ở đằng xa. Bên ngoài, có mấy con ngựa buộc ở đó. Ngọc Phong Đao nói:

- Chúng ta nghỉ ở đây một chút rồi hãy lên đường.

Sử Nguyệt Nga không nói gì. Hiển nhiên nàng đã bằng lòng.

Trong quán chỉ có mấy bộ bàn ghế. Vì trời mới tờ mờ sáng nên thực khách tất nhiên không nhiều.

Sử Nguyệt Nga nhận ra đám thực khách trong quán toàn là người nhà của Ngọc Phong Đao. Nàng chọn lấy một bàn, rồi gọi tiểu nhị mang thức ăn ra.

Ngọc Phong Đao đang bị bọn người nhà kéo lại ngồi bên một chiếc bàn lớn đặt ở giữa phòng.

Hoá ra trong đám người này có một hán tử nhỏ nhắn lạ mặt. Y vừa nhìn thấy Ngọc Phong Đao liền cung tay vái chào rồi nói nhỏ:

- Tam thiếu gia! Tiểu Hùng có việc cần cấp báo.

- Ngươi hãy ngồi đi đã.

- Đạ tạ tam thiếu gia.

- Có chuyện gì mà lão gia nhân lại phái ngươi đi tìm ta?

- Dạ! Chuyện này thật sự không phải tầm thường. Xin thiếu gia hãy đọc thư này sẽ rõ.

Gã đưa tay vào trong ngực áo lấy ra một phong thư được niêm kín.

Vừa nhìn thấy bì thư Ngọc Phong Đao đã giật mình. Đây là loại thư tín cực kỳ quan trọng rất hiếm khi Ngọc gia trang gửi đi.

Đưa tay nhận thư. Ngọc Phong Đao vội vàng mở ra xem. Khuôn mặt chàng nhanh chóng trở nên trầm mặc. Tinh thần hẳn nhiên rất khẩn trương.

"Đao nhi! Gia trang có biến. Con hãy về ngay. Mọi chuyện sau khi con về cha sẽ nói rõ.
Trang chủ Ngọc gia trang Cuồng đao Ngọc Ban Thụ ".

Trịnh Giang Thiên từ lúc thấy Tiểu Hùng xuất hiện đã biết có chuyện quan trọng. Lão giữ thân phận võ sư hộ viện nên không tiện hỏi Tiểu Hùng. Nay thấy Ngọc Phong Đao khuôn mặt trầm trọng thì không nhịn được lên tiếng hỏi:

- Tam thiếu gia! Có chuyện gì vậy?

Ngọc Phong Đao đưa thư cho Trịnh Giang Thiên. Lão liếc qua, khuôn mặt biến sắc.

- Thiếu gia! Thiếu gia định như thế nào?

- Gia phụ đã gọi. Phận làm con. Tiểu điệt phải về ngay thôi!

- Vậy thì thiếu gia hãy ăn chút ít đã. Dù sao trong thư cũng không nói rõ thời gian phải về trang.

- Ta không thấy đói. Lão tiền bối hãy bảo mọi người mua sẵn lương thực. Chúng ta cấp tốc lên đường.

Mọi người vội vã ăn uống rồi đi nhanh ra khỏi quán.

Ngọc Phong Đao không quên Sử Nguyệt Nga. Chàng lên tiếng chào nàng rồi vội vã ra đi.

Sử Nguyệt Nga không hiểu mọi người có chuyện gì cấp thiết. Nàng ăn uống xong mới tiếp tục hành trình thẳng đến Giang Lăng.

Ba ngày sau, Sử Nguyệt Nga đang định tìm chỗ nghỉ chân thì có những âm thanh hỗn độn từ xa vọng lại.

Nàng nhìn về phía ấy, thấy lửa cháy đỏ rực. Tiếng vũ khí, tiếng la, thét vang dậy một vùng.
Sử Nguyệt Nga vội đề khí lao nhanh về đến.

Nàng vừa đến hiện trường, thì một cảnh hỗn loạn hiện ra trước mắt. Hai phe đang đánh nhau kịch liệt. Tiếng vũ khí chạm nhau loãng choãng.

Sử Nguyệt Nga kinh ngạc nhận ra lão già Trịnh Giang Thiên đang giao chiến kịch liệt với một lão già lạ mặt. Hai người một người dùng kiếm, một kẻ dùng đao liên tiếp công ra những đòn sát thủ.

