Chương 1: Ủa Ta Chưa Chết À

Pháp Tắc Chi Vương

Chương 1: Ủa Ta Chưa Chết À

Thiên Linh Đại Lục - Trung Thiên Châu- Cổ Mộ Vĩnh Hằng Tiên Đế

''Cổ mộ vừa mở, đại lục phong vân, tiên đế xuất thế,chưởng khống chư thiên'' Đây là câu nói của Thần cơ Tiên đế dùng hết vạn năm thọ mệnh cuối cùng để tiên đoán cách cục của đại lục

Trong cổ mộ lúc này có một thanh niên đang cầm một khoả bảo châu loé sáng đầy hình thù kì dị, mình đầy thương tích khí thế hiên ngang giữa sự bảo vây của đám đông

" Trần Thiên ngươi giao Pháp Tắc Linh Châu cho ta" nói chuyện là một nam tử trung niên khoảng 40-50 tuổi một thân trường bào màu tím khí thế bất phàm

" Haha thật nực cười bảo vật vào tay ta mà còn bảo ta giao Hoàng Phá Tà lão cẩu ngươi tưởng ngươi là ai, đừng tưởng nhiều người là ngon, hôm nay đừng hòng ai có được..Tự bạo cho ta.." Trần Thiên bắt đầu áp súc tất cả nguyên lực trong cơ thể vào đan điền dẫn phát tự bạo

Cơ thể Trần Thiên bắt đầu phình to, bề ngoài da tắt ra lộ ca xương nhìn rất gê rợn cả người

" Thằng điên.. ngươi đừng quên trong tay ngươi linh châu nó nắm giữ vận mệnh của cái đại lục này " Hoàng Phá Tà tức giận mặt nổi đầy gân xanh

" Haha năm xưa ngươi năm lần bảy lượt hảm hại gia tộc của ta hôm nay còn muốn cầm đồ trong tay ta Lão Cẩu à hôm nay đừng hòng một người chạy thoát "

" Chết cả đi.."

Bùm............

Cự Đại khói hình nấm bốc lên lan toả khắp cả trung thiên châu

Nằm giữa trong hố sâu sau vụ nổ Hoàng Phá Tà chật vật bò dậy

" Aaa may bản Bán Đế ta trong tay còn thượng phẩm Đế Khí bảo mệnh.. Thiên tiểu tử ngươi được lắm "

" Pháp Tắc Chi Châu của ta..aaaaaaa......".

-------

Cổ Sa Đại Lục

Lúc này bên bờ biển lúc này nằm một thanh niên khoảng 15-16 tuổi, người đầy thương tích, một thân ướt sủng, tóc tai rồi bời đang cố mở mắt ra

" Ủa ta còn chưa chết à.... àiiii chắc Thượng Thiên không nỡ lòng để một người đẹp trai - soái ca như ta chết được.. Hahaha " (viết tới đây ta liên tưởng tới vẻ đẹp trai của mình ^_^ ngoài lề xí)

" Đây là đâu aaaaa sao đầu ta đau thế này " lúc này Trần Thiên ôm đầu lăn qua lăn lại vật vạ và bắt đầu hôn mê

Từng đợt trí nhớ mới bắt đầu dung hợp lại, quá trình này trôi qua 1 giờ Trần Thiên bắt đầu tỉnh lại

" Ôi chu choa thật là vi diệu không ngờ ta xuyên không à..... vi diệu vi diệu không ngờ chủ nhân thân thể này cũng tên là Trần Thiên à " Càng nói vẻ mặt Trần Thiên càng ngày càng ngạc nhiên không thể tin được

" Tên này lúc trước vì không trả nợ được mà bị người đánh chết thật bi ai thật bi ai "

'Trần Thiên' là một tên mồ côi liều mạng ai thuê gì làm nấy nhưng nợ thì vẫn trả không được nợ suốt ngày đam mê cờ bạc, rượu chè, gái gú, trầm luân trong dục vọng cuối cùng ' tiền mất, tật mang, một thân mang nợ bị chủ nợ 'đập'chết (^_^)

" Ôi vãi không ngờ bản thiếu ta đây thoát được chết 'vì đẹp trai' mà lại xuyên không vào cái thân thể thương tích đầy mình, nợ nần chồng chất như thế này " vẻ mặt Trần Thiên lộ vẻ khổ sở

" Lỡ rồi nợ mi ta trả dù gì giờ 2 trong 1 rồi " Nói xong Trần Thiên cố đứng dậy dựa theo trí nhớ tìm về nhà

Nơi 'Trần Thiên' ở gọi là Mê Hải Thành nằm gần Mê Hải, nơi 'Trần Thiên' bị đập tơi tả bầm dập vì thế Trần Thiên mới có cơ hội xuyên không vào bộ cơ thể này là trên bờ biển Mê Hải này

Một hơi cố lết, bò, trường, lăn đủ các thể loại Trường Thiên rốt cuộc về đến nơi ở của mình

Đó là nơi nằm ngoài rìa của Mê Hải Thành dành cho người nghèo được gọi là khu ổ chuột tên cũng giống như nghĩa nơi này khắp nơi là chuột được bọn quý tộc gọi là 'Thiên Đường Chuột'

" Đường đường là Trần Thiên tuổi trẻ đệ nhất Thiên Linh Đại Lục thể hệ sáng tạo truyền kì 30 tuổi Bán Đế mà giờ phải ở nơi tồi tàn này à bi ai bi ai haizzzzzzzzzz......." Càng nói vẻ mặt càng khổ sở

Nói xong Trần Thiên một mạch đi thẳng vào ngôi nhà hoang tan của mình. Vách tường đổ nát, cột nhà mục nát nhìn bề ngoài có vẻ sắp sụp đổ trong nhà chỉ có một bãi cỏ để ngủ

Vào nhà Trần Thiên phủi một lớp bụi trên nền nhà Trần Thiên Bắt đầu kiểm tra lại thân thể của mình. Lúc này não hải của Trần Thiên lại toát lên một đạo đau nhức

" Haha không ngờ không chỉ ta xuyên không mà Linh Châu ngươi cũng theo à "