Chương 2: Phát Hiện Bất Ngờ

Phân Liệt Tại Dị Giới

Chương 2: Phát Hiện Bất Ngờ

"Điều đó không có khả năng! Nó phản khoa học quá!!!"

Âm thanh của Ar vang lên.

"Xì!!! Thử là biết ngay mà. Ở gần đây có một hồ nước, nó cách nơi đây không xa về phía đông."

AB Dương nói.

Ar khẽ gật đầu rồi tự đứng lên mà đi đến nơi mà AB Dương nói. Lúc nãy hắn không để ý lắm, nhưng khi bước đi như vậy hắn lại thấy khu rừng này có nhiều điểm lạ. Các loài thực vật nơi đây có màu sắc kích thước lẫn tính chất đều không hề giống với những thực vật ở Địa Cầu, ví như có loại cây tỏa ra mùi hương như cây hoa bách hợp nhưng trên cành lại không có lấy một cái lá, và nơi phát ra mùi hương lại là có hình dạng tròn tròn, mềm mềm, phát ra quang mang màu xanh nhạt.

Có lẽ do tính tò mò, thích thú những cái mới lạ trong hắn mà đến tận lúc mặt trời lên cao đến đỉnh đầu "hắn" mới tới nơi.

Thận trọng đánh giá xung quanh, Ar mới trực tiếp tiến lại gần hồ nước.

Trước mặt hắn là một bờ hồ xanh ngát, ánh nắng chiếu rọi xuống lại ánh lên màu sắc quang mang, mặt hồ dường như trở thành một chiếc gương màu lam cỡ lớn phản chiếu tất cả mọi vật.

Tâm tình hắn dần trở nên buông lỏng, nhưng một khắc tới lại làm hắn vô cùng kinh ngạc.

Mái tóc đen tuyền được thay bằng màu nâu hạt dẻ, nó không tính là dài nhưng lại có cảm giác rất mềm mượt như một dòng thác đổ. Đôi mắt đen nhánh lại trở thành màu nâu sữa, ẩn ẩn có chút gì đó rất hút hồn. Khuôn mặt tinh xảo như được khắc ra với làn da trắng ngọc. Nếu là lúc ở Địa Cầu thì chắc chắn là một mỹ nam Hàn Quốc hiếm có rồi đi?

Thu lại vẻ kích động, hắn dường như đang ước lượng tuổi tác cho gương mặt này. Nhắm chừng là 15-16 đi? Ta nhớ lúc trước cũng đã 24-25 rồi, không ngờ sang đây lại xảy ra dị biến đến vậy a…!

Chưa chờ hắn cảm thán xong thì trước mắt trở nên tối lại. Tên khốn Br chết bầm! Không ngờ nhanh như vậy lại đẩy hắn đi để lấy quyền điều khiển.

Nhưng rất nhanh hắn lại ngưng chửi bới hắn. Vì… hình dạng của "hắn" lại thay đổi nữa!

Mái tóc nâu hạt dẻ nhanh chóng trở thành mái tóc đỏ, đôi con ngươi ẩn ẩn lại trở nên vô cùng thị huyết, làn da khỏe mạnh, rất khác so với làn da văn nhược lúc nãy, tuổi tác cũng trở nên có biến hóa lớn.

Br cất giọng cười ha hả:

"Uy! Không ngờ chúng ta thế mà lại oai phong, đẹp đẽ quá đi!"

"Không phải "chúng ta" mà chỉ "mình ngươi" thôi!"

Âm thanh dường như đồng loạt reo lên trong nội tâm hắn.

Chợt, như chưa kịp nghĩ điều gì. Một lượng lớn thông tin không biết từ đâu lại tràn vào đại não "hắn". Rất may là không "ai" bị đau đầu cả vì "bọn họ" hầu như hưởng chung những gì có trong não bộ của thân xác này nên việc vì một lượng lớn thông tin kéo vào đã không phải trở ngại lớn rồi, nhưng đau đầu "ngắn hạn" không phải là không có đi?

"Hắn" bắt đầu chìm trong cảm thụ riêng của "trận thông tin" ồ ạt lúc nãy. Nhưng trong đầu họ bây giờ đều có chung suy nghĩ rằng:

"Phải đánh chết tên khốn nào đụng vào "cái vòng" lúc nãy!"

Và hiển nhiên, tên gây sự cố đó lại chẳng ai khác là Br.

Chính hắn cũng đã âm thầm toát mồ hôi. Không dám manh động nữa. Dù sao hắn cũng rất sợ bị "hội đồng" cho một trận nhừ tử rồi.



Sau một lúc rất lâu sau đó. "hắn" khẽ thở phào một hơi.


"Hắn" biết mình vừa đi một vòng qua quỷ môn quan trong vô thức. Cái vòng quỷ dị đó được đặt ra một cái cấm chế. Khiến kẻ sở hữu nó xảy ra hiện tượng phân chia linh hồn rồi từ đó, các linh hồn không ngừng đấu đá lẫn nhau rồi dẫn đến tự hủy hoại mình.

Rất may rằng Lâm Tiêu lại là kẻ biến dị giữ nhân cách phân liệt và linh hồn tồn tại song song nên cái cấm chế đó không có tác dụng gì với hắn hết. Ngược lại, còn khiến cơ thể hắn tùy theo từng nhân cách mà biến hóa hình dáng khác nhau.

Bên cạnh đó, "Hắn" không ngờ chỉ vậy mà đã nhận được kí ức truyền thừa của hai vị cường giả ở Tu Chân Giới. Một là Ma tu Sở Thương Lan, một là Tu chân giả Mạc Sơn.

Đây coi như là một thứ vũ khí bổn mạng cho hắn sinh tồn trong cái thế giới này…

"Thật thần kì a! Vậy là chúng ta có được sự trợ giúp lớn rồi!!!"

"Ừm, theo hiện tại là thế đi."

"Uy? Vậy có nghĩa là chúng ta có thể không sợ bất cứ ai rồi?"

"Ưm… trước mắt thì chúng ta phải tu luyện tốt cái đã a!"

"Ân, Id nói phải. Mọi người nên phân chia công pháp tu luyện trước đã."

"Ê! Ê! Ta "xí" cái công pháp Ma tu trước rồi a! Các ngươi không được giành với ta!"

"Tất nhiên, ta sẽ không tranh giành với ngươi… Ồ! Có quyển sách dạy luyện dược này lẫn hóa trang này!"

"Ân, ta lấy quyển luyện dược cho. Các ngươi có thể thoải mái lựa chọn rồi."

"Di? Công pháp tu chân này không ai lấy thì ta hưởng a!"

"Không được! Ta cũng muốn tu luyện a! Ngươi có thể cho ta luyện chung không?"

"…"

Âm thanh trong đầu hắn vẫn không dứt. Song, ánh mặt trời cũng không vì vậy mà để ý tới "đám" người kia. Lặng lẽ ngã bóng, để không gian cứ thế mà chìm vào trong màn đêm...