Quan sát một chút, nàng đã nhận ra bọn người tấn công vào trang viện đều là người của Hắc Thanh phái. Trên áo mỗi tên đều có ký hiệu một con rồng đen đang múa vuốt.

Sử Nguyệt Nga nhận thấy trung tâm trận còn có một cặp đấu nảy lửa không kém. Một lão già râu ba chòm sử một thanh đại đao to lớn đấu với một gã đầu trọc tay cầm Ngũ Hành Luân.

Vừa nhìn thấy người này Sử Nguyệt Nga đã nhận ra ngay y chính là kẻ đã đã đuổi theo nàng đến tận Âm thiên cốc lần trước.

Hai đấu thủ giao tranh, chiêu thức hiểm độc và nhanh như thiểm điện. Không ai hơn được ai nên cuộc chiến thập phần nguy hiểm.

Chợt nhiên có tiếng rú từ sau trang viện vọng tới. Một tiếng cười vang lên chấn động không gian.

Sử Nguyệt Nga suy nghĩ rất nhanh. Nàng vòng người ra phía sau trang xem tình thế ở đấy ra sao.

Ở phía này, Sử Nguyệt Nga nhận thấy Ngọc Phong Đao đang bị tấn công dồn dập bởi một lão già tay cầm thiết phiến. Người này cũng chẳng xa lạ gì với nàng. Y chính là Thiết phiến thư sinh nổi tiếng tàn ác trong võ lâm.

Có hai nữ nhân đang giao chiến với một lão già tay cầm một đôi song bát. Chiêu thức cũng lão này biến ảo khôn lường. Hai nữ nhân sử dụng kiếm đã tận lực thi triển kiếm chiêu, nhưng không làm sao vượt qua được đôi song bát của lão.

Thiết phiến thư sinh bật tiếng cười khanh khách:

- Tiểu tử! Ta xem ngươi còn cầm cự được bao lâu.

Thân hình Thiết phiến thư sinh đảo lộn, thiết phiến tung hoàng. Ngọn đao trên tay chàng
thiếu niên rung lên bần bật. Rõ ràng y đã kém thế thấy rõ.

Đột nhiên phía sau Thiết Phiến thư sinh có tiếng gió rít. Lão vội vàng bỏ thế tấn công hoàn thiết phiến lại đỡ lại một thế.

Keng... âm thanh ngân dài.

Thiết phiến thư sinh kinh ngạc nhảy lùi lại.

Lão tròn mắt nhìn kẻ mới xuất hiện. Không ngờ đó lại là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp.

Ngọc Phong Đao lộ vẻ mừng rỡ. Y đưa mắt cảm kích nhìn nàng rồi vung đao tấn công đối phương.

Thiết phiến thư sinh, cất giọng âm lạnh:

- Hay lắm! Mối thù lần trước ta sẽ tính trên người nha đầu ngươi.

Lão đảo người né đường đao chém tới rồi nhảy xổ về phía Sử Nguyệt Nga.

Sử Nguyệt Nga biết đối phương võ công cao cường. Nàng không dám chần chừ lên vung song kiếm lên chống đỡ.

Nhất thời Thiết Phiến thư sinh không làm gì được nàng. Lão tức lộn ruột nhưng không thể hạ thủ đối phương.

Thực sự, nếu chỉ có mình Sử Nguyệt Nga thì lão chẳng khó khăn gì mà không tiêu diệt được nàng. Nhưng đằng này lão phải chống đối với cả hai cao thủ võ công không tồi. Càng đánh lão càng thấy tình thế nguy ngập.

Thiết phiến thư sinh điên cuồng giỡ hết tuyệt nghệ mong xông phá ra khỏi vòng đao kiếm. Nhưng Sử Nguyệt Nga trong lòng đã hận lão từ lâu đâu dễ cho lão được toại nguyện. Nàng sử dụng pho kiếm pháp chấn sơn của sư môn là Định phong kiếm, quyết hạ sát đối phương bằng được.

Riêng Ngọc Phong Đao thì khỏi cần nói. Chàng vừa mất một vị sư huynh về tay lão tặc này. Chàng quyết bắt lão phải trả giá kỳ được mới thôi.

