Chương 46: Ước mơ nảy mầm.

One Piece: Nhiệm Vụ Bất Khả Thi

Chương 46: Ước mơ nảy mầm.

Lại là một buổi sáng sớm bình thườmg như bao ngày. Mặt trời chiếu những tia nắng ấm áp xuống dưới mặt đất. Gió thổi vi vu cùng những tiếng chim hót líu lo như đón chào một ngày mới bắt đầu.

Nami hai mắt mở to sau khi tỉnh ngủ. Ánh mắt lướt nhìn qua sang bên cạnh. Chị Nojiko đã không thấy bóng dáng đâu, đoán chừng đã sớm thức dậy xuống giúp đỡ mẹ Bellemere chuẩn bị bữa sáng đi rồi.

Không muốn lại bị trêu chọc thành con mèo lười, cô gái nhỏ cố gắng thoát khỏi cơn buồn ngủ rồi vùng vằng đứng lên. Phòng ngủ chung của hai chị em nằm ở trên tầng hai, ra cửa, rẽ trái và đi xuống cầu thang, Nami rất nhanh liền bắt gặp chị Nojiko của mình đang bưng một toa canh lớn mang đi ra bàn. Đi cùng phía sau lưng còn có một người thanh niên trẻ tuổi khác. Trên người mặc lấy áo thun xanh trắng có in hình bãi biển cùng một chiếc quần ngố dài xám màu.

Anh ấy tự xưng là Will O. Ruby. Đã từng là bạn của mẹ Bellemere hồi còn là hải quân hoặc đại loại thế. Nami không quá chắc chắn. Bởi vì chị Nojiko tối hôm qua đã từng len lén nói cho Nami biết anh ấy rất có thể là giống như chú Gen- cảnh sát trong làng yêu thích mẹ Bellemere nên mới tới trên đảo. Thậm chí chuyện thương lái mua bán cam kia rất có thể cũng là vì thế mà xảy ra cũng không biết chừng.

Có điều chuyện này thật ra cũng không quan trọng lắm. Bởi lẽ cả hai chị em bọn họ vẫn luôn nhận định rằng: anh chàng mới đến này cũng sẽ chỉ giống như chú Gen cuối cùng bị mẹ làm cho xoay quanh thôi.

Hừ hừ hừ... Mẹ Bellemere thế nhưng yêu thích xem mấy nhân vật hồ ly tinh trong phim ảnh lắm.

"Thật đáng thương cho hai người bọn họ!!!" Nami khi đó chính là như thế tự nhủ.

- Ngốc nghếch Nami! Làm sao mà ngủ bây giờ mới dậy. Em đúng là đồ con mèo lười!

Chị Nojiko vừa đặt xong bát canh lên bàn liền quay người, tay chống nạnh hướng về phía Nami quở trách.

"Đánh ghét Nojiko! Nói cứ như là bình thường chị lúc nào cũng dậy sớm lắm ấy!!!" Nami trong lòng bực tức nghĩ. Dù cho đó là sự thật.

Có điều ngay tại lúc cô bé định lên tiếng giống như thường ngày phản bác. Một âm thanh khác ôn hoà đã trước tiên vang lên.

- Được rồi mà hai quý cô!

- Hiện tại mới chỉ là buổi sáng mà thôi. Chúng ta có thể không cãi nhau và vui vui vẻ vẻ thưởng thức bữa sáng được không? Ngày hôm nay thế nhưng vừa mới bắt đầu ồ!

- Nami, em nhanh đi rửa mặt đánh răng đi chuẩn bị ăn cơm.

Lăng vẻ mặt cười cười lắc lắc đầu lên tiếng.

- Vâng! Em biết rồi.

Còn đang buồn ngủ Nami thật ra thì cũng không nhiều lắm tinh thần muốn cãi nhau với chị gái, vừa nghe Ruby nói như vậy xong liền không chút phản đối, ngoan ngoãn xoay người tiến về phía phòng tắm đi tiến hành vệ sinh cá nhân đi rồi. Mà ở bên dưới bắt gặp Nami không tiếng động đầu hàng, ra vẻ người lớn Nojiko đương nhiên cũng không còn lý do gì lại trêu chọc em gái thêm.

