Chương 53: Phục kích.

Phục Hưng

Chương 53: Phục kích.

"ĐUỔI THEO!!!! KHÔNG ĐỂ TÊN NÀO THOÁT. THEO TA XÔNG LÊN."
Trên lưng voi, Hoàng Phụng Thế điên cuồng vung vẩy bội kiếm, ra sức hò hét, thúc giục quân tướng xông lên. Trận chiến này đánh quá sung sướng, quân Chiêm mềm như đậu hũ, khẽ động là nát, quân Việt chẳng tốn bao công mà phá được, tiến hành thảm sát. Hoàng Phụng Thế thấy vậy há có thể ngồi yên xem, hắn mang theo thân binh xông lên trước trận, đuổi giết quân Chiêm. Giết được sung sướng máu me đầm đìa, hắn chỉ việc ngồi trên voi hò hét và nhìn cảnh quân Chiêm tan tác, bị chém chết, bị giẫm chết. Hahaha, thắng trận sung sướng thế này bảo sao ai cũng thích đi đánh trận. Quá đã, khoái hơn mấy trò chọi gà, chọi trâu, đấu vật nơi kinh thành nhiều. Đây mới là nơi nam nhân đến chứ, tung hoành lưỡi kiếm, thưởng thức máu tươi cùng sợ hãi của địch nhân. Hahahaa. Chiến trường mới là nơi đàn ông chân chính đến!!!

"ĐẠI SOÁI. ĐẠI SOÁI. Dừng bước thôi, kẻo bức quân Chiêm chó cùng rước dậu." Một tên tùy tướng cưỡi voi lại gần can ngăn.

"Lo gì chứ. Bọn bại binh này không nổi lên sóng gió gì được." Phụng Thế tự tin mà đáp.

"Đại soái, Chiêm quân nhanh bại như vậy, tất có trá gì ở đây. Vạn sự cẩn thận vẫn hơn." Tên tùy tướng kiên trì khuyên can.

"Người sợ cái gì. Quân ta mấy vạn binh hùng tướng mạnh, há lại sợ bọn người Chiêm. Chúng mà đến ta lại đánh bại chúng lần nữa. Có gì phải sợ."

"Nhưng binh lính mỏi mệt rồi. Đại soái, ta nên dừng lại vẫn hơn."

"Quân ta sĩ khí đương cao. Lo chi. Nhất cử bắt được Ly côi luôn càng tốt."

"Nhưng Đại soái…" tên tùy tướng định tiếp tục khuyên can.

"Im miệng. Nam nhi đại trượng phu sợ sệt lảm nhảm như đàn bà. Nếu ngươi sợ thế thì cút xuống hậu quân đi, đừng ở đây vướng mắt ta. Thuận tiện nhắc tên tướng trấn thủ Thuận Hóa, trở lương trở trại chạy theo đại quân." Hoàng Phụng Thế phiền chán nói.

"Thuộc hạ tuân lệnh" tên tùy tướng thở dài nhận lệnh, quay voi trở về.
Mấy tên thuộc tướng xung quanh xem tất cả trong mắt, nhìn bóng dáng ủ rũ quay đi của tên kia, kẻ đồng tình thương hại, kẻ lại khinh bỉ giễu cợt, vui khi người gặp hoạ, trước ba quân mà ngang nhiên chống đối chủ tướng, thật không biết sống chết.

"Đi thôi, tiếp tục theo ta xông lên. Thật phiền, mất hết thời gian." Hoàng Phụng Thế thúc dục, tiếp tục đuổi giết Chiêm quân.

………

"Tha cho tôi...tha cho tôi….hức….tôi còn mẹ già." Một tên lính Chiêm không cẩn thận ngã lăn ra đất, chưa kịp bò dậy thì quân Việt đã ập đến. Hắn ôm đầu nức nở xin tha, hắn chính là tên lính trẻ đứng trước trận khi nãy, không biết bằng phép màu gì mà vẫn sống được đến bây giờ.

Không có câu trả lời nào cho hắn, chỉ có những đường đao mũi giáo lạnh lùng xuyên qua thân thể hắn. Máu tươi, đau đớn kéo đến, muốn kêu lên nhưng chẳng thể thành lời, cổ họng hắn đã bị phá tan. Phút cuối đời, hắn nhớ đến tuổi thơ, đến người mẹ già tần tảo, nhớ ngôi nhà nhỏ nơi đất Huệ. Tại sao lại thành ra thế này, tại sao phải có chiến tranh. Đau quá, lạnh quá. Mẹ ở đâu rồi? Sao trời tự dưng tối vậy, không thấy gì hết…..