Hai người, tay đao, tay kiếm vây lấy lão tặc làm cho lão hết đường chống đỡ.

Tiểu Hùng đã băng bó xong cho Đại thiếu gia Ngọc Quang Lân. Hắn dìu đại thiếu gia ngồi xuống bên bờ tường rồi cầm đao tiến lên.

Xui cho Thiết phiến thư sinh là Tiểu Hùng rất yêu thương Đại thiếu gia. Hắn thấy đại thiếu gia bị thương bởi lão già mặc áo thư sinh này nên quyết định phải đòi món nợ máu này thay cho chủ nhân.

Lợi dụng lúc Thiết Phiến Thư sinh đang mãi lo chống đỡ đao kiếm của Sử Nguyệt Nga và Ngọc Phong Đao, Tiểu Hùng nhảy tới, lăn mình dưới đất dùng Địa đường đao phái tấn công hạ bàn của lão.

Thiết phiến thư sinh thất kinh vội vàng nhảy lên né tránh. Lão không kịp trở tay liền bị trúng một đao sượt vào vai nhức buốt. Dưới cẳng chân cũng bị một đường đao liếm phải, tuy không chạm trúng xương cốt nhưng đau đớn vô cùng.

Lão không ham đánh ôm vết thương nơi vai nhảy ra khỏi vòng chiến, chạy thoát.

Trong khi lùi ra ngoài trang, lão còn kịp rú lên gọi đồng bọn.

Mọi người trong trang chưa kịp hoàn hồn, thì bọn địch đã rút lui để lại trong sân 4 gã áo xám đã chết. Bên phía Ngọc gia trang thiệt hại còn thảm hơn. Sáu người thiệt mạng, 4 người bị thương, trong đó Đại thiếu gia Ngọc Quang Lân bị thương nặng nhất.

Lão trang chủ Ngọc gia trang vội gọi lão quản gia sắp xếp sự vụ và cử người chăm sóc những người bị thương. Số người bị thiệt mạng thì đưa vào một phòng để tiến hành khâm niệm.

Mọi người trở lại sảnh đường. Lúc này trang chủ Ngọc gia trang - Cuồng đao Ngọc Ban Thu mới nhận ra có một vị khách lạ ở nơi này. Lão hơi ngạc nhiên liền đưa mắt nhìn có ý dò hỏi. Ngọc Phong Đao thấy vậy liền nói:

- Thưa phụ thân. Vị này là Nguyệt Nga tiên tử, bạn mới quen của Đao nhi.

Sử Nguyệt Nga vội cung tay cất tiếng chào lão và mọi người.

Đột nhiên, phía sau lưng nàng có tiếng chân bước.

Mọi người nhìn ra thì thấy phu nhân trang chủ và nhị tiểu thơ song song bước vào.

Lão trang chủ vội bước tới giọng lo lắng:

- Phu nhân và Vân nhi có bình yên không?

Vị phu nhân mỉm cười chấn an chồng. Bà đưa mắt nhìn Sử Nguyệt Nga đoạn nói:

- Cô nương mỹ danh là gì? Sao lại có mặt ở nơi này?

Lão trang chủ vội giới thiệu:

- Đây là bạn của Đao nhi. Nguyệt Nga cô nương.

- Thật là vinh hạnh. Đây là vị ân nhân của nhà ta đó.

- Phu nhân nói sao?

- Cô nương đây đã cứu cho Đao nhi khỏi độc thủ của lão Thiết phiến thư sinh. Nếu không có
nàng thì toàn bộ chúng ta đều bị nguy cả.

Lão trang chủ kinh ngạc.

Ngọc Y Vân, nhị tiểu thơ liền nói:

- Cha! Mẹ nói không sai đâu. Lúc nãy đại ca bị thương nặng, con và mẫu thân đang bận
chống địch. Tam đệ một mình đánh với lão quái Thiết phiến thư sinh, bị lão dồn vào thế nguy hiểm. May sao Nguyệt Nga tỷ xuất hiện đã hỗ trợ cho Tam đệ đánh bại lão.

Ngọc trang chủ bấy giờ mới hiểu rõ, liền cung tay vái dài rồi nói:

- Thật sơ thất! Lão phu thay mặt gia đình cảm tạ ơn cứu trợ của cô nương.

