Phi Định Huỳnh Quang Trùng Sinh Ký

Chương 4: Nhà mới

Ò Ó O Ò Tìm một nơi....... Tiếng gà gáy sáng vang dội trên mái hiên
Ríu rít tiếng chim sáng. Ánh sáng lọt qua khung cửa sổ của bệnh thất Mộc Diệp. Trong phòng 102 có hai chiếc giường kê sát nhau.
Trên giường là hai thằng nhóc chạc 10 tuổi. Bỗng một tiếng beep vang lên, một trong hai chiếc máy đo nhịp tim tắt đi. Ai đó đã rut
- Kẻ nào cứ bật đồng hồ làm ta không nghỉ ngơi được!- Tên tóc trắng kéo chăn qua khỏi đầu
- Còn kêu nữa nè, ngứa tay quá! – Tên tóc đen rút dây của cái máy còn lại
- Hai cháu làm gì thế hả?- bà y tá chạy vào- Chưa có khỏe đâu a!

Vài ngày trước....
Hai tên tiểu tử ăn bắp rang bị nộ khí đẩy tới làng Mộc Diệp, đậu ngay trên mũi bức tượng của Hashirama. Được các nhẫn giả đưa về bệnh thất để điều trị, có rất nhiều người cho rằng đây là hai tên gián điệp của các quốc gia khác cho nên quyết định sau khi khỏe lại sẽ đem đến trại giam để tra hỏi trước. Tuy xương cốt của chúng đã vỡ đi khá nhiều do chấn thương. Nhưng tốc độ hồi phục của chúng lại cực kỳ mạnh mẽ. Chỉ mới có ba bốn ngày nhưng đã hồi phục đa số khớp xương. Hashirama sau khi trở về từ trận chiến cũng đang phải điều trị ở bệnh thất này, nhưng vẫn còn rất mệt mỏi.
- Quang à, ngươi có cảm thấy hơi khác lạ không? Tại sao chúng ta lại có thể hồi phục nhanh vậy?- Định tháo băng tay trái ra hỏi
- Hệ thống, giải thích giúp với! – Quang vẫn còn rất nhiều chỗ băng bó vì khi tiếp đất thì Định đè lên người hắn, với áp lực đó thì người thường đã tắt thở.
Đây là một ưu đãi của hệ thống dành cho hai người, còn có khả năng hấp thụ một lượng ít chakra từ không gian xung quanh để đột phá. Hiện tại hai ngươi đã đạt cấp độ sơ kỳ cấp độ D, chuẩn bị đột phá lên cấp độ trung kỳ. Nhờ lượng chakra toát ra từ cửu vỹ và mộc long, chứ thật sự khởi điểm hai ngươi là cấp E, rất khó đột phá lên cấp trên.
- Hay lắm hệ thống, việc tu luyện thế này sẽ dễ dàng hơn! – Định đứng dậy vươn vai răng rắc- Thôi ta khỏe rồi Quang à, ta đi vòng vòng xem có gì ăn không ta sẽ đem về.
- Nhớ quay lại ấy!
Định vừa bước ra khỏi cửa phòng, lập tức ngã xuống.
Vài giờ sau Quang cảm thấy lâu, liền đi tìm, cũng ngã xuống ngay cửa phòng
Thức dậy khi bụng kêu rồn rột, Quang tỉnh ra thì thấy đã bị trói trên một chiếc ghế, kế bên là Định cũng đang bị trói, đang ngủ.
- Ê Định! Dậy mau! Ngươi bị gì vậy!
- Oáp.......... Cái gì! Ai trói ta vậy? Mau thả ra!- Định cựa quậy
- Vậy là hai cháu đã dậy- một giọng nói phát ra trong phía tối
- Chú là ai! Cháu không biết, mau thả cháu ra!
' tách '
Cả căn phòng rộng lớn sáng lên, xung quanh là các hàng ghế từ cao xuống thấp. Ở trên là một quả cầu dung dịch khổng lồ với các sợi dây nhợ chằng chịt.
- Ta là Inosine! – Một người đàn ông tóc vàng đứng giữa sảnh lên tiếng.
- Thả bọn cháu ra!- Quang rung lắc cái ghế
- Cháu đóiiiiiiiiiiiiiii- Định la lên
- Từ từ, rồi cũng xong thôi.
Người đàn ông lại gần rồi đặt tay lên trán của cả hai đứa trẻ.
(Kích hoạt hệ thống xoá kí ức vì mối nguy hại, thay thế bằng kí ức giả)
Người đàn ông khẽ mỉm cười, ông lùi ra sau rồi cởi trói cho hai đứa trẻ. Chúng chỉ có kí ức bình thường, không có gì khả nghi.
- Thôi được rồi, các cháu đi ra cổng đi, ta sẽ dẫn các cháu về nhà mới của các cháu, thứ hai có thể gia nhập trường học ninja đó, hai cháu nên đăng ký đi.
- Cảm ơn chú ạ, bọn cháu đói quá.
- Được rồi, ta sẽ dẫn các cháu đi ăn ramen.
- Oa! Cảm ơn chú!
Cứ thế hai đứa trẻ nhận nhà mới và chuẩn bị cho cuộc sống mới của mình.