Cảnh như vậy diễn ra khắp trên chiến trường, quân Việt trong cơn khát máu, không quan tâm tới hàng binh, mặc kệ già trẻ lớn bé, tất cả đều giết hết, không để ai sống sót. Bao lời cầu xin khoan thứ đều vô dụng, vì lính Việt đâu có hiểu tiếng Chiêm, dù có hiểu cũng mặc, khi xưa quân Chiêm qua Đại Việt có hiền lành gì cho cam. Chiến tranh mà, đừng nói đến đạo đức….


Lại đuổi thêm chục dặm, quân Việt mệt thực sự rồi, còn quân Chiêm thì tứ tán chẳng còn mấy, giờ muốn đuổi tận giết tuyệt thì khó, phải phân quân ra đi lùng.

"Anh Nghĩa ơi, mệt quá anh ơi, nghỉ thôi, chân em đếch chạy nổi nữa." Một tên lính kêu tên đội trưởng của mình.

"Ừ, tao cũng mệt quá. Giã hết cả chân rồi. Mẹ. Khát ghê." Tên đội trưởng mồ hôi nhễ nhại, máu me loang lổ, vừa xoa mồ hôi vừa nói.

"Thôi nghỉ tí mấy ông ơi, bọn Chiêm chạy xa rồi. Đuổi cũng đếch kịp. Nghỉ tí đê."

"Ờ, mệt vãi. Đánh đấm từ sáng, đói vãi. Bao giờ mới được ăn đây."

"Nghỉ tí. Đi mót xem bọn Chiêm này có tí bạc nào không."

Quân Việt dần dừng bước, ngã trái ngã phải, có kẻ nằm luôn ra đất nghỉ lấy sức. Kẻ khác thì lục lọi xác quân Chiêm, kể cả xác đồng đội cũng không tha, xem xem có vớ được cái gì béo bở không. Hàng ngũ rối loạn từ lúc truy đuổi tàn quân Chiêm nay càng rối hơn, mấy vạn người đứng lộn xộn, kéo dài cả chục dặm.

……


"Đại soái. Mời ngài uống nước." Một tên thân binh mang bầu nước đến cho Hoàng Phụng Thế, lúc này đang mệt mỏi nằm dài trên gùi voi.
"Tốt. Đưa đây, khát quá. Chạy tí mỏi hết cả người." Phụng Thế tiếp bình nước, không thèm để ý hình tượng, tu ừng ực, nước chảy đầy ra ngực.

"Giờ quân ta làm gì đây đại soái?" Tên kia hỏi

"Nghỉ ngơi tí rồi gom lính lại. Đợi hậu quân đến, ăn bữa no nê, rồi kéo đến Ly côi thôi, ta đoán quân Chiêm giờ đang co rúm trong đó hết rồi."

"Vâng."

Đúng lúc này mặt đất chấn động dữ dội, từ đằng xa, mấy chục kỵ binh hớt hải cưỡi ngựa chạy lại.

"QU N CHIÊM ĐẾN! QU N CHIÊM ĐẾN!! QU N CHIÊM TẤN CÔNG!!!!" Kỵ binh vừa chạy như bay vừa hô hào cho binh lính đang nghỉ ngơi biết. Cùng lúc đó, phương xa, bụi đất bay lên mù mịt. Từ cánh rừng hai bên, hàng trăm voi chiến lao ra, đâm thẳng vào đội hình lính Việt.

"AAAAA….BỌN CHIÊM PHẢN CÔNG!!!! NHANH, NHANH ĐỨNG DẬY, CẦM LẤY VŨ KHÍ, PHÒNG THỦ!!!!" một tên đô trưởng bật ngay dậy hò hét, bỗng..

"Phựt...AAA…" Một ngọn lao bay đến, phá tan lớp giáp sắt ở ngực, đinh cứng y lên ngay cái cây gần đó. Máu theo thân lao ồng ộc chảy ra, miệng y đầy máu cùng vụn nội tạng, y muốn nói thêm gì đó nhưng không được, tắt hơi, đầu rủ xuống, xác vẫn đóng đinh trên cây.

"AAAAA….CH N TAO...CH N TAO….ĐAU QUÁ….ANH ƠI CỨU EM….AAAA!!!!" Tên khác gần đó bị lao găm giữa đùi, nằm lăn ra đất kêu đau đớn, y thậm chí còn không bò đi được.