Sử Nguyệt Nga bối rối, vội cung tay đáp lễ, nói:

- Không dám. Nguyệt Nga thật sự không dám nhận.

Mọi người ngồi vào bàn. Lão trang chủ nói:

- Tình hình hôm nay thật là nguy hiểm thập phần. Rõ ràng lực lượng chúng ta không thể
đương đầu với bọn người của Hắc Thanh phái. Lần này, may mà chúng ta không bị thảm bại.
Ta nghĩ rằng trong tương lai không thể không tìm người viện thủ.

Trịnh Giang Thiên hỏi:

- Hắc thanh phái tại sao lại gây chuyện với chúng ta?

- Điều này thật ra cũng có nguyên nhân. Trước đây mười năm ta có xích mích với lão Thiết phiến thư sinh ở Độ khẩu. Lần này lão kéo người đến cũng vì lý do này.

Ngọc Phong đao ngạc nhiên:

- Thưa phụ thân. Sao bây giờ lão quái đó mới đến phục thù. Mọi việc đã xảy ra từ lâu lắm rồi mà.

- Ta cũng nghĩ như con. Theo ta nguyên nhân này không phải là quan trọng. Nhưng hiện tại theo lời lão nói thì đúng là như vậy.

Vị phu nhân nói:

- Theo ta. Có lẽ bọn người Hắc thanh phái muốn mở rộng địa bàn xuống miền đông nam.
Chúng chọn Ngọc gia trang để tấn công chẳng qua vì chúng ta đang nắm giữ phần lớn hoạt động kinh doanh ở đây.

- Có thể là vậy. Trang chủ Ngọc trang gia trầm ngâm suy nghĩ. Tình hình này hẳn nhiên không phải là trò đùa. Nếu không cẩn thận có thể nguy hại đến toàn bộ gia trang bị hủy diệt trong sớm tối.

- Thế trang chủ định mời ai làm trợ thủ? Trịnh Giang Thiên lên tiếng.

- Chuyện này e có lẽ phải làm phiền đến Thiên hộ pháp một phen.

Trịnh giang Thiên ngạc nhiên:

- Lão trang chủ có chuyện gì cứ nói xem liệu lão phu có giúp được không?

Ngọc Ban Thu liền nói:

- Tại hạ có một phong thư, muốn nhờ Thiên hộ pháp đưa đến tận tay một người.

- Đó là ai? Lão phu có biết không?

- Người này có lẽ Thiên hộ pháp cũng từng nghe nói. Y gọi là Lãnh sát thủ Đồ kiến Thư, cũng
là một người nổi danh giang hồ hơn chục năm trước.

- Ha... hà. Người này thì lão phu đã biết. Lão phu cũng đã có duyên gặp gỡ y hai lần.

Ngọc Ban Thu gật đầu:

- Nếu vậy thì tốt. Vậy ta rất an tâm giao phó trọng trách này cho Thiên Hộ pháp.

Vị phu nhân nói:

- Phu quân! Muội cũng muốn tiến cử một người.

Ngọc Ban Thu mỉm cười, nhìn phu nhân nói:

- Ta đã đoán ra người đó là ai rồi.

- Đúng vậy. Muội nghĩ phu quân lần này sẽ không phản đối chứ?

- Thôi được! Việc đó tùy ở phu nhân.

Ngọc Y Vân không hiểu hai phụ mẫu đang nói đến người nào liền hỏi:

- Mẫu thân! Người đó là ai thế?

- Y là đệ muội của ta Song hàn kiếm Tổ Vân Dung.

- Nhưng mẫu thân định làm sao để mời cô cô đây?

Vị phu nhân cười, đưa tay lấy một chiếc thoa cài đầu màu ngọc bích từ trên đầu xuống. Bà
gọi Ngọc Phong Đao lại dạy:

- Phong nhi! Con hãy thay mặt ta đến Hồ thiên trang mời cô cô đến đây.

Ngọc Phong Đao tần ngần cầm lấy chiếc thoa:

- Mẫu thân. Hồ thiên trang là ở địa phương nào? Đao nhi chưa từng nghe đến bao giờ.

- Con yên tâm, cứ thẳng đường đến Giang Lăng rồi tìm những người ở địa phương đó sẽ biết.