Chương 1: Kiri, đó là tên của ta.

One Punch Man No Kiri

Chương 1: Kiri, đó là tên của ta.

"Tổng cộng 800 yên, ngài dự định trả bằng tiền mặt, hay bằng thẻ?"

Khoảng chừng chưa đến 20 tuổi thanh xuân hoạt bát thiếu nữ, mặc sọc vàng đen nhân viên đồng phục hướng về phía trước mắt nam tử khách nhân, như thường lệ hỏi dò, giọng nói có vẻ không thể nào lạc quan cùng vui vẻ.

... Cũng phải, dù sao đó cũng là tuổi thanh xuân, cái này giai đoạn sẽ rất nhanh đối với lặp đi lặp lại sự việc cảm thấy buồn chán, điển hình như trước mắt thiếu nữ một người lấy làm ví dụ chẳng hạn, đã cảm thấy chán nản việc thu tiền lặp đi lặp lại, cái này công việc vốn dành cho chán đời lười làm việc người.

Nói đi nói lại, nàng xem ra không quá thích hợp với thân phận này cho lắm.

Tuy nhiên, cho dù thế nào đi chăng nữa, đó cũng phải là việc khách nhân hắn có thể quan tâm vào.

"Tiền mặt, đợi một phút..."

Khoảng chừng 27, 28 tuổi nam tử ở trong mắt thiếu nữ đột nhiên không rõ lý do lắc lắc đầu, sau đó dùng tay phải sờ vào trong túi quần, từ từ rút ra một cái bình thường bảo mật nhìn qua chẳng quá tốt đẹp túi tiền.

Rất nhanh, dửng dưng lấy được ra vừa vặn 800 yên.

"Đây."

Hơi thô ráp bàn tay cầm lấy tiền mặt, chậm rãi đưa cho thiếu nữ nhân viên. Nam nhân xem ra cũng đã tập mãi thành thói quen, giọng trầm thấp, nhìn qua vẻ mặt thản nhiên như cũ.

"Cảm ơn ngài đã đến với khuyến mãi siêu thị, mong ngài giá lâm một lần nữa."

Không chút do dự giựt lấy trong tay hắn 800 yên, thiếu nữ mặt mày không đổi sắc cúi đầu cảm tạ, phun ra đã luyện tập ngày ngày lời chào hàng tạm biệt. Như vậy mà vẫn có thể bình thường phản ứng được...

... Xem ra nhân viên ở đây cũng không phải hạng gì bình thường gì a.

"...."

Bước ra khỏi tự động cửa ra vào, nam tử hơi dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng di chuyển, hòa vào trong náo nhiệt đám người.

Dự theo hắn tính toán, từ cửa hàng tiện lợi đến nhà trọ cũng không mấy xa, nhiều nhất 20 phút là đến nơi. Dù sao thành phố Z chẳng phải quá to lớn, tương phản lại, nó chỉ thuộc hạng nhỏ trong 26 thành thị còn lại mà thôi.

Đó cũng là lý do dân số ở đây không quá đông đúc so với các nơi còn lại.

"Xem nào, nếu mình nhớ không làm mà nói... Hướng đông?"

Hướng đông, đây là nơi xuyên qua vài tòa nhà, đi qua một cái nho nhỏ chạy bộ công viên trẻ em, vòng vài lối rẽ, sau đó đi khoảng 30 bước là đến nơi. Đường duy nhất mà hiện tại nam nhân biết đến để về nhà trọ.

Tất nhiên, đây không phải là đường duy nhất để đến đích, nhưng đây là đường hắn còn có thể nhớ được trong đầu.

Chậc, dù sao là một cái mới xuyên qua đến thế giới người, nhớ được đường thế này là tốt quá rồi.

..... Kiri kiếp này, hay là kiếp trước Nguyên Trần, vốn là một cái thấy tay quay mặt không đổi sắc, xem "phim hành động Nhật" trước mắt mà mặt không đỏ 9x khổ bức thiếu niên. Vốn đang trong giai đoạn đỉnh cao của sự nghiệp học "trồng cây thành người", nhưng do ôn game quá mức chăm chỉ, điện chập dẫn đến cháy nhà, cháy nhà dẫn đến tử vong, và tử vong không rõ lý do xuyên đến thế giới gọi là (One Punch Man).

