Chương 3: Chuyện Đến Bất Ngờ

Quái Dị Khách

Chương 3: Chuyện Đến Bất Ngờ

1 tháng sau trên đỉnh vách núi lối vào Âm thiên cốc có 2 người thiếu nữ đang bịn rịn chia tay nhau. Sử Tố Tố mới quen biết với Bạch Ngọc Trân không lâu nhưng trong lòng nàng luôn kính trọng và yêu thương vị tỷ tỷ xinh đẹp này. Lúc này chia tay lòng nàng không khỏi bồi hồi, cứ nắm chặt tay vị tỷ tỷ mà không muốn rời xa.

Bạch Ngọc Trân cũng rất thương yêu Tố tố. Nàng dịu dàng nói:

- Muội cứ ở lại đây học tuyệt nghệ. Khi nào giỏi rồi cứ đến Giang Nam tìm tỷ. Chị em ta sẽ lại gặp nhau.

- Nhưng tiểu muội dốt nát. Biết bao giờ mới học xong võ công cao siêu như tỷ tỷ. Với lại chưa chắc phụ thân đã cho tiểu muội đi.

Bạch Ngọc Trân mỉm cười:

- Muội này! ta thấy muội không tự tin bản thân gì. Võ công của muội học còn nhanh hơn ta ngày xưa. E rằng chưa đến một năm là muội đã có thể ngạo thị giang hồ rồi. Thôi bây giờ ta phải đi đây.

Tố Tố biết đã đến lúc phải chia tay. Nàng đứng đó đưa mắt nhìn theo bóng dáng của Bạch Ngọc Trân xa dần rồi mất hẳn khỏi tầm mắt.

Tố Tố vừa quay người định nhảy xuống Âm thiên cốc thì nghe tiếng hú vang rền ở đằng xa. Nàng giật mình ngó xung quanh. Thì chợt thấy có mấy bóng người ở đằng xa đang giao đấu.

- Chẳng lẽ Trân tỷ gặp cường định hay sao? Trong lòng vừa nghĩ đến đây, bất giác nàng không tự chủ được lướt ngay về phía ấy.

Lúc này Bạch Ngọc Trân đang giao chiến với một lão quái thân hình dài ngoẵng. Hai bên giao đấu với nhau chiêu nào cũng ác liệt và nhanh khôn tả.

Ở bên ngoài có 2 lão già độ chừng 50, 60 chục tuổi đang đứng quan chiến. Hai lão già này mình mặc hắc y. Một người trên vai khoác một thanh đao. Người kia lưng đeo kiếm. Hai người thần sắc nghiêm trọng chú tâm vào cuộc chiến.

Cả ba lão này được giang hồ đặt cho một biệt hiệu rất nổi tiếng là Tam xác đồ phu. Chỉ nội danh hiệu này thôi cũng đủ biết bọn họ ác độc đến mức độ nào.

Lúc này lão nhị xác Tiếu diện Phật Hổ Như đang giỡ pho Miên chưởng thành danh ra tấn công đối thủ. Chưởng pháp này nhanh khôn tả và vô cùng mãnh liệt. Nếu đối phương chỉ cần một chút sơ suất là sẽ bị trúng thương ngay.

May cho Bạch Ngọc Trân trình độ võ công của nàng đã tiến bộ rất nhiều. Nàng bất kể đối thủ tấn công nhanh và mãnh liệt thế nào. Thân ảnh cứ đảo qua đảo lại rất chi là thần diệu. Đối song thủ liên tiếp biến chiêu sử dụng Tùy phong chưởng ra tấn công lại đối thủ không chút khoan nhượng.

Phải nói bình thời khó có ai chịu nổi 20 chiêu Miên chưởng của Tiếu Diện Phật Hổ Như. Nhưng bây giờ y đã giỡ 8 thành công lực ra để xuất chưởng mà hơn 20 chiêu qua đi vẫn không sao chiếm được thượng phong.

Tiếu diện Phật bật tiếng cười rên rợn gia tăng thêm kình lực quyết tiêu diệt đối phương.

Chợt nhìn tại đấu trường xuất hiện thêm một người thiếu nữ. Nàng đến một cách bất ngờ khiến cho 2 lão quái còn lại giật mình.

Thiếu nữ này chẳng phải ai khác mà chính là Sử Tố Tố. Nàng thấy sư tỷ giao đấu với địch nhân nên không thể không ra mặt để phòng khi sư tỷ hữu sự sẽ xông vào cứu viện.

Tất nhiên 2 lão quái Trí đa tinh Lưu Hành và Song cước đoạt mệnh Cao Xương không biết thiếu nữ lạ mặt này là ai. Cả 2 đưa mắt nhìn thiếu nữ một thoáng rồi lại tiếp tục để mắt vào cuộc chiến.

Cả hai đối thủ càng đánh càng hăng. Chiêu sau lại tuyệt diệu và hung hiểm hơn chiêu trước. Thật là một đôi kỳ phùng địch thủ.

Trí đa tinh thấy tình hình như vậy không khỏi cau mày. Lão nghĩ với trình độ của Nhị đệ Hổ Như thì chỉ trong vòng chưa đến 10 chiêu là đủ thu thập được nha đầu này. Chẳng ngờ trong 2 năm cách biệt võ công của nha đầu đã lợi hại như vậy.

Là kẻ đã lăn lộn giang hồ hơn 30 mươi năm, tất nhiên kiến văn của Trí đa Tinh Lưu Hành không tầm thường chút nào. Lão biết pho chưởng mà Bạch Ngọc Trân đang sử dụng là chưởng pháp lừng danh của lão quái khét tiếng giang hồ Hoạt Thiên Tà. Đã lâu lắm không thấy Hoạt Thiên tà xuất hiện trên võ lâm, nhưng giờ đây lại có người sử dụng võ công của lão ta. Hiển nhiên chuyện này không phải tầm thường.