Tượng binh Chiêm đã lao vào đội hình quân Việt bắt đầu thảm sát, y như cái cách quân Việt thảm sát quân Chiêm hồi sáng. Quân Việt tan tác, hàng ngũ rối loạn, binh tướng mệt mỏi, làm sao là đối thủ của quân Chiêm được. Thảm cảnh của quân Chiêm khi nãy nay ứng với quân Việt, khắp nơi là tiếng la hét, kêu khóc cùng chém giết. Những người lính Việt, tay gần như bất động vẫn cố gắng vung vẩy lên chiến đao, lao vào hỗn chiến. Cung thủ, bao tên đã hết từ bao giờ, ném cung rút dao lên mà chiến, không có đao thì nhặt vũ khí ven đường Chiêm quân bỏ lại, không có thì cục đá hay cành cây cũng tận dụng được, miễn sao giết được người là dùng. Vậy đấy, quân Việt tuy mỏi mệt, không có trận hình gì nhưng vẫn dũng mãnh hơn đám lính Chiêm hồi sáng, dù không tốt đi đâu nhưng ít nhất cũng không phải nghiêng về một phía đồ sát.

Ba quân binh sĩ còn đang anh dũng chống trả thì lúc này Hoàng Phụng Thế đã bị dọa phá mật, y đâu biết chiến trường thay đổi nhanh đến vậy, quân Chiêm từ đâu mà tới, không phải đã bị đánh tan rồi ư. Đầu óc y nhất thời không hoạt động được. Khi nãy y dẫn quân đi đầu thì nay được đặc biệt chiếu cố, quân Chiêm ngày càng nhiều chạy về phía y, thân binh vất vả chém giết hòng cản lại chúng.

"Đại soái! Đại thế đã mất, mau lui lại!" Một tên phó tướng cưỡi ngựa chạy lại.

"Đúng vậy, mở đường máu lui thôi, nếu không chúng ta bị vây chết ở đây mất." Tên thị vệ trưởng nói, y vừa chém bay đầu một tên lính Chiêm chạy lại, máu tươi bắn hết lên mặt không thèm lau đi. Vừa nói, y vừa nâng khiên lên cản được một mũi tên bắn lén, đuôi tên vẫn còn rung bần bật từng nhịp.

"Còn binh lính…." Hoàng Phụng Thế tỉnh hồn nói

"Kệ thôi. Ai chạy được thì chạy. Túm tụm lại chỉ có nước chết." Tên thị vệ tiếp tục khuyên can.

"Mạng của đại soái quý nhất, vạn quân dễ kiếm, tướng giỏi khó tìm. Núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đốt. Bây ta rút về tìm Ly tướng quân, có cứu viện mới phản công lại được." Tên phó tướng khác khuyên can, y cũng đang vất vả chống lại đợt tấn công điên cuồng của lính Chiêm.

"Được rồi. Rút lui đi." Hoàng Phụng Thế thở dài nói rồi trèo lên ngựa. Lúc chạy trốn như này, ngựa là lựa chọn tốt nhất, voi tuy to nhưng chậm, lại là bia ngắm cho quân Chiêm, vớ vẩn có khi bị bắn thành cái sàng cũng lên. Cứ cưỡi ngựa cho chắc, vừa nhanh vừa mạnh, Chiêm quân cũng không có mấy kỵ binh, đuổi cũng không kịp.


"RÚT LUI. TOÀN QU N RÚT LUIIII!!!!" Lệnh rút kui được hô hào, tù và thôi thê lương từng hồi báo cho binh lính biết, còn trống trận thì do vừa nặng vừa chậm đã bị bỏ lại phía sau khi truy đuổi quân Chiêm, xe nỏ cũng vậy.

"Rút thôi anh em. Nhanh nhanh!!!!" Một tên đội trưởng hô hào lính của mình, nhanh chóng lùi lại phía sau, quân Chiêm ngày càng đông và hung hãn, còn trụ thêm thì bọn hắn bị nhấn chìm mất.

"Chạy! Chạy nhanh đi."
Quân Việt vắt hết sức mình, ba chân bốn cẳng chạy về phía sau, nhiều người còn vứt bỏ cả gươm giáo, khiên giáp mà chạy cho nhanh.

Binh bại như núi đổ, giá mà cố tổ chức trận hình phòng thủ lui về từng bước có phải hay hơn không. Quân Chiêm khó tiến công, quân ta lại tiện bề lui lại, nhưng nhờ có cái lệnh rút lui tai hại kia, giờ ai có mệnh người ấy chạy, xô đẩy nhau mà chạy, không ít kẻ xấu số chết vì bị dẫm đạp. Hỡi ôi, khi nãy hùng dũng oai vệ như thế mà giờ thì như chó có nhà tang.