- Đi nào! Bưng bê nốt thức ăn lên bàn kẻo Bellemere lại kêu.

Nói và Lăng đã quay người đi trước về phía gian bếp. Ở bên trong Bellemere còn đang bận rộn với món cơm rang nước sốt cam của mình. Nghe nói đó chính là món ăn mà Nami yêu thích nhất đấy. Chỉ là Lăng bản thân tương đối nghi ngờ về thông tin này từ chỗ Bellemere nha.

- Vâng! Em biết rồi.

Nojiko chững chạp đáp rồi đi nhanh theo.

Thời gian trôi qua mau. Một bữa sáng yên ả của bốn người rất nhanh hoàn thành. Sau bữa cơm, Lăng đi đầu rời đi nói là có việc cần hoàn thành trên đảo buổi trưa sẽ trở về. Dù sao thì tiền công cậu đưa cho Bellemere tối qua cũng bao gồm luôn cả tiền ở trọ cùng tiền ăn những ngày này ở lại trên đảo của cậu nữa. Như vậy cũng mới phù hợp với thân phận thương nhân đi khảo sát thực địa mà cậu trước đó bịa đặt ra.

Trái ngược với có việc cần tời đi Lăng, Bellemere hôm nay quyết định sẽ ở nhà kiểm tra lại vườn cam của gia đình. Nojiko và Nami đương nhiên sẽ ở lại giúp đỡ mẹ. Thời gian cứ như thế kéo dài cho tới gần 9h sáng hai cô bé mới xong việc bỏ đi chơi.

Trong khi Nojiko đi hội ngộ với đám bạn cùng tuổi, Nami bước chân thế nhưng đi thẳng đến cửa hiệu sách nhỏ duy nhất ở trên đảo. Buổi tối ngày hôm qua được nghe Lăng tán phét về thật nhiều nơi thần kì trên thế giới làm cô bé càng quyết tâm muốn nhanh hơn thực hiện ước mơ của mình- vẽ ra được bản đồ toàn thế giới. Mà việc đầu tiên cần làm vậy chính là muốn hoàn thành bức vẽ bản đồ làng Cocoyashi của cô rồi. Tối hôm qua cô còn chưa hoàn thành xong nó đây.

Bước chân tiến vào trong tiệm sách, Nami rất nhanh liền lựa chọn lấy một tấm bàn dài ngồi lên rồi bắt đầu loay hoay hoàn thiện nốt bức vẽ. Ánh mắt thế nhưng thi thoảng lại đảo qua vị trí của bà chủ tiệm sách xem bà đang làm gì.

''Mình chỉ là muốn xem qua quyển sách mà thôi. Xem xong mình nhất định sẽ trả lại!!!" Một bên hoàn thành nốt tấm bản đồ, Nami trong lòng là như thế tự nhủ.

Một đoạn thời gian dài sau đó, ngay sau khi cô bé chính thức hoàn thành tấm bản đồ làng Cocoyashi của mình không lâu. Bà chủ quán cuối cùng cũng đúng như ý nguyện của cô đi ra ngoài. Kiên nhẫn chờ đợi và chờ đợi. Một lát sau đó, trong lòng hồi hộp, Nami ánh mắt bắt đầu nhìn trái nhìn phải xem xung quanh. Không gian tĩnh lặng, trong hiệu sách lúc này tình cờ hình như đã không có ai ở đây cả ngoài cô.

Tâm trạng yên tâm phần nào, Nami lấy hết can đảm trèo lên chiếc thang gắn với kệ sách. Nhẹ nhàng lấy một cuốn sách ra, giấu vào bên trong áo mình rồi từ từ trèo xuống...

Bỗng dưng có 1 tiếng nói phát ra:

- Nami, cháu đang làm gì vậy?

Ôi không~ Thì ra là bà lão chủ tiệm sách đúng lúc này trở về. Có điều nhìn vẻ mặt nghi hoặc của bà ấy thì dường như còn chưa phát hiện ra hành động vừa rồi của cô.