Một tiếng rú bất thần nổi lên. Hai đối thủ đang quấn lấy nhau bỗng dạt ra hai bên loạng choạng muốn ngã. Sử Tố Tố vội chạy lại đỡ lấy Bạch Ngọc Trân thì thấy một bên vai nàng sụi xuống. Hẳn nhiên cả cánh tay đã bị thương không thể vận dụng được.

Nhìn lại bên kia Tiếu Diện Phật Hổ như cũng không khá hơn. Lão ngã ngồi xuống đất thổ ra một bụm huyết. Tay ôm ngực, rõ ràng đã trúng một chưởng rất nặng.

Trí đa Tinh vội đỡ lấy nhị đệ rồi đưa vào miệng y một viên thuốc trị nội thương. Lão nói nhỏ với lão tam một câu. Tức thì gã Song cước đoạt mệnh Cao Xương bước chân về phía 2 thiếu nữ.

Bạch Ngọc Trân tay tả đã bị thương không thể vận dụng. Nàng đưa tay còn lại lên thủ trước ngực mắt gườm gườm nhìn đối phương đang bước tới.

Đột nhiên Trí đa tinh lên tiếng:

- Tiểu nha đầu! Ngươi còn muốn chống lệnh nữa ư?

Bạch Ngọc Trân cười nhạt:

- Ngươi tưởng ta chịu thua rồi sao? đừng hòng. Ngươi xem gương của gã quái Hổ Như kia thì rõ.

Trí đa tinh bật cười khanh khách:

- Tiểu nha đầu thật không biết sống chết. Được rồi. Tam đệ hãy thu nạp ả cho ta.

Song cước đoạt mệnh Cao Xương lúc này đã chuẩn bị tinh thần. Gã chỉ đợi lệnh ban ra là sẽ hạ thủ đối phương ngay tức khắc.

Trí đa Tinh vừa dứt tiếng tức thì cả người Cao Xương đã bay về phía đối thủ. Song cước tung hoành nhằm vùng thượng đẳng của đối thủ tấn công dữ dội.

Sử Tố Tố thấy y hung hăng như vậy thì sợ thay cho sư tỷ. Nàng vội tiến đến một bước vùng song thủ ra đỡ đòn của đối phương.

Tội thay cho nàng không biết chút gì về sự lợi hại kinh người của song cước đối phương. Mới tiếp chưa nổi 5 chiêu thì cả người nàng đã bị đánh lùi hơn 3 trượng.

Song cước đoạt Mệnh cười khanh khách. Cả người y biến đổi không ngừng liên tiếp tung ra sát thủ. Chỉ cần Tố Tố trúng phải một đòn của y thì không chết cũng bị trọng thương.

Bạch Ngọc Trân thấy sư muội lâm nguy định xông vào cứu thì một bóng đen đã lướt tới nhằm người này tấn công một chưởng. Thế chưởng mạnh khủng khiếp khiến nàng thất sắc vội đảo người tránh chiêu. Mặc dù vậy nàng đã mất hẳn thiên cơ. Bóng đen đảo lộn liên tiếp giỡ ra sát chiêu khiến cho Bạch Ngọc Trân thất kinh hồn vía sắp sửa bại vong.

Bóng đen này chính là Trí Đa Tinh. Hắn biết đây là cơ hội tốt để thu thập đối phương. Y biết võ công của Bạch Ngọc Trân rất cao. Vừa rồi nàng đã bị thương một cánh tay không thể nào sử dụng tốt pho chưởng thành danh của lão quái Hoạt Thiên Tà được.

Qủa y dự tính không sai. Bạch Ngọc Trân còn có một tay không sao chống đỡ nỗi chưởng lực nhanh và mạnh như núi của đối phương. Nàng chỉ sử dụng thân pháp cố gắng né tránh chứ không sao phản kích ra được một chiêu nào.

Tình huống nhanh chóng đi vào bế tắc. Hai nàng thiếu nữ bị tấn công đến tay chân rối loạn. Chỉ chưa đầy mấy phút nữa thì phải bại vong không thể nào khác.

Đột nhiên đương trường xuất hiện một người mặc bạch y. Người này vừa đến nơi liền phất tay áo về phía Trí đa tinh. Lập tức một luồng kình lực vô hình nặng như núi ép tới khiến cho lão quái Trí đa tinh Lưu Hành dội ngược ra sau hồi lâu mới đứng vững.

Song cước đoạt mệnh thấy tình trạng của Đại ca như vậy không khỏi thất kinh, vội vàng rời bỏ trận đấu nhảy về phía Trí đa tinh.

Hai thiếu nữ vừa nhìn thấy người bạch y liền mừng rỡ chạy vội lại.

Tố Tố níu áo người áo trắng nói lớn:

- Phụ thân! Sao phụ thân đến chậm thế!

Bạch Ngọc Trân vội chấp tay nói:

- Sư phụ! Đệ tử phụ lòng sư phụ rồi.

Đúng là Vân Linh đã đến. Nhưng không phải chàng đến muộn mà chàng muốn xem 2 nàng xử trí tình hình như thế nào. Nay thấy cả hai sắp bại vong nên chàng không thể không xuất hiện.

Tam quái nhìn lão già áo trắng mới xuất hiện này. Cả bọn không cần nói gì cũng đoán được lão già này chính là Hoạt thiên tà đã lừng danh 40 mươi năm trước.

Vừa rồi Trí đa tinh đã nếm một đòn của đối phương. Lão tự nghĩ cả 3 người bọn họ khó mà đối địch được lão già ghê gớm này.

Trí đa tinh rất khôn ngoan. Lão nhận định nhanh chóng tình hình trước mắt, biết là rất bất lợi về phía mình nên tìm cách hòa hoãn để rút lui.

Trí đa tinh bước tới một bước nói:

- Tam huynh đệ chúng tôi xin có lời chào Hoạt các hạ!

