Chương 10: XUẤT ĐẠO GIANG HỒ (phần cuối)

Quái Dị Khách

Chương 10: XUẤT ĐẠO GIANG HỒ (phần cuối)

Hai người hôn nhau một lúc lâu, tâm hồn bay bỗng. Mỹ nhân đột nhiên kêu khẽ một tiếng.

Toàn thân nàng rung động. Quân tử kiếm của Vân Linh đã lọt hẳn vào Ngọc âm động của nàng.

Vân Linh ngây ngất vì khoái lạc. Chàng đỡ nàng nhẹ nhàng nằm xuống rồi tiến hành giao hoan.

Tiêu hồn ma nữ, níu chặt lấy người tình quân. Hai mắt nhắm nghiền. Thân hình rung động kịch liệt, cái miệng nho nhỏ cứ ư ư không dứt làm cho Vân Linh càng lúc càng thêm háo hức ra sức tấn công mỹ nhân liên hồi..

Sử Nguyệt Nga thấy hai người như vậy thì mỉm cười thầm. Nàng ngó mắt nhìn ra ngoài xem có ai không rồi dùng khinh công bay ra thật nhanh lấy hành lý vào.

Sử Nguyệt Nga mặc xong y phục rồi mà hai người vẫn còn đang say đắm bên nhau. Nàng bước ra ngoài, nhìn xung quanh thì không thấy dấu vết của Hồ thiên hành đâu nữa.

Một lúc sau, Vân Linh và Tiêu Hồn ma nữ kéo nhau chui ra. Cả hai đều đỏ mặt khi nhìn thấy Sử Nguyệt Nga.

Sử Nguyệt Nga nói:

- Hồ dâm tặc đã biến mất. Hôm qua hắn bị trúng thương rất nặng, không ngờ số hắn vẫn chưa chết.

Tiêu hồn ma nữ dậm chân nói:

- Tỷ muội chúng ta đã bị mắc bẫy của hắn. Mối thù này muội nhất định phải báo.

Sử Nguyệt Nga mỉm cười nhìn Tiêu hồn ma nữ:

- Tỷ nghĩ dâm tặc không phải là gã họ Hồ kia mà chính là người đang đứng trước mặt chúng ta.

Tiêu hồn ma nữ khuôn mặt chợt ửng hồng đưa mắt liếc xéo Vân Linh.

Thật ra khi nhìn thấy Vân Linh xuất hiện đánh ngã Hồ dâm tặc thì nàng đã thấy ưng ý rồi.

Mặc dù chỉ mới gặp Vân Linh trong chốc lát, và chưa biết được chàng võ công ra sao, nhưng linh tính nhạy cảm của Tiêu hồn ma nữ đã cảm thấy chàng là người rất xứng đáng rồi.

Nếu bình thời thì nàng cũng không coi chàng vào đâu, nhưng trong hoàn cảnh đang bị dâm dược công tâm thì việc chọn được một phối ngẫu như chàng thật không phải là chuyện dễ.

Chính vì ý nghĩ như vậy nàng mới không tự xử lấy mình mà chọn giải pháp phối ngẫu cùng chàng.

Gìơ đây, mọi việc đã qua rồi, Tiêu hồn ma nữ cũng có đôi chút hổ thẹn.

Nhưng hai người vừa cùng nhau ái ân nồng thắm bên trong hang đá thì làm sao mà giải thích được.

Rõ ràng cả hai tuy không nói ra nhưng đã kết chặt với nhau rồi.

Sử Nguyệt Nga nói:

- Chúng ta hãy cùng ngồi lại đây. Nguyệt Nga có chuyện muốn bàn với hai người.

Vân Linh đưa mắt nhìn Sử Nguyệt Nga ý dò hỏi. Chàng đối với người ngọc này vẫn có rất nhiều úy kỵ.

Ba người tìm một chỗ tốt, ngồi xuống.

Sử Nguyệt Nga mỉm cười, quay sang Vân Linh hỏi:

- Chàng có biết cô em xinh đẹp này là người thế nào không?

Vân Linh ngạc nhiên nhìn sang Sử Nguyệt Nga rồi đưa mắt vào khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu hồn ma nữ.

Tiêu hồn ma nữ cười nụ:

- Tỷ định nói chuyện gì vậy? Muội không hiểu?

Sử Nguyệt Nga cười cười:

- Ta muốn Vân Linh tướng công biết đôi chút về chúng ta. Đã là vợ chồng với nhau, không thể không biết việc ấy.

Tiêu hồn ma nữ khẽ gật đầu:

- Tỷ nói cũng phải. Thôi thì muội tự mình giới thiệu là hơn.

