Chương 1: Thời cơ bất lợi

Phù Sinh Tử

Chương 1: Thời cơ bất lợi

Trái đất, nước Việt Nam, Thành phố Hà nội.
" Ngươi cái này là cái quái gì mà cũng muốn lấy ra cầm đồ không sợ người cười chết sao hả! Hừ một miếng gỗ mục mà cũng đòi gạt ta, coi tiệm cầm đò của ta đều mù hết cả sao."
"Thật xin lỗi, miếng gỗ này đích thật có niên đại xa xưa đó nhưng đó cũng chỉ là bình thường gỗ a! thứ này tiệm ta không thu, quý khách vẫn là tới nơi khác thử xem "
"Cũng vậy! thứ này chỉ coi có giá trị kỉ niệm chút thôi, một cái giá 10k coi như ta làm phúc vậy...Á nhóc con đi đâu vậy đứng lại chút đã 20k thế nào,tốt chứ... "

Những thứ này là Phù Tầm Lãng mấy ngày qua khắp nơi cầm miếng gỗ mà Ông nội hắn truyền xuống cái gọi là truyền đời gia bảo đi cầm đồ mà nhận được câu trả lời.

Mới chỉ học hết lớp 9 trình độ giáo dục thiếu niên mà nghỉ như Phù Tầm Lãng hắn cũng không có kí thác quá nhiều hi vọng vào cái gia truyền tấm nhìn như cũ nát lại không thể nát hơn tấm lệnh bài này rồi.

" Già mà không nên nết, gia bảo cái quỷ nói ta cái gì mà giữ gìn thật không biết mất mặt ‘’
Than thở trong lòng Phù Tầm Lãng ám chửi lão cha cùng gia gia mình không tử tế chút nào cả, ít nhiều cũng tính lễ trưởng thành của hắn a
Lúc đầu Hai cái tên không nên nết kia còn tỏ ra thần thần bí bí như mang bí mật quốc gia từ sau vườn đào sâu ba thước đất mới moi lên đồ vật thận trọng đưa cho hắn.Khi đó Phù Tầm Lãng còn cảm động rối tinh rối mù trốn đông trốn tây cha và ông nội hắn mới trốn ra được đi kiếm tiệm ý định bán nó đi, nhưng mà ài ài ai ngờ....

Vật không đáng tiền a

Cũng thế, Phù Tầm Lãng nhớ lại gia cảnh của mình một ngôi nhà rách nát, kinh tế suy sụp. Vốn xuất thân đạo gia Phù gia hắn tới đời ông nội hắn đã xuống cấp tới nước từ Đạo sĩ qua làm thầy bói rồi nếu có đồ tốt còn giữ lại nữa sao.

Tùy tiện bỏ miếng gỗ mục vào túi quần của mình, Phù Tầm Lãng lắc đầu không tình nguyện vốn định thuận tay vứt đi nó nhưng nhớ lại ánh mắt hung hãn của lão cha cùng ông nội mình hắn lại cắn răng bỏ vào.

"Vẫn là làm việc so sánh chân thật chút, hôm nay monng lại có con dê béo tới cửa nữa thì tháng này mới dư dả chút a ‘’

Quay trở lại địa bàn làm ăn là một khu buôn bán so sánh náo nhiệt, Phù Tầm Lãng quen việc dễ làm dở ra đám đồ nghề kiếm cơm của mình bày biện vuông vắn:1 tấm Bàn gỗ nhỏ, bút lông chu xa, hộp quẻ, tiền xu... Linh tinh mấy thứ đồ bày xong cuối cùng là một tấm biển lớn đề to hai chữ mà không cần nhìn người ta cũng biết hắn làm gì rồi – Thầy Bói.

Mười sáu tuổi Phù Tầm Lãng coi như là kẻ ra đời lão luyện. Ai bảo hắn có cái cha và ông nội tốt học gì cũng là có gien a học giả bộ lừa người ít nhiều hắn cũng có chút thiên phú. Một năm từ ngày nghỉ học mà đã có thể tự gánh vác một phương rồi Bói thiên bói địa lừa ma lừa quỷ không gì không qua rất có làm Thần côn lừa người thiên phú.