Vân Linh nhìn gã cười mỉm, nói:

- Không dám.

Chàng nói xong vẫn đưa mắt chăm chú nhìn thẳng vào đối phương.

Trí đa tinh rờn rợn. Lão không chịu nỗi ánh mắt sắc lạnh cũng đối phương nên vội cúi đầu xuống.

Vân Linh cất tiếng hỏi:

- Tam vị sao lại đến đây gây sự với đồ đệ ta? Hãy các ngươi nghĩ ta đã chết rồi nên mới đến đây làm càn.

Tố Tố thích chí chỉ nói:

- Phụ thân đúng lắm. Bọn này thủ đoạn tàn độc. Chúng làm tỷ tỷ bị thương và đánh con suýt mất mạng. Phụ thân mau trừng trị chúng đi.

Trí Đa tinh giận lắm nhưng không dám phát tác. Lão nghĩ cả 3 huynh đệ bọn chúng đã sai lầm khi không hỏi kỹ mà đụng chạm đến ái nữ của lão quái kỳ bí này.

Song cước đoạt mệnh Cao Xương nghe mấy lời của Tố Tố thì không chịu được, nói lớn:

- Các hạ đừng tưởng mình võ công xuất chúng mà đụng chạm bọn ta. Tam xác đồ phu không phải hạng tầm thường để lão muốn làm gì thì làm.

Trí đa tinh kinh hoãng định ngăn cản thì mọi sự đã rồi. Lão không biết làm thế nào đành đưa mắt nhìn đối phương xem thái độ ra sao.

Vân Linh vốn dĩ không muốn đụng chạm đến ai, nên lời nói vừa rồi của Cao Xương không làm chàng bận tâm. Có điều chàng thấy bộ mặt của ba lão già này rất thâm hiểm nên cảm thấy rất khó chịu.

Tố Tố nổi giận thét lớn:

- Lão già kia! Ngươi tưởng chúng ta sợ ngươi sao.

Nàng định xông sang giao đấu với 3 lão già kia thì bị một luồng khí lực vô hình giữ chặt lại không thể tiến lên được.

Tố Tố nhìn sang bên thì thấy phụ thân đang nhìn mình mỉm cười thì, bỗng hết giận.

Nàng hỏi:

- Phụ thân không trừng trị bọn chúng sao?

Vân Linh thấy Tố Tố phụng phịu như vậy thì không nỡ làm nàng phật ý. Chàng nghĩ bọn đạo tặc này cũng chẳng phải người tốt gì nên giáo huấn chúng một phen cũng là điều hay.

Vân Linh bật tiếng cười khanh khách rồi lấy giọng trầm trầm nói lớn:

- Tam vị đã không phải tầm thường thì cứ lại đây. Lão phu sẵn sàng bồi tiếp vài chiêu.

Vừa nói thân hình của Vân Linh không chút cử động mà trôi dần về phía trước. Chứng khiến thân pháp quái dị của chàng như vậy cả ba lão già nọ đều thất kinh.

Vừa rồi Vân Linh vừa sử dụng một môn công phu kỳ diệu mà chàng đã sáng chế ra gọi là Ảo bộ pháp. Để tập luyện được công phu này con người cần phải có một trình độ nội công cao siêu, cộng với cách vận khí hợp lý mới có thể khiến cho cơ thể nhẹ tựa lông hồng, có thể lướt đi nhẹ nhàng như mây khói.

Trí đa tinh thấy tình thế đã trở nên căng thẳng, cung đã dương ra không thể không bắn. Lão ra hiệu cho 2 sư đệ tiến lên, đứng đối diện với đối phương.

Lão lên giọng nói:

- Hoạt thiên tà. Các hạ có binh khí gì hãy rút ra đi.

Trong lúc nói lão đã rút kiếm ra khỏi vỏ đưa lên trước ngực thủ thế.

Hai người còn lại cũng rút binh khí ra. Song cước đoạt mệnh Cao Xương sử dụng đao, còn Tiếu diện phật Hổ như sử dụng một đôi phán quan bút. Cả ba gờm gờm nhìn đối thủ.

Vân Linh tay không vũ khí. Chàng không chút nao núng trước uy thế của đối phương, ngược lại còn lớn tiếng cười, nói:

- Các vị cứ tự tiện. Lão phu sẽ dùng song thủ để bồi tiếp.

Trí đa tinh chỉ chờ đối phương lên tiếng, tinh thần dĩ nhiên không thể cảnh giác được như bình thường liền ra hiệu cho 2 em xông vào tấn công.

Trong nháy mắt xung quanh người Vân Linh đâu đầu cũng thấy đao kiếm chém tới khí thế vô cùng mãnh liệt. Thân hình Vân Linh như được bao phủ bởi một màn dầy đặc ánh đao kiếm. Nếu là kẻ bình thường thì có lẽ đã tan xác ra từng mảnh từ lâu lắm rồi.

Nhưng tình huống hiện tại lại hoàn toàn trái ngược. Mặc dù 3 lão quái đã sử dụng đến tuyệt nghệ rồi mà một lúc lâu vẫn không sao sát thương được đối phương.

Vân Linh bật cười khanh khách, song thủ nhẹ nhàng đẩy ra. Lão quái Song cước đoạt mệnh Cao Xương thấy chưởng phong của chàng chẳng có chút uy lực thì hết sức ngạc nhiên. Lão vừa thắc mắc sao trong chưởng phong của đối phương chẳng thấy chút gió nào thì toàn thân đã bị một áp lực rất nặng nề giáng xuống.

Một bóng người bay bỗng ra ngoài, rơi bịch xuống đất.

Hai lão quái kia thất kinh hồn vía, không hiểu đối phương sử dụng thứ công phu gì mà chỉ một cái hất tay nhẹ nhàng lại làm cho một cao thủ nổi danh giang hồ như Tam đệ của họ phải ngã lăn ra đất không biết sống chết thế nào? Thật là một điều kỳ quái không sao tưởng tượng ra được.