Nghĩ như vậy, đã sớm đi xuống thang kê cạnh kệ sách, Nami giả vờ với nụ cười gượng trên mặt. Hai tay khoanh ngực để ôm lấy quyển sách rồi từ từ lùi về phía sau hòng thoát thân. Thụt lùi thụt lùi! Bỗng dưng cô bé cảm giác mình chợt đâm sầm phải 1 ai đó, quyển sách giấu trong áo rơi bịch xuống đất!!!

Thôi xong!!! Thế là cô ấy đã bị lộ tẩy~ Buồn bực ngước mắt lên nhìn xem, ai ngờ người vừa đụng vào cô chính là bác Gen- nhân viên cảnh sát trong làng.

Nami quả thực đã khóc không ra nước mắt.

"Mình cũng thật là xui...~" Cô bé trong lòng tự nhủ.

Bác Gen là một người đàn ông rất tốt. Mặc dù bác ấy hay cằn nhằn và nói luyên thuyên hoài. Bác thường mặc một bộ đồng phục màu nâu cũ, trên môi có ria mép. Trên đầu bác là một cái mũ có gắn cái chong chóng nhìn rất lạ mắt và thú vị.

Và quan trọng là giống như mọi lần, bác ấy hiện tại quả nhiên lại hét toáng lên.

- NÀY! NAMI, KHÔNG PHẢI LẠI NỮA CHỨ!!!

Giọng bác Gen la thất thanh lên vang xa ra cả ngoài tiệm sách. Tiếp sau đó chẳng mấy chốc sau Nami liền bị bác Gen xách bổng lên và mang đi như một con mèo con. Mọi người xung quanh thấy vậy liền xì xào bàn tán, nhưng trên mặt mỗi người lại nở một nụ cười thân thiện, như đang trách yêu 1 con bé tinh nghịch lại hay quậy phá như mọi ngày.

- Thả cháu ra!!! Cháu lại không phải là con mèo!!!

Cô bé cố giãy giụa hòng thoát thân ra khỏi lòng bàn tay của bác Gen đang nắm lấy cổ áo mình.

- Đồ ngốc! Đã bao lần ta bảo cháu không được trộm đồ rồi hả???

Bác Gen giọng bực tức nói chuyện.

- Bởi vì nhà cháu rất nghèo, cháu không thể mua nó được! Thật là keo kiệt!!!

Cô bé lè lưỡi ra cãi lại. Cơ thể thì vẫn giãy giụa lấy mong sao thoát ra khỏi được bàn tay đang nắm chặt ấy. "Chỉ là mượn quyển sách chút chút rồi trả lại thôi mà. Sao lại keo thế không biết." Cô nhóc trong lòng tự nhủ.

Bác Gen đem cô gái nhỏ về đến tận nhà, liên tục gõ cửa và la lên:

- Bellemere! Bellemere!!! Con mèo đi lạc của nhà cô lại thế nữa rồi! Mau ra đây mà nhận lấy này!!!

Tiếng va đập cửa cùng tiếng la hét to của bác Gen thật ồn ào. "Ôi xui quá~ Thế nào mình cũng bị mẹ Bellemere phạt cho mà xem." Cô nhóc ấm ức nghĩ.

Cùng lúc đó cánh cửa trước mặt cũng bắt đầu mở ra. Một người phụ nữ xuất hiện. Và người đó đương nhiên không ngoài ai khác chính là mẹ Bellemere với mái tóc màu hồng đậm, ở hai bên đầu tóc còn được cắt ngắn hơn các phần khác. Mẹ giống như bình thường đang ngặm lấy một điếu thuốc ở trong miệng thế nên trông rất mạnh mẽ. Một người không dễ bị khuất phục trước mọi khó khăn thử thách gian khổ nào. Và quan trọng hơn hết là rất yêu thương hai chị em Nami, Nojiko.

- Chuyện gì vậy anh Gen? Anh thật ồn ào quá...!!!

Bellemere khó chịu nói.

Nami đã có chuẩn bị tinh thần ứng đối từ trước nên vừa thấy mẹ Bellemere xuất hiện liền nở một nụ cười thật tươi rất có vẻ '' nai con vô số tội''

- Ồ? Chào con, Nami!