Hàng ngũ tán loạn, gươm giáo vứt đầy đường, quân Việt biến thành bầy dê non bất lực đợi Chiêm quân tàn sát. Chạy trốn, đưa lưng về phía kẻ thù, dại, không có cái dại nào bằng, vứt bỏ binh khí, lấy cái gì để chống lại khi quân Chiêm bắt kịp.

"AAAAA….CỨU TAO….ĐỪNG BỎ TAO." Một người lính Việt không may bị xô ngã, hốt hoảng cầu cứu nhưng đồng đội của hắn đã chạy đi xa rồi, chưa kịp đứng dậy thì một bàn chân đã dẵm ngay vào mặt hắn, gãy nát cái mũi, máu me đầm đìa, tên dẵm hắn cũng trượt chân ngã xuống, lập tức bị loạn binh dẫm thành thịt nát.

Không ít người chạy thục mạng bán sống bán chết thì bị tên từ phía sau xuyên thủng người, bị lao sắc găm trên mặt đất. Nhiều kẻ chưa chết hẳn, nằm bất lực kêu rên, hay khóc lóc tỉ tê…..nhưng không có sự thương hại nào dành cho bọn hắn cả, chỉ có những ánh mắt thương nhưng không làm gì được của quân Việt, hay lạnh lùng hả hê của người Chiêm, hay thảm hơn là gót chân voi khổng lồ.

Khắp chiến trường là cảnh đuổi giết, quân Việt chạy thục mạng, quân Chiêm đuổi sát ngay sau. Chân nặng như chì, nhiều người không chạy nổi nằm lăn ra đất, may thì được đồng đội rìu lên chạy cùng, còn đen thì chỉ có nước phó mặc cho số phận.

"Aaaa...chân tao…" một tên lính Việt đen thui đang chạy bỗng lăn ùynh ra đất, bắp chân y bị một mũi tên găm phải, máu chảy đầm đìa.

"Thằng Đen. Đứng dậy, chạy mau em. Lên đây tao cõng. Nhanh. Bọn Chiêm đuổi đến rồi." Tên bạn nối khố của hắn dù rất sợ hãi nhưng vẫn dừng lại hòng cứu bạn.

"Nghĩa ơi. Tao không đi được, chạy đi mày, chạy nhanh đi. Mày còn sống trở về thì nhờ mày chăm hộ bầm (mẹ) tao….Chạy điiiii!!!!" Thằng Đen đẩy tay bạn ra, hô hét.

"Không, Đen, lên đây tao cõng." Thằng Nghĩa vẫn cố níu lấy bạn.

"Tổ sư cha mày. Chạy đi!!! Nhanh. Chạy đi!!!" Tên Đen quát.

Có tên lính khác chạy qua thấy Nghĩa chần chờ bèn tiện tay kéo hắn chạy cùng

"Nhớ chăm mẹ giùm tao." Đen hét theo

"Tao sẽ!!!!" Nghĩa vừa chạy vừa hét lại, nước mắt loang lổ trên khuôn mắt non nớt đầy đất và máu.

"Cảm ơn mày, bạn tao." Đen thì thào, rón người vớ lấy ngọn giáo bên cạnh, hắn muốn kéo một thằng Chiêm đi cùng, xuống m phủ có cái đệm lưng, phần nào giúp bạn hắn có thêm cơ hội.

Hắn nằm lẳng lặng ở đó, chẳng bao lâu bọn bộ binh Chiêm chạy đến, thấy "xác" thằng lính Việt cũng chẳng quan tâm mà chạy qua. Bỗng…

"Phậppp….Aaaa...ư…" ngọn giáo bên cạnh "cái xác" bỗng lao ra đâm thủng ruột tên đội trưởng. Tên kia gục ngay ra đất, máu chảy ào ào
"Mẹ nó, giả chết. Chém chết nó." Bọn bên cạnh bất ngờ, hoảng sợ, vừa điên tiết, liên tục đâm lao chọc giáo, băm chém thằng lính Việt giả chết. Chẳng bao lâu thằng Đen đã bị chém thành bãi thịt vụn, nhưng môt bàn tay của nó còn nắm khư khư ngọn giáo…….

Biết bao cảnh thê lương đau lòng diễn ra khắp chiến trường, liệu có bao nhiêu quân Việt về nước được…….