Vân Linh không muốn nhân cơ hội này hạ thủ luôn 2 lão già còn lại. Chàng đảo người bay đến đứng bên Tố Tố.

Hai lão quái cũng chẳng ham đánh, nhảy đến bên Tam đệ thì thấy y đã tuyệt khí rồi.

Trí đa tinh một đời khôn ngoan, ngạo thị giang hồ giết không biết bao nhiêu người. Lão không tưởng ra được đối phương bị cả ba anh em lão giáp công mà lại dễ dàng giết mất đi tam đệ.

Cả người lão run lên, đưa mắt sang Nhị đệ Hổ Như truyền âm nhập mật nói:

- Tam đệ đã mất, chúng ta không phải đối thủ của lão Hoạt thiên tà này. Đệ đệ hãy giữ bình tĩnh cùng ta rút lui. Ta sẽ nhờ giáo chủ đòi lại công đạo cho chúng ta.

Lão quái Hổ Như đảo đôi mắt hận thù nhìn về phía 3 người Vân Linh rồi cuối xuống ôm xác lão Tam. Cả hai không nói một lời sử dụng khinh công thượng thừa phóng đi thật nhanh.

Tố Tố thét lên một tiếng xông tới đuổi định đuổi theo đối phương. Nàng mới chạy được 3 bước thì bị một sức hút từ phía sau giữ chặt lại, rồi có tiếng nói phía sau:

- Cứ để chúng đi. Bọn người như chúng trừng trị như thế cũng đủ rồi.

Sử Tố Tố quay người lại nhăn nhó nói có vẻ không hài lòng:

- Phụ thân không chịu để con giết hết bọn chúng đi. Mai này lỡ chúng lại tới quấy phá thì biết làm sao.

Vân Linh mỉm cười quay người đi về phía Âm thiên cốc.

Sử Tố Tố quay sang cầm tay Bạch Ngọc Trân nói giọng lo lắng:

- Tỷ có còn đau không. Chúng ta về cốc trị thương đi!

Bạch Ngọc Trân gật đầu. Nàng thật tình không muốn xa nơi này. Hai cô gái kéo nhau về lại Âm thiên cốc.

Nhưng không ngờ tai vạ vẫn chưa chấm dứt. Hai hôm sau, khi thương thế của Bạch Ngọc Trân đã gần như khỏi hẳn thì ở trên vách núi ngoài cửa cốc có một vị khách bất ngờ đến thăm.

Người này thân thủ khá cao cường. Đó là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp. Nữ nhân đứng ở trên vách núi lối vào sơn cốc dùng thiên lý truyền âm nói vọng xuống:

- Hoạt ca ca... Tố nhi....

Tiếng gọi vừa dứt thì Tố Tố đã chạy vội vào trong thạch động nói lớn:

- Phụ thân! Mau đưa con lên trên kia. Cô cô đến thăm chúng ta.

Vân Linh phát rầu trong lòng. Chàng tưởng khi Bạch Ngọc Trân thoát ly nơi đây thì chàng sẽ nói thật mọi chuyện với Sử Tố Tố. Bây giờ mọi chuyện lại bắt đầu rối tung lên rồi.

Tố Tố thấy phụ thân vẫn chưa chịu đứng dậy thì bước tới níu tay Vân Linh lối đi bằng được.

Bất đắc dĩ Vân Linh đành phải đưa Tố Tố lên trên vách núi để gặp người khách lạ nọ rồi sẽ tùy cơ ứng biến.

Hai người bay lên trên vách núi thì thấy một nữ nhân tuổi chừng 25, 26 vô cùng xinh đẹp đang đứng chờ bên một cây tùng.

Nữ nhân này mình mặc thanh y. Vai đeo song kiếm, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi.

Sử Tố Tố vừa trông thấy nữ nhân liền kêu lên một tiếng lớn rồi nhào lại ôm lấy nữ nhân mà khóc òa.

- Cô cô sao bây giờ mới đến thăm Tố Tố? Tố Tố nhớ cô cô chết đi được.

Nữ nhân cũng rất cảm động, đôi mắt đỏ hoe. Nàng ta nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng thon mềm mại của cô cháu gái nói lời an ủi.

Bất chợt nữ nhân nhìn thấy một lão già tóc bạc trắng, mặt mày trẻ con đang đứng nhìn 2 người thì vội đẩy Tố Tố ra, bước lại nói:

- Sử Nguyệt Nga xin vấn an Hoạt ca ca.

Vân Linh nhìn nàng thấy nàng quả là mỹ nhân hiếm thấy trên đời. Khuôn mặt trái xoan, da trắng như tuyết. Nàng đứng cạnh Tố Tố trông như hai chị em, mà sắc đẹp thì lấn át hơn cả cô cháu gái.

Vân Linh cất tiếng cười cố hữu của sư phụ để che lấp sự lúng túng. Chàng ngồi xuống một phiến đá cạnh đấy rồi mời cả hai cô cháu cùng ngồi.

Sử Nguyệt Nga vội dùng truyền âm nhập mật nói với Vân Linh:

- Hoạt ca, tiểu muội có việc muốn bàn riêng với ca ca. Ca ca có cách nào để Tố nhi rời khỏi đây không?

Vân Linh kinh ngạc. Đưa mắt nhìn nữ nhân thì thấy khuôn mặt nàng có vẻ gì đó rất thần bí.

Vân Linh quay sang Sử Tố Tố, nói:

- Con mau xuống dưới cốc chuẩn bị thực dụng. Lát nữa ta và cô cô sẽ xuống với con.

Sử Tố Tố có vẻ ngạc nhiên, nhưng nàng thấy khuôn mặt phụ thân rất nghiêm khắc nên không dám cãi lại. Tố Tố tung người nhảy xuống dưới cốc.