Vẻ mặt khó chịu mẹ Bellemere thoáng cái liền chuyển sang tươi tắn hẳn lên. Cái này có hay không chính là mẹ chiều thì con hư??? Nami không biết rõ điều ấy. Thế nhưng cô bé hiện tại rất vui sướng vì điều này.

- Con về rồi đây!

Cô nhóc nói với giọng tinh nghịch, cười híp cả mắt chỉ mong sao mẹ sẽ không phạt mình.

- Nhìn này! Nhìn này!!! Cô xem xem đây đã là lần thứ mấy nó trộm đồ rồi?

- Cả làng này đều đang nói về nó!

Một tay chỉ vào cuốn sách Nami đang ôm trong ngực, Bác Gen như cũ lại cằn nhằn.

- Vậy thì sao?

- Anh không cần phải vất vả quá như thế đâu, Gen. Đúng không?

- Dạo này nhìn anh gầy đi này. Anh phải chịu khó chăm sóc mình hơn chứ!

Mẹ bước lại gần và vỗ vỗ mặt bác Gen cứ như thể bác ấy là một đứa con nít không bằng.

- Đó là vì cô đã quá nuông chiều chúng!!

Bác Gen gân cổ lên đáp.

- Chỉ là đùa thôi...Tôi hiểu mà. Anh đã trả tiền cho nó rồi phải không?

- Cảm ơn! Nhưng bây giờ trên người tôi chẳng còn xu nào~

Mẹ Belemere vừa nói vừa làm ra nét mặt dịu dàng tiến lại gần bác Gen. Nhìn mẹ bây giờ cứ như là hồ ly tinh đang quyến rũ người khác ấy. Đúng cái kiểu trong phim mà mẹ hay xem. Mặt bác Gen giờ đã đỏ như ngây ngất, cả người nóng bừng bừng lên....

- Tôi sẽ trả lại cho anh vào lần sau........ bằng cơ thể tôi.

Mẹ Bellemere nhẹ nhàng nói. Rõ ràng và chậm rãi đến từng câu từng chữ. Hơi thở như phả thẳng vào tai đối phương. Bác Gen như bị trúng bùa, vội vàng hốt hoảng liền lùi vội ra xa cách mẹ mấy mét, giọng hoàng hốt la lên:

- Cô không được nói như thế!!!

Trước cửa, tôi và mẹ đứng cười rất khoái trá vì vừa trêu chọc được bác Gen. Vẻ mặc bác ấy lúc này trông thật buồn cười! Ôi~ Bác Gen đúng thật là hết nói. Hahahahaha...~

Bác Gen bị mẹ làm cho xấu hổ bỏ đi. Nami vốn tưởng rằng mình cuối cùng cũng thoát khỏi một kiếp, rất là vui vẻ theo bước chân mẹ đi vào nhà. Ai ngờ...!!!

- Bốc!!!

Còn đang khoái trá cười vì chuyện vừa rồi thì bỗng bị mẹ Bellemere cốc thật đau. "Ôi thôi đau phát khiếp~ Biết ngay là sẽ bị phạt mà." Nami vừa ôm đầu vừa như thế tự nhủ.

- Nếu như còn tái phạm, lần sau ta sẽ cho con nát mông, biết chưa???

Mẹ Bellemere vừa ngồi trên ghế, vừa khoanh tay ra vẻ nghiêm trang nói.

- Con xin lỗi! Nhưng dù thế nào con cũng cần quyển sách này!

Cô nhóc ôm đầu nhăn mặt đáp.

- Nếu con cần nó, tại sao con không nói với mẹ?

Mẹ Bellemere nhìn cô gái nhỏ với vẻ mặt thông cảm.

- Đằng nào thì mẹ cũng chẳng mua...

Cô bé buồn rầu đáp. Tiền sinh hoạt trong nhà vốn dĩ còn rất ít thì làm sao mà mua được chứ.

- Ta sẽ mua! Tối hôm qua cậu Ruby kia vừa mới ứng trước cho ta ba tháng tiền lương.