Nàng cúi đầu nghĩ ngợi một lúc rồi từ tốn nói:

- Năm xưa trong võ lâm có một nữ nhân võ công rất cao. Hành tung của người rất thần bí. Nữ nhân là người đứng giữa hai giới chánh tà và được đồng đạo võ lâm đặt cho một biệt hiệu là Hồng Hà tiên tử.

Hồng Hà tiên tử đem lòng yêu một trang tuấn kiệt là đệ tử chân truyền của Thần Tiêu song tiên.

Hai người luyến ái nhau, nhưng do Thần Tiêu song tiên không muốn đệ tử dính dáng đến người của giới ma đạo nên đã ra lịnh cho đệ tử phải lấy vị cô nương cũng rất xinh đẹp là là sư muội của chưởng môn Nga Mi.

Sau khi hai người lấy nhau. Hồng Hà tiên tử đem lòng oán hận, giết người vô số. Phong ba của võ lâm lại nổi lên.

Thiên tiêu song tiên tức giận trước hành động tàn ác, hại người của Hồng Hà tiên tử nên đã hạ lịnh toàn thể võ lâm truy lùng, tìm bắt nàng về trị tội.

Hồng Ha tiên tử thế cô, lực bạc. Sau một trận giao tranh kịch liệt với người của các môn phái, nàng ngã xuống Hồ hoàn cốc.

Tuy nhiên, dường như mệnh của Hồng Hà tiên tử vẫn chưa đến lúc tuyệt diệt. Nàng rơi xuống Hồ Hoàn cốc, nhưng lại không chết.

Từ đó, Hồng Hà tiên tử lấy tên là Hồ thủy Hằng. Sống mãi trong Hồ Hoàn cốc.

Tiểu muội nhờ cơ duyên được người chỉ dạy. Vì thế từ trước đến nay vốn muội rất coi khinh nam nhân.

Tiêu hồn ma nữ nói đến đây. Sử Nguyệt Nga liền hỏi:

- Vậy hành động lạm sát giết người của muội thì giải thích như thế nào?

Tiêu hồn ma nữ thở dài:

- Chuyện này thật ra là do bởi muội không cam tâm.

Vân Linh lúc này mới lên tiếng:

- Nàng có việc gì mà lại không cam tâm?

Tiêu hồn ma nữ liếc mắt sang nhìn chàng, trong lòng cảm thấy an ủi rất nhiều. Nàng chậm rãi nói tiếp:

- Năm xưa sư phụ bị người các phái dồn đến đường cùng, rớt xuống Hồ hoàn cốc. Tuy sư phụ may mắn thoát nạn, nhưng bán thân bất toại. Mối thù ấy thân làm đệ tử không thể không báo.

Sử Nguyệt Nga thất kinh:

- Vậy ra muội muội muốn báo thù các phái trên giang hồ thay cho sư phụ ư?

Tiêu hồn ma nữ gật đầu.

Vân Linh hỏi:

- Thế sư phụ của muội có biết chuyện này không?

- Ban đầu thì không. Nhưng gần đây muội đã nói chuyện đó với sư phụ. Người không vui mừng mà thậm chí còn trách phạt tiểu muội nữa.

- Thế sư phụ muội nói sao?

- Người chỉ nói, chuyện đã qua không được nhắc lại, cũng không được tầm thù. Sư phụ nói xưa kia việc này là do sư phụ có lỗi trước mà thôi.

- Vậy theo ý muội thì nghĩ như thế nào?

- Muội không phục. Tuy nhiên, muội cũng không dám trái lại ý sư phụ. Thực tế là gần đây muội không hề giết ai cả.

Sử Nguyệt Nga thở dài:

- Nhưng trước đây muội giết người quá nhiều, e rằng ma danh Tiêu hồn ma nữ chắc khó mà rửa sạch.

Tiêu hồn ma nữ buồn bã:

- Tỷ nói đúng. Muội vốn dĩ là người của ma đạo. Vậy tỷ có còn xem muội là người nhà nữa không?

Vân Linh thấy nàng sầu muộn như vậy không khỏi có chút động lòng. Chàng vội đưa tay kéo nàng vào lòng nói:

- Nàng bây giờ đã là nương tử của ta. Mọi chuyện trước đây cứ để nó qua đi.

Sử Nguyệt Nga nói:

- Tỷ tỷ cũng không làm khó gì muội. Tỷ chỉ e ngại tướng công không dung. Còn những chuyện khác không cần phải bàn đến.

Tiêu hồn ma nữ bật khóc vì cảm động. Nàng dụi đầu vào ngực Vân Linh, đôi vai nhỏ khẽ run run.

Sử Nguyệt Nga chợt đổi giọng:

- Muội muội chẳng lẽ lại cứ chiếm cứ tiện nghi hoài hay sao?

Giọng nói của nàng nghiêm khắc và lạnh lùng làm cho không chỉ Vân Linh kinh ngạc mà Tiêu hồn ma nữ đang khóc cũng phải ngừng lại nhìn nàng.