Thật ra trên vách núi Vân Linh đã làm thành những nấc thang cách nhau hơn một trượng một cái. Do có sương mù nên khi người ngoài vào đây thì sẽ không biết cách nào để xuống.

Đợi Tố Tố đã xuống dưới cốc rồi, Vân Linh mới đưa mắt sang nhìn Sử Nguyệt Nga vẻ chờ đợi.

Sử Nguyệt Nga đưa tay vào lòng lấy ra một hộp nhỏ. Nàng mở hộp ra thì bên trong là một chiếc vòng ngọc thạch và một phong thư.

Sử Nguyệt Nga đẩy hộp này về phía Vân Linh rồi nói:

- Hoạt ca cứ đọc thư trước, rồi tiểu muội sẽ kể mọi sự tường tận lại cho ca nghe.

Vân Linh nhấc thư lên. Đó chỉ là một mảng vải trắng được xé ra. Chàng kinh ngạc khi nhìn thấy nội dung của nó được viết bằng máu và chỉ vẻn vẹn có mấy chữ "Chăm sóc Tố nhi, trả thù cho muội".

Vân Linh không sao hiểu được. Chàng nhìn sang Sử nguyệt Nga thì thấy đôi mắt nàng đã đỏ hoe. Nguyệt Nga thở dài, run giọng nói:

- Đây là di thư của Sử Thanh tỷ trước lúc mất. Hoạt ca đã hiểu ra chưa?

Vân Linh choáng váng, thất kinh, tròn mắt nhìn Sử Nguyệt Nga hỏi lại:

- Sao? có thật không?

Sử Nguyệt Nga đưa tay chậm nước mắt nói giọng nghèn ngào:

- Sử Thanh tỷ bị người của Hắc thanh giáo đả thương rất nặng. May mà tỷ ấy kịp trốn chạy đến Thanh hà sơn nơi ở của tiểu muội. Muội đã cố sức cứu chữa nhưng không sao chữa được. Sau khi tỷ ấy qua đời thì bọn người của Hắc thanh giáo lại đến. Muội nhờ am tường địa thế của Thanh hà sơn nên đã trốn thoát. Tuy nhiên, trên đường đi bọn chúng đã phát hiện ra muội. Có lẽ chỉ nội ngày mai bọn chúng sẽ đến đây.

Vân Linh ngạc nhiên. Chàng không hiểu hai bên có mối thâm thù gì mà Hắc thanh giáo lại truy sát Sư mẫu của mình. Tuy nhiên, đây là một vấn đề không đơn giản. Nếu chàng hỏi không khéo có thể bị lộ ra sơ hỡ với Sử Nguyệt Nga cũng nên.

Trong lòng bối rối, Vân Linh cúi đầu suy nghĩ chưa biết tính sao. Sử nguyệt Nga thấy chàng cúi đầu im lặng thì cho rằng chàng đang đau lòng trước biến cố xảy ra cho vợ mình.

Hồi lâu sau Vân Linh chợt nói:

- Ta ẩn cư ở đây đã lâu. Mọi sự trong giang hồ diễn biến thế nào ta đều không hiểu. Nga muội có thể kể cho ta biết được không?

Sử Nguyệt Nga nói:

- Từ sau khi Hoạt cả rời khỏi võ lâm. Trên giang hồ biến động rất lớn. Đầu tiên là sự xuất hiện của một giáo phái mới gọi là Hoàng thiên giáo ở phía tây. 5 năm sau thì Hắc thanh giáo ra đời ở phía Đông. Hai giáo phái này lớn mạnh nhanh chóng và có uy lực rất lớn. Chúng đã nhiều lần giao chiến với nhau nhưng bất phân thắng bại. Muội nghe nói cả Hắc thanh giáo và Hoàng thiên giáo đều mời được khá nhiều các ma đầu nỗi danh từ lâu trên giang hồ về đầu nhập giáo phái. Muội không biết giáo chủ Hoàng thiên giáo là ai, nhưng giáo chủ Hắc thanh giáo chính là Hắc ma Đỗ Kỳ. Huynh có nhớ 20 mươi năm trước Hắc ma Đỗ kỳ đã bị ca ca đâm trúng một kiếm rơi xuống sông Hoàng Hà không? Lão quái đấy chẳng những không chết mà còn học được tuyệt nghệ và tìm ca ca để trả thù.

Vân Linh thở dài:

- Không ngờ ân oán của ta đã hơn 20 năm trôi qua mà vẫn không dứt.

Sử Nguyệt Nga nói:

- Ca ca chớ bi thương. Hiện tại ca ca hãy suy nghĩ xem chúng ta nên làm gì để chống lại sự tấn công của Hắc thanh giáo vào ngày mai.

Vân Linh chợt quay đầu nhìn về phía rừng cây phía xa nói nhỏ:

-E rằng kẻ địch đã đến đây rồi!

-Hoạt ca phát hiện ra rồi ư?

-Kẻ đến đây thân thủ chẳng phải tầm thường. E rằng không dưới 5 người đâu.

Sử Nguyệt Nga kinh ngạc chú ý lắng nghe. Lát sau nàng đã phát hiện những dấu hiệu mờ hồ bước chân của kẻ dấu mặt. Nàng khâm phục võ công cao cường của Hoạt Thiên Tà vô cùng. Đã lâu không gặp mặt nhau, không ngờ trình độ võ thuật của Hoạt Thiên tà lại cao siêu như vậy.

Vân Linh dùng truyền âm nhập mật nói:

- Trời hiện còn lâu mới tối. Chúng ta nên lôi kéo bọn chúng rời khỏi nơi đây. Sau đó, sẽ tiêu diệt chúng ở phía rừng cây bên kia.