Mẹ Bellemere nhăn nhăn mày nói. Tối hôm qua bởi vì lý do trẻ con không được thức khuya thế nên việc tạm ứng tiền này hai cô gái nhỏ đương nhiên sẽ không biết.

- Nhưng chị Nojiko nói anh Ruby có thể có ý đồ với mẹ. Nếu tiêu nhiều tiền của anh ấy thì hai người sẽ không vì thế mà cưới nhau chứ?

Hiển nhiên trong nhà ba mẹ con không chỉ từng xem phim có hồ ly tinh không đâu mà còn xem qua rất nhiều phim tâm lý xã hội nữa. Hậu quả giờ thì hiện ra rồi.

- Ngất!!! Con suy nghĩ quá nhiều rồi đấy... Mẹ hứa! Ba mẹ con chúng ta sẽ ở mãi cùng nhau.

- Ừ? Cho đến khi hai đứa lấy chồng. Hahaha...~

Mẹ Bellemere mới trấn an được một câu liền bật cười.

- Nami thật vụng về! Nếu chị là em, chị sẽ lấy nó dễ dàng mà không bị phát hiện!

Chị Nojiko không biết đã về từ bao giờ lúc này đang đứng chóng nạnh nói có vẻ rất tự nhiên.

"Ôi chị hay thật nhỉ, thì ra '' tay nghề '' của chị còn cao hơn cả mình." Nami bực bội nghĩ.

- Bốc!!!

- Bốc!!!

"Ôi đau quá!!! Lần này là cả hai chị em đều bị mẹ đánh. Huhu, là chị Nọiko nói chứ có phải con đâu. Chị Nojiko thật đáng ghét!!!" Cô nhóc ấm ức.

- Không được lại ăn trộm!

Giọng mẹ hạ thấp, âm điệu có phần cứng rắn và nghiêm nghị.

- Con chỉ đùa thôi mà! Thật đấy! Đau quá hà!!

Hai chị em ôm đầu, nhăn mặt đáp lời.

- Hahahahaha....~ Nhưng ít nhất cũng phải công nhận rằng... Những tấm bản đồ mà Nami vẽ ra thật sự rất thú vị.

Bỗng nhiên mẹ Belemere cười phá lên.

- Sau khi học cách vẽ bản đồ hàng hải, ta thấy con còn học cả cách vẽ bản đồ địa lý. Không ai có thể tin nổi tấm bản đồ này được vẽ bởi một đứa trẻ như con.

Mẹ Bellemere vừa nói vừa xoa xoa đầu cô nhóc. Hình như mẹ đang rất tự hào, bàn tay mẹ thật ấm áp.

- Con đang học cả về kiến thức hàng hải.

Nami cười khì đáp.

- Cả kiến thức hàng hải nữa sao?

Bellemere lần mày thực sự ngạc nhiên.

- Đó là mơ ước của Nami, đúng không?

Nojiko ở bên cạnh cười híp mắt đáp lời.

- Uhm, em sẽ đi tất cả các biển trên thế giới này bằng chính kiến thức hàng hải của mình. Và sau đó, em sẽ làm một tấm bản đồ thế giới của tất cả các vùng đất mà em thấy.

Cô nhóc cười thật tươi và nói rất tự tin. Vì đó là giấc mơ của cô, cô nhất định sẽ vẽ tấm bản đồ của cả thế giới này. Nhất định là vậy!!!

- Vậy!!! Tấm bản đồ này sẽ là mốc đánh dấu bước đầu tiên để đạt được ước mơ của con, đúng không?

- Bản đồ thế giới à?

- Nami, một ngày nào đó! Ta chắc chắn rằng ước mơ của con sẽ trở thành sự thật!

Mẹ Belemere giơ tấm bản đồ làng Cocoyashi của Nami lên, miệng nở nụ cười và nói với vẻ rất chắc chắn.

Dường như không chỉ mẹ Belemere, mà cả hai chị em đều nở một nụ cười như thế. Bỗng dưng! Không khí hạnh phúc giống như đang tràn ngập trong cả gian nhà.

Một ngày thật tuyệt vời vậy!

...

Kết thúc chương 46.