Sử Nguyệt Nga nhẹ giọng:

- Muội mau rời xa tướng công. Hai người ngay trước mắt tỷ tỷ mà cứ ôm ấp nhau như vậy còn ra thể thống gì? Thật là không biết xấu hổ...

Bị Sử Nguyệt Nga nhắc nhở. Cả hai như giống như ăn trộm bị bắt quả tang, vội vàng buông nhau, ngồi cách xa một khoảng.

Đột nhiên có tiếng ngựa hí vang động.

Một đoàn người ngựa đang phi nhanh trên con đường đầy tuyết. Dẫn đầu là một mỹ nhân, mình mặc bạch y, vai đeo kiếm.

Vân Linh nhìn kỹ nữ nhân và lấy làm kinh ngạc kêu lên:

- Ôi! Sao lại là cô ta!

Tiêu hồn ma nữ nói:

- Chàng cũng biết cô ả đó sao?

Vân Linh không để ý đến giọng nói như giấm chua của Tiêu hồn ma nữ, liền trả lời:

- Cô ta chính là Lãnh hồn tiên tử Tiêu Dao Dao.

- Lãnh hồn tiên tử... một trong tứ đại mỹ nhân.

Vân Linh ngạc nhiên:

- Hồng muội nói tứ đại mỹ nhân nào?

Tiêu hồn ma nữ nguýt dài, liếc mắt nhìn chàng, dài giọng nói:

- Đúng là biết rõ rành rành mà vẫn cứ làm bộ ngu ngơ.

- Hồng muội nói gì, ta không hiểu?

- Chàng thật sự không biết hay sao?

- Đúng vậy. Nàng nói cho ta nghe thử xem.

Tiêu hồn ma nữ nhận thấy vẻ mặt của chàng rất thành thật thì không làm khó nữa giảng giải:

- Tứ đại mỹ nhân trong võ lâm là 4 người đẹp với danh hiệu là: Lãnh hồn tiên tử, Nguyệt Nga tiên tử, Ngọc Hồng tú nữ và người cuối cùng là muội.

Vân Linh hiểu ra. Chàng không ngờ mình có diễm phúc được một lúc hai đại mỹ nhân nổi tiếng võ lâm như vậy.

Sử Nguyệt Nga vội nói:

- Hai người nhìn kìa. Cô nương nọ đang bị bọn người kia truy đuổi.

Vân Linh thấy vậy vội dợm chân định đi.

Tiêu hồn ma nữ vội giữ tay lại giận dỗi:

- Chàng có hai người bọn muội rồi, chưa thấy đủ sao còn định đi cứu cô ta!

Vân Linh vội nói:

- Lãnh hồn tiên tử hiện đang giữ trong tay Song long kiếm phổ của Thạch am thần ni. Ta vốn muốn bắt nàng ta trả lại bí kíp.

Sử Nguyệt Nga kinh ngạc, hỏi:

- Tại sao chàng biết nàng ta đang giữ kiếm phổ của sư môn muội?

Vân Linh xua tay:

- Chuyện này nói ra dài dòng. Bây giờ trước mắt chúng ta phải cứu cô nương đó đã.

Tiêu hồn ma nữ vốn biết bí kíp võ công của Thạch am thần ni không phải chuyện thường. Nàng không phản đối Vân Linh đi cứu người chỉ khẽ giục:

- Chúng ta đi thôi!

Ba người sử dụng khinh thân vòng ra sau vách núi tiến ra phía đường lộ.

Ở bên ngoài, Lãnh hồn tiên tử đã bị bọn người truy đuổi vây chặt. Con ngựa nàng cỡi đã bị ám khí đánh trúng nằm lăn xuống mặt tuyết, máu hồng loang đỏ.

Lãnh hồn tiên tử, mắt hạnh tròn xoe, tay lăm lăm Thanh vân kiếm nhìn đám người vây quanh.

Bọn người này y phục bất đồng, chia thành mấy nhóm đứng vây xung quanh.

Có thể kể đến trong bọn người này gồm: Song thành tứ tú người của Hồng ma viện, Sưu hồn sứ giả người của Hoàng thiên giáo, Ưng thiên hành một trong bát ma nổi tiếng võ lâm và một bọn 3 người của Hắc thanh phái.

Nhìn cục diện như vậy, cho dù Lãnh hồn tiên tử có chạy đằng trời cũng không thể thoát.

Tiêu hồn ma nữ cùng Vân Linh và Sử Nguyệt Nga đứng núp cùng nhau ở phía xa.

Tiêu hồn ma nữ nói nhỏ:

- Bọn người này võ công rất cao. Chúng ta cứ đợi xem cục diện chuyển biến thế nào rồi mới định liệu.

Vân Linh gật đầu đồng tình. Đưa mắt quan sát địa thế xung quanh.