Sử Nguyệt Nga khẽ gật đầu. Hai người phi thân về phía rừng cây phía tả. Trong lúc di chuyển cả hai cố tình tạo ra tiếng động khá lớn để cuốn hút đối phương.

Qủa đúng như dự liệu. Hai người vừa vào trong rừng thì ở phía sau lưng đã có tiếng y phục lất phất lướt tới.

Sử Nguyệt Nga quay đầu nhìn lại thấy 7 lão già đang phi thân đuổi theo. Nàng khẽ hỏi:

- Chúng ta chạy tiếp hay dừng lại?

Vân Linh vừa định trả lời thì từ phía sau có tiếng nói rổn rảng vọng lại:

- Hai tên kia chớ hòng chạy thoát.

Một bóng nhân ảnh lướt tới rất nhanh, tay đánh về phía 2 người một chưởng.

Vân Linh và Sử Nguyệt Nga không ai bảo ai đều đồng loạt đảo người né tránh, rồi quay người lại.

Lúc này 7 lão già đã đứng trước mặt 2 người rồi.

Trong số 7 lão già này Sử nguyệt Nga đã gặp 2 người. Đó là 2 anh em song sinh Tiểu Thành Bưu và Đại Thành Bưu. Cả hai thân hình đều to lớn, sử dụng một đôi trùy nặng mấy trăm cân.

Tiểu thành Bưu nhìn thấy Sử Nguyệt Nga thì bật cười khanh khách, nói lớn:

- Tiểu nương tử không ngờ gặp lại. Lần này anh em ta không để người đẹp trốn thoát nữa đâu.

Sử Nguyệt Nga trong lòng tức giận, mắt hạnh tròn xoe nói lớn:

- Bọn các ngươi ỷ đông hiếp ít, ỷ mạnh hiếp yếu đâu phải là anh hùng. Có giỏi thì từng người giao đấu với ta.

Số là trên đường đến đây Sử Nguyệt Nga đã phải khốn đốn trước sự hợp công của hai anh em Thành Bưu. May nàng nhờ có khinh công cao cường nên đã trốn khỏi sự truy bức của 2 lão tặc này nên trong lòng nàng vừa tức vừa có mấy phần e sợ đối với 2 gã.

Đại Thành Bưu cười lớn nói:

- Được lắm. Tiểu cô nương đã không chê thì lại đây. Chúng ta thử với nhau vài chiêu.

Gã nói thì như vậy nhưng Sử Nguyệt Nga đâu dễ bị lừa. Nàng biết nếu nàng mà nhảy ra giao chiến thể nào cũng bị 2 gã xông vào hợp đấu và nàng sẽ chịu thiệt thòi nhiều.

Vân Linh lợi dụng thời cơ đưa mắt nhắm nhìn đối phương thì nhận thấy ngoài 2 gã lực sỹ thì 5 người còn lại người nào cũng nhãn thần loang loáng, hai huyệt thái dương gồ cao, chứng tỏ đều là cao thủ tuyệt đỉnh không phải tầm thường chút nào.

Một lão già tướng người thấp, gầy bước lên một bước hỏi:

- Các hạ chắc hẳn là Hoạt thiên tà đúng không?

- Phải. Ngươi là ai?

- Lão phu Viên thủ thần cửu, tam hộ pháp Hắc thanh giáo hôm nay đến đây muốn đón lão đệ về Tổng đàn một phen.

Vân Linh cười khanh khách. Chàng bắt chước tác phong của sư phụ không khác chút nào?

Anh em Tiểu Thành Bưu và Đại thành Bưu có vẻ tức giận, nhưng lão già Viên thủ thần cửu chỉ khẽ nhíu mày.

Đột nhiên từ phía sau lão một người bước ra.

Lão già này tay cầm quạt sắt, mình mặc bạch y, tướng mạo như một vị nho sinh. Lão nói không lớn nhưng âm thanh dội thẳng vào tai mọi người có mặt đương trường.

- Hoạt lão đệ. Ngươi có nhận ra ta không?

Vân Linh từ nãy đến giờ đã chú ý đến từng người trong bọn đối phương. Chàng đã từng nghe sư phụ kể về trận huyết chiến kinh thiên động địa ở Thiên nhai. Lúc đó sư phụ chàng một mình phải địch với 3 cao thủ võ công cao cường. Người giết được 2 gã, nhưng trong lúc bất phòng đã trúng phải Tuyệt mệnh châm dấu trong chiếc quạt sắc kia.

Không ngờ sau 20 năm, sư phụ đã mất rồi, chàng lại có dịp được giáp mặt với một trong những kẻ thù của sư phụ ngày nào.

Vân Linh cười nhạt, nhìn thẳng vào mặt lão già bạch y nói:

- Thiết phiến thư sinh. Đã lâu không gặp. Các hạ chắc vẫn còn nhớ câu chuyện cũ ở Thiên nhai?

Lão già bạch y gằn giọng:

- Ta đã tìm ngươi suốt 10 năm trời. Mối thù giết hai sư đệ, hôm nay chúng ta giải quyết cho xong.

Vân Linh cười khanh khách xem chừng chàng chẳng xem gã nọ vào đâu.

Thiết phiến thư sinh nổi giận thét lên một tiếng. Thân ảnh chuyển động lao thẳng về phía Vân Linh. Cây quạt sắt xoè ra nhằm giữa mặt chàng tấn công một thế cực kỳ mãnh liệt.

Vân Linh đảo người né tránh, vung tay đánh ra một chưởng vào vai Thiết phiến thư sinh.

Chưởng của chàng vừa sử dụng là một thế trong Tùy phong chưởng, môn công phu đã làm nên uy danh cho sư phụ chàng năm xưa.

Thiết phiến thư sinh đảo người một vòng. Lão vừa tránh né vừa vung thiết phiến điểm vào sau gáy Vân Linh. Thân hình hai người hợp vào nhau trong tích tắc rồi lại phân khai. Mỗi lần như vậy chiêu thế đưa ra lại càng nguy hiểm.