Rất không may mắn, chẳng giống như mấy trăm vạn cái kia khác người "đồng bào" xuyên việt giả, Nguyên Trần không phải biến thành thiên tài hay phế vật, chẳng phải quái nhân mà cũng chẳng phải anh hùng, mà là xuyên đến một người rất bình thường, 28 tuổi chưa có việc làm bất lực nam tử.

... Ừ, hơi phế vật hơn bình thường một chút.

Mặc dù vậy, Nguyên Trần ngoại trừ biết tên chính mình chỗ này tên là Kiri, thì cũng chỉ nhớ địa điểm nhà, số tiền còn sót lại trong ngân hàng, ngày tháng năm sinh, đã tử vong bởi tai nạn hàng không phụ mẫu....

Nói thế nào đây? Thật... hỗn loạn ký ức.

... Mất không quá nhiều thời gian, dựa theo mơ hồ trí nhớ, hắn rốt cuộc đến được chỗ xưng là trẻ em tự do trò chơi công viên. Đây là một cái sân nhỏ, có ván trượt bể cát vân vân... dành cho hài tử giải trí. Xung quanh phạm vi có cây trồng, nhìn qua rất tự nhiên bộ dáng...

Bên trong, còn nghe thấy tiếng nô đùa cười cợt.

Nói chung là quá bình thường, Kiri cũng không biết tả như thế nào nữa.

"Tiếp đó chính là lối rẽ trái, phải, sau đó 30 bước trở lại là đến nơi rồi." Hắn từ trung tâm sân nhỏ dần hướng mắt về phía trước, lẩm bẩm. Xem ra đường đi không giống như Kiri hắn tưởng tượng như vậy dài dòng.

Nhưng Kiri tự hỏi, hắn ở thế giới này sau đó, tương lai lại phải làm cái gì?

Làm anh hùng?

Không, quá nguy hiểm. Dựa theo tình trạng này, để có thể chống đối những đám quái nhân kia thấp nhất Wolf cấp bậc, liền cũng phải dựa vào chút sức mạnh và kỹ thuật, đòi hỏi từ một năm cường độ nhẹ luyện tập trở nên. Nhìn thân thể hiện nay sức mạnh là biết, cùng lắm cũng chỉ hơn người thường một chút, nhưng, cũng chỉ một chút mà thôi.

Dù sao cũng đang trong giai đoạn 30-40 đỉnh cao, không luyện tập lâu năm người, thì đó là chuyện rất bình thường, điển hình như hắn chẳng hạn.

Đánh với Wolf cấp hạ vị đều đã khó khăn, thậm chí sơ sẩy một tý thì phải bồi tính mạng vào cũng không phải không thể.

Trừ khi giống Saitama như vậy tuyệt đỉnh thiên phú, liền thân phàm đều có thể giết được một con quái nhân Wolf cấp.

Cho nên, hãy còn phải suy nghĩ lại.

Hừm... Làm người thường?

Càng không thể! Làm người thường sống qua ngày mà nói... Chỉ có thể làm bia đỡ đạn cấp bậc, thậm chí không bằng người qua đường như vậy tỷ lệ 10% sống sót, chí ít 5% trở xuống. Phải biết, ở trong hậu kỳ hay ngay từ bắt đầu sơ kỳ, đều đã có những con quái nhân cấp bậc Dragon khủng bố, tỷ lệ nằm không cũng trúng đạn tăng cao đến hơn 95%.

Cho dù là thành phố Z nổi tiếng yên bình đi chăng nữa.

Để sống sót ở thế giới này, ít nhất cũng phải đạt đến anh hùng cấp C thực lực. Mà giống như Mumen Rider vậy, một thân bình thường luyện tập cho dù cả đời, có lẽ cũng chỉ là cấp B thượng lưu... Tất nhiên, nếu không có bất cứ kỹ thuật, vũ khí, chỉ đánh bằng tay không mà nói.

Nếu mà kèm theo kinh khủng khoa học kỹ thuật sức mạnh giống như Genos... Ừ, nhiều nhất đều tấn thăng lên cấp A thượng lưu hoặc cấp S hạ vị.