"Ồ! Vị mỹ nữ này mau dừng bước ta thấy hai ta thật hữu duyên mà nếu.... Ực lại đi mất rồi hả "
" Chà chà, Nhóc con ta nhìn bé lớn lên sáng sủa mau vào đây ta bói một quẻ coi nào rất rẻ thôi, hử đừng đi mà.."
....
Lại một buổi chiều nhàm chán đi qua, Phù Tầm Lãng khản cổ dụ dỗ mà cũng chẳng có thu hoạch gì. Không thể không nói thời thế bất lợi nha, thế kỉ hai mốt muốn tìm vào mấy kẻ tin vào thầy bói, ma quỷ mê tín có vẻ hiếm như lá mùa thu rồi.

Duỗi cái lưng mệt mỏi, đứng dậy xoa xoa đã ê ẩm cái mông của mình nhìn sắc trời nhá nhem tối, Phù Tầm Lãng thu xếp đồ đạc bỏ vào chiếc ba lô sờn to của mình thu dọn chuẩn bị về nhà. Cha hắn và ông nội xem bói chắc cũng đang ở một cái miếu nào đó chuẩn bị về nhà a.

Cưỡi trên chiếc xe đạp nhỏ phía sau là túi lớn đồ nghề, Phù Tầm Lãng cưỡi xe vi vu len lỏi ra khói bụi và ánh đèn nhá nhem của thành phố về nhà. Như thường ngày vẫn là con đường vắng vẻ hướng ra ngoại thành thành phố, dù trời hơi âm u Phù Tầm Lãng vẫn xe nhẹ đường quen đi về.

Có lẽ thầy bói cũng không có làm nổi nữa rồi, người bây giờ quá hiện đại, chỉ chờ vào đám người mê tín đén xem bói có vẻ không xong.

Khặc khặc!!

Đang lúc giờ phút này, phía sau xe Phù Tầm Lãng vang lên âm thanh lạ tựa như cười mà thật chói tai, ý lạnh làm đang suy nghĩ lung tung Phù Tầm Lãng hắn cũng phải giật mình.

Trong túi quần tấm gỗ không tiếng động nóng nên. Phù Tầm Lãng vẫn không rõ ràng tình huống, bản năng hắn quay đầu lập tức kinh hãi giật bắn mình từ trên xe ngã xuống kêu lớn:

" Quỷ a "
Không có mũi không có mồm chỉ duy nhất một đôi đỏ ngàu mắt lớn Ác diện xuất hiện, thân hình như trâu trải đầy gân như từng con rết lớn ngọ nguậy bị che bởi lớp áo bào đen rùng rợn cử động làm người đứng tim diện mạo từ u ám bóng đêm hiện ra.

Ban nãy xuýt chạm vào mặt hắn bóng hình bỗng chốc xuất hiệnnhư thế kèm lấy là trong không khí một trận tanh hôi hắc khí như sương mù từ thân ảnh kia lan tràn ra.
Gió đêm lạnh thật lạnh đây là bây giờ Phù Tầm Lãng cảm nhận được cũng như nỗi sợ đã tràn lan trong hắn.

" Khặc Khặc khặc! Cuối cùng đợi tới được ngươi rồi Thiên Sinh Phù Chủ a khặc khặc "

The thé như từ cửu u truyền lên âm thanh nói một câu cùng cười rùng rợn làm Đáy lòng Phù Tầm Lãng vừa khó hiểu vừa lạnh toát, mồ hôi lạnh từ lúc bóng đen xuất hiện từng hột thấm đẫm lưng áo. Cả thân thể trầm nặng không theo sai sử run run rẩy rẩy theo quái vật tới gần mà ngưng lại.

Cố lùi lại sau mà vô lực điều khiển, bất lực sinh mạng không phải của mình Phù Tầm Lãng lần đầu tiên cảm thấy, sinh tử hắn chỉ bởi trước mắt quái vật một ý niệm.

" Mạng...mạng.. ta xong rồi!..."