Đại Thành Bưu thấy Sử Nguyệt Nga đứng yên đó chú tâm theo dõi trận đấu có vẻ phòng bị không được chu đáo liền nhẹ bước lại gần. Gã tiến đến cách nàng chừng bốn trượng thì bị Sử Nguyệt Nga phát giác ra.

Đại Thành Bưu thấy sự việc đã lỡ liền xông luôn lại dùng trảo thủ chộp lấy vai nàng.

Sử Nguyệt Nga vội kêu lên một tiếng vung kiếm chém ngay vào cổ tay của Đại Thành Bưu. Nhưng Đại Thành Bưu thân thủ đâu phải tầm thường. Gã rút nhanh tay về, ngay lập tức rút vũ khí ra cầm tay tấn công lại một thế.

Sử Nguyệt Nga vốn biết cây trùy của gã rất nặng nên không dám để kiếm của nàng chạm vào mà chỉ dùng sự nhanh nhạy của chiêu thức mà khống chế sức tấn công của đối phương.

Hai người mới giao nhau vài hiệp thì Tiểu Thành Bưu đứng bên ngoài không chịu được liền xông vào giáp công.

Hai người vốn là anh em song sinh, rất hiểu ý nhau nên lúc giao đấu với địch không bao giờ đơn đấu bao giờ. Hiện tại, mặc dù đối thủ của họ chỉ là một cô nương xinh đẹp, nhưng cả hai cũng vẫn sử dụng sách lược như bình thường.

Vân Linh đấu với Thiết phiến thư sinh xem chừng rất ác liệt nhưng thực tế lại rất an nhàn. Chàng vốn dĩ có thể hạ thủ ngay được lão trong vòng mười chiêu, nhưng chàng muốn kéo dài trận đấu để luyện tập thêm võ công của mình.

Lúc ban đầu mới giao đấu Vân Linh còn dùng võ công của sư phụ, nhưng kể từ chiêu thứ năm trở đi chàng đã sử dụng võ công do chàng nghiên cứu ra để áp dụng.

Thiết phiến thư sinh lúc mới vào trận còn có đôi phần đắc ý về võ công của mình, nào ngờ mới giao thủ chưa đến mười chiêu đã cảm thấy chống đỡ không nổi. Lão phải cố gắng hết sức mới cầm cự được hơn thêm một khắc. Tình thế hiện tại lão chỉ có thể chống đỡ mà không sao có thể phản công được.

Viên thủ thần cửu là Tam hộ pháp của Hắc Thanh giáo nên làm sao không nhận ra tình thế nguy kịch của đồng bọn. Lão vội ra hiệu cho 3 lão già khác gia nhập cuộc chiến.

Ba lão già này vốn dĩ là người mới gia nhập Hắc thanh giáo. Họ cũng là những tay kiệt xuất hùng cứ một phương. Nếu không phải Hắc thanh giáo thanh thế rất lớn và có mối thâm tình với Viên thủ thần cửu thì họ không dễ gì chịu gia nhập giáo phái.

Lão già mập lùn tên gọi Kim thiết thủ. Lão là trại chủ của Hồ thi trại trên núi Cửu Long. Người thứ hai là một lão già mặt đỏ như Quan công tên gọi Lăng Quang, lão thiện sử dụng thanh đại đao to lớn, sức mạnh như thần. Người còn lại đầu trọc lóc, mặt như xác chết tay cầm Ngũ hành luân. Gã này uy danh rất lớn, giết ngươi xem như trò chơi. Gã đã từng bị Hồ thị song tiên treo giải thưởng hơn 1 vạn lạng bạc để ai đó có thể giết được gã, nhưng đến nay gã vẫn nhỡn nhơ đủ thấy gã là người như thế nào.

Ba lão già vừa vào trận đã lập tức lập thành tứ trụ vây lấy Vân Linh vào giữa. Cuồng phong gầm réo, mây sầu địa thảm. Cuộc chiến phút chốc trở nên thiên kinh vạn hiểm.

Vân Linh thấy đối phương người đông, thế mạnh không dám khinh suất. Chàng vội giỡ Vô hình thần công lên hộ thể, đồng thời chân bước theo thân pháp Ngũ hành ảo vạn biến.

Bốn lão quái bỗng không nhìn thấy đối phương đâu, mà chỉ cuồng phong dậy đất, áp lực dồn đến rất mạnh nên không ai bảo ai đều cố gắng giỡ hết tuyệt nghệ ra chống đỡ.

Một tiếng ùm nổi lên rất to. Cát bay đá chạy. Thân hình bốn lão quái bật tung bắn ra tứ phía. Áp lực mạnh đến nỗi làm Sử Nguyệt Nga và hai anh em Thành Bưu phải ngừng cuộc chiến lùi ra xa.

Vân Linh thân hình thẳng băng, đứng uy nghi giữa trận đấu. Bốn người đối thủ của chàng hai chết, hai bị thương rất nặng. Hai người chết một là lão trại chủ của Hồ thị trại danh xưng Kim thiết thủ, người kia là lão già mặt đỏ Lăng Quang.

Viên thủ thần cửu thất kinh, không nói được tiếng nào. Lão trợn mắt nhìn Vân Linh vẫn đứng yên ở đó mà không tin được sự thật như vậy.

Vân Linh đưa tay vuốt râu nhìn lão cười lớn:

- Tam hộ pháp sao chưa chịu rút quân, hay còn muốn động thủ với lão phu.

Viên thủ thần cửu lúc này mới chợt nhận ra tình thế hiện tại. Lão rất tức giận, nhưng liệu chừng đối phương võ nghệ quá cao, tự nghĩ rằng bản thân có dốc hết sức cũng không giành được phần thắng.

Nghĩ như vậy. Lão bèn gọi anh em Thành Bưu đưa hai người bị thương đi, còn để mặc hai xác chết lại không quan tâm nữa.