Tuy nhiên, loại khả năng này, bỏ qua đi thôi.

........

Suy nghĩ bao nhiêu loại có thể khả năng, Kiri không thể bất đắc dĩ thở dài một chút.

Hắn là người thường, suy đoán nhiều thì suy đoán, nhưng hiện thực thì khó có thể thực hiện được. Đây không phải là tiểu thuyết tự sướng yy gì đó, để trở thành một cái cường đại anh hùng, cần phải tốn quá nhiều công sức, thời gian, tiền bạc cùng của thiên phú, không phải bất cứ ai cũng có thể làm được điều này.

Cho nên, cấp S mới thành ra ít nhân số tới như vậy.

Mà còn lại từ cấp A trở xuống dưới, đều so với cấp S yếu không phải một cấp bậc.

"Chậc! Thuyền qua đầu cầu tự nhiên thẳng... chắc thế."

Nói như vậy, nhưng trên thực tế hắn đầu não đang không ngừng luẩn quẩn "làm sao trở nên mạnh mẽ" câu hỏi, muốn vứt ra còn không được.

Đây, có lẽ chính là Kiri bản năng tâm lý khát cầu cường đại lực lượng.

Hoặc cũng có thể, đây chỉ là một thời trẻ tuổi niên thiếu nóng lòng nhất thời mà thôi.

... Hừm, ai mà biết được câu trả lời chính xác?

Bất tri bất giác mê man, hắn đã đến được một tòa nhà cao ốc, vào trong thang máy không người, lẳng lặng quen thuộc động tác ấn số 7, chờ thang máy từ từ đi lên.

Ở góc thang máy chiếc loa nhỏ, phát ra được một bản nhạc chờ du dương.

"...." Kiri chờ đợi, tay lại không ngừng gõ tường sắt, tiếng đập nhỏ hòa nhịp với nhạc không lời, nghe có vẻ hay ho... chí ít hắn nghĩ như vậy.

Đến tầng 7, cảm giác không quen thuộc trọng lực đưa đẩy làm cho Kiri cảm thấy hơi choáng váng đầu óc, nhàn nhạt buồn nôn cảm giác trong cổ họng muốn phun trào đi ra.

Dĩ nhiên, đây chỉ là cảm giác mà thôi.

"Cạch." Đi đến cánh cửa gỗ, yên lặng móc ra chìa khóa, mở thật nhẹ nhàng đi vào.

"Ừ?" Kiri nhìn xung quanh bốn phía. Căn phòng tối tăm không bật đèn, chỉ thấy ánh nắng chiều sắc chiếu qua cửa sổ, tỏa ra một loại kỳ bí cảnh tượng.

Mọi thứ vẫn như trước đây quen thuộc.

... Đi vào trong nhà vệ sinh, Kiri đứng trước bồn rửa mặt, mở vòi nước ra, sau đó dùng hai tay chụm lại nước, rồi nhẹ đánh vào mặt mình. Lạnh lẽo cảm giác từ phía trán chảy xuống, hắn cảm thấy chính mình dường như tỉnh táo hơn hẳn.

... Thật sự không phải là mơ, mình xuyên qua rồi.

Cảm giác đó là thật, tất cả cũng là thật.

Kiri trong lòng trải qua ngũ vị tạp trần.

Đáng lẽ ra xuyên qua này mộng tưởng xinh đẹp thế giới, hắn phải vui mừng mới đúng...

Nhưng.... tại sao trong lòng hắn ngược lại cô tịch như thế này?

Tại sao, tất cả đối với hắn lại trở nên xa lạ tới như vậy?

".... Có lẽ, chính mình vẫn chưa dứt bỏ đối với kiếp trước nhung nhớ đi?"

Kiri ngẩng đầu nhìn trần nhà, đầu óc một mảnh mê man cùng trống không. Thật sự, hắn không biết nên làm gì tiếp theo trong tương lai.

Ở cái thế giới tràn đầy quái nhân này, chết lúc nào có khi cũng không biết.

Chính mình đều nhanh 30 tuổi, luyện tập thời cơ gần như đã sắp hết.

Vậy... hắn Kiri nên làm thế nào bây giờ?

------------

Chuyện chế VN đây, các bác buff cmt đê!