Khi bọn địch đã đi hết rồi. Sử Nguyệt Nga mới lại gần Vân Linh hỏi:

- Hoạt ca ca. Ca ca dùng công phu gì mà lợi hại như vậy?

Vân Linh không muốn dấu diếm, liền nói:

- Đó là Vô hình chưởng. Ta vừa mới ngộ ra sau này.

Sử Nguyệt Nga tấm tắc khen:

- Công phu tuyệt diệu. Có lẽ trên đời này không ai còn là đối thủ của ca ca nữa.

Vân Linh không muốn nói nhiều. Chàng sực nhớ đến Sử Tố Tố và Bạch Ngọc Trân đang chờ đợi dưới Âm thiên cốc liền nói với Sử Nguyệt Nga:

- Chúng ta có lẽ nên quay trở lại Âm thiên cốc thôi!

Sử Nguyệt Nga gật đầu. Hai người phi thân trở lại vách núi lối vào sơn cốc.

Hai hôm sau, mặc dù Sử Tố Tố cố sức giữ Cô cô Nguyệt Nga ở lại, nhưng nàng vẫn quyết chí ra đi. Thật tình nàng không phải không biết nếu như nàng ở lại Âm thiên cốc thì sẽ an toàn hơn nhiều. Nhất là sau cuộc chiến với người của Hắc thanh phái thì cuộc diện sẽ trở nên vô cùng khó khăn cho nàng mai này.

Hoạt thiên tà thì nhất quyết không chịu rời khỏi Âm thiên cốc. Lão nói việc báo thù sẽ do Sử Tố Tố thực hiện. Lão không muốn bước chân vào giang hồ nữa.

Sử Nguyệt Nga không ngờ tình hình lại chuyển biến như vậy. Nàng biết giữa sư tỷ của nàng và Hoạt thiên tà vốn dĩ có một mối hiềm khích. Nhưng nàng không biết đó là điều gì. Nàng tưởng khi sư tỷ nàng bạc mệnh mất đi thì Hoạt thiên tà sẽ hồi tâm chuyển ý rồi sau đó sẽ ra tay trả thù cho sư tỷ nàng. Thật không thể nghĩ ra được cuộc diện bây giờ lại biến thành như thế này.

Sử Nguyệt Nga thất vọng quá nên nàng quyết định ra đi.

Hai thiếu nữ ra tiễn chân nàng đến tận đầu bìa rừng mới dừng chân. Sử Tố Tố khóc mà nói:

- Cô cô! Tiểu nữ muốn theo cô cô đi báo thù cho mẫu thân!

- Không được! Tuyệt đối không được. Ngươi cần phải dốc lòng học hết tuyệt nghệ của phụ thân thì mới đủ sức báo thù.

- Nhưng con ghét phụ thân. Con không muốn học võ của phụ thân nữa.

- Ngươi không được nói như vậy. Phụ thân ngươi mình mang tuyệt học. Trên đời này chưa chắc đã có người nào bằng. Ngươi được một phụ thân như vậy dạy dỗ thì còn thuận lợi nào bằng.

Sử Tố Tố không biết nói sao, chỉ dặm chân xuống đất, mặt buồn thiu.

Bạch Ngọc Trân vội thay đổi câu chuyện:

- Cô cô bây giờ định đi đâu?

Sử Nguyệt Nga nói:

- Hiện tại, người có thể giúp ta chỉ có sư phụ ta mà thôi. Ta định khi rời khỏi đây sẽ đến Am ngọc Phong ở gần Tiểu Thiên sơn để nhờ sư phụ chỉ điểm.

Bạch Ngọc Trân mừng rỡ:

- Đúng rồi. Nếu Cô cô mà tìm được sư phụ sẽ thu hoạch được nhiều điều bổ ích.

Sử Tố Tố nhíu mày, nói:

- Cô cô sao không ở đây học võ công của phụ thân hài nhi có phải hay hơn không?

Sử Nguyệt Nga bối rối. Nàng thật cũng biết võ công của Hoạt thiên tà giờ đây rất cao. Nhưng nàng và Hoạt thiên tà vốn dĩ chỉ gặp nhau vài lần. Không phải là thân thiết. Nếu nàng yêu cầu y dạy võ công cho nàng thì chẳng phải là điều không thể thực hiện được hay sao?

Bạch Ngọc Trân phụ họa:

- Tố muội nói đúng. Nếu Cô cô ở lại đây học võ công của sư phụ tiểu nữ thì còn gì hay cho bằng.

Sử Nguyệt Nga lắc đầu:

- Không thể như vậy được.

- Sao lại không được?

- Ta... ta... ta làm sao có thể yêu cầu người đó dạy võ công cho ta.

- Nhưng sao lại không thể. Nếu cô cô không nói được thì để hài nhi nói cho.

Sử Nguyệt Nga lại lắc đầu nói:

- Tuyệt đối không được. Hài tử, ngươi không được hé miệng ra chuyện này. Nếu không ta sẽ không tha cho ngươi.

- Nhưng cô cô làm như vậy đâu phải là điều hay?

- Điều đó là đúng hay sai ta không muốn nói nữa. Thôi, ta đi đây.

Sử Tố Tố chưa kịp nói gì thêm thì Sử Nguyệt Nga đã vội vàng bỏ đi.

Sử Tố Tố muốn gọi cô cô quay trở lại, nhưng thân ảnh của người đã ở rất xa rồi.

Bạch Ngọc Trân quay sang Tố Tố nói:

- Muội muội, cô cô tính tình cương định. Chúng ta là phận dưới cũng không làm gì được đâu. Bây giờ chúng ta nên quay về cốc thôi.

Sử Tố Tố thở dài, khuôn mặt buồn buồn. Nàng đành theo bước Bạch Ngọc Trân mà